Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cô không muốn để cho thím Phúc biết được chuyện này. Mặc dù Tương Tư cảm thấy mình là người có lỗi với Đỗ Phương Phương, nhưng cô còn hận tất cả những việc mà cô ta đã làm hơn. Cô thà rời khỏi Hà Dĩ Kiệt, chứ nhất định không chịu để cho Hà Dĩ Kiệt cả đời phải sống với một người phụ nữ như Đỗ Phương Phương kia – cô ta không xứng.

Ngay cả khi cô đã chết, cô cũng muốn ở dưới mặt đất nhìn lên, nhìn đến một ngày nào đó cô ta và Hà Dĩ Kiệt sẽ đôi ngả chia tay.

Cho nên cô mới cố ý để Nặc Nặc về sống bên cạnh Hà Dĩ Kiệt. Thứ nhất là vì sau khi thím Phúc trăm tuổi, Nặc Nặc sẽ không có người chăm sóc. Cho dù là đã có viện Phúc Lợi hay Cô Nhi viện cũng không thể tốt bằng sống ở bên cạnh chính cha ruột của mình. Hơn nữa trong thâm tâm cô vẫn luôn cảm thấy, nhất định Hà Dĩ Kiệt sẽ đối xử tốt với Nặc Nặc, nên cô không lo lắng gì về chuyện này.

Thứ hai là vì, cô đoán chắc Đỗ Phương Phương không có lòng bao dung với người khác. Nếu như cô ta biết được sự tồn tại của Nặc Nặc, tất nhiên sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình. Chỉ cần cô ta làm tổn thương đến Nặc Nặc, tất nhiên Hà Dĩ Kiệt sẽ không tha thứ cho cô ta. Con gái của cô, chỉ có thể có cha, không thể có mẹ kế được.

Cô còn sống không thể khuất phục được anh. Cô có chết đi cũng phải bắt buộc cả đời anh chỉ có thể trông nom cho Nặc Nặc, mà không thể có những người phụ nữ khác nữa. Đây là chút tính toán riêng của cô, từ giây phút cô rời khỏi nơi đó, cô đã hạ quyết tâm phải thực hiện bằng được.

Cô sẽ không nói cho người khác biết, Văn Tương Tư cô thực sự cũng có lúc hơi hèn hạ một chút.

Khi có một ngày, người kia đi vào trong cuộc sống của ta, ta mới hiểu được rằng, ta đã làm tất cả vì anh ấy, ta đã từng hoặc khinh bỉ, hoặc khinh thường những chuyện đó, ta không biết chính mình đã làm tổn thương anh ấy đến mức nào, nhưng ta lại hiểu rất rõ nỗi đau xót trong lòng, ta chỉ muốn cả đời này, những người phụ nữ khác sẽ không bao giờ được phép ở bên cạnh anh.

Đến khoảng nửa đêm, Nặc Nặc đang ngủ say trong phòng cùng với thím Phúc, đột nhiên bừng tỉnh, gọi mẹ khóc ầm lên. Thím Phúc bị tiếng khóc đánh thức, ôm Nặc Nặc đầu đầy mồ hôi dỗ dành hồi lâu, nhưng cô bé vẫn khóc không ngừng. Cuối cùng, thím Phúc giật mình như chợt nhớ ra điều gì đó liền ôm Nặc Nặc cuống cuồng chạy sang phòng của Tương Tư...

Khi thím đẩy cửa ra thì tiếng khóc nghẹn ngào của Nặc Nặc dừng lại. Trong phòng tối đen, chỉ có ánh trăng ảm đạm đang chiếu rọi, soi lên hình dáng người đang nằm ở đó.

Cánh tay của Tương Tư không còn sức lực buông thõng từ trên giường xuống dưới. Cổ tay nhỏ bé yếu ớt và mấy đầu ngón tay được ánh trăng chiếu vào ánh lên màu trắng bệch. Trong phòng quá yên tĩnh, nhưng lại không nghe thấy tiếng hít thở của Tương Tư.

Thím Phúc chỉ cảm thấy hai chân mình đột nhiên trở nên mềm nhũn. Bà lảo đảo chỉ bước đi được mấy bước, Nặc Nặc giãy giụa lắc lắc người, trượt xuống khỏi ngực của thím Phúc, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đến bên cạnh giường của Tương Tư, nắm lấy bàn tay đã lạnh buốt của mẹ, ôm vào trong ngực khóc òa lên...

Tiếng khóc của một đứa trẻ còn quá nhỏ như đâm thẳng vào trong lòng của người lớn. Thím Phúc ngồi tê dại ở trên mặt đất không còn sức lực nữa, Nặc Nặc bé nhỏ khóc đến kiệt sức khàn giọng, nhưng ngay cả việc mở mắt ra để nhìn con, Tương Tư cũng không có đủ sức nữa.

"Nếu như gia đình nhà bà thuộc loại có tiền, thì cũng có thể đốt thêm ít tiền nữa để gắng gượng thêm được vài ngày. Nhưng tôi xem tình hình trong nhà bà cũng khá khó khăn, do đó tôi cũng không đành lòng dối gạt bà làm gì, đừng uổng phí thời gian nữa, chuyện này chỉ hai ba ngày nữa là xong, bà vẫn nên tiết kiệm tiền, để lại cho đứa trẻ thì tốt hơn."

"Mà tôi nhìn bà hiện giờ sắc mặt đã rất vàng rồi đấy, có phải là bà bị bệnh gan không? Nhìn cũng không nhẹ đâu, sao không tranh thủ thời gian để điều trị một chút đi..."

Thím Phúc gần như chạy trối chết từ trong phòng làm việc của bác sĩ ra ngoài. Nặc Nặc vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế dài bên ngoài cửa. Cô bé cúi đầu, khóe mắt vẫn còn nước mắt vòng quanh. Thím Phúc bụm chặt lấy bụng, gan của bà đang phát ra cơn đau dử dội, bà gần như chỉ có thể di chuyển từng bước một đi đến trước mặt Nặc Nặc.

"Bà nội, mẹ..." Nặc Nặc vẫn chưa nói được những câu có quá nhiều từ, cái miệng nhỏ nhắn u ơ không biết đang nói cái gì, trơ mắt nhìn thím Phúc.

Thím Phúc vuốt vuốt đầu của cô bé, "Nặc Nặc ngoan, bà nội dẫn con đi tìm ba ba, được không?"

"Ba ba?" Nặc Nặc lặp lại cái từ lạ lẫm này một lần nữa, cô bé có chút không hiểu chỉ mở trừng mắt nhìn thím Phúc, bàn tay nhỏ xíu kéo ống tay áo của bà lắc lắc, vừa lắc đầu: "Muốn mẹ."

Thím Phúc ôm lấy Nặc Nặc, nước mắt lại rơi xuống rào rào.

Nặc Nặc không biết vì sao bà nội lại khóc như thế, nên cũng khóc theo. Có người nào đó đi lại đứng nghỉ chân ở đó, thở dài một tiếng, có người mơ hồ biết được chuyện liền kể lại bằng ngữ điệu thông cảm với những người đang vây quanh nhìn ngó: "Cô bé này sau này lớn lên sẽ xinh đẹp lắm đây! Chỉ tiếc, từ khi sinh ra đến giờ, được hơn một tuổi rồi mà chưa từng được nhìn thấy cha, mà mẹ thì cũng sắp chết rồi..."

Lập tức có người chép miệng thở dài, Nặc Nặc khóc thút thít nhìn sang người nói chuyện. Lời nói chuyện của mọi người cô bé nghe không hiểu gì cả, nhưng một đứa trẻ còn nhỏ như bé không biết tại sao nước mắt vẫn cứ rơi mãi, không sao dừng lại được...

Thím Phúc ôm Nặc Nặc hỏi thăm đường xá cẩn thận xong mới ngồi xe đi đến thành ủy. Bà đợi ở đó từ buổi sáng cho đến giữa trưa, nhưng ngay cả cửa chính cũng không thể vào nổi. Người bảo vệ an ninh nhìn hai bà cháu, một người già nua ốm đau bệnh tật, một đứa trẻ còn nhỏ vừa mới biết đi, bộ dạng nghèo kiết xác, liền cho rằng chắc là có điều gì đó oan ức, không vừa lòng nên mới vội tới đây để tìm lãnh đạo, vì thế đã "hết sức có trách nhiệm" ngăn cản luôn hai bà cháu ở tít xa ngoài cửa.

Thím Phúc cũng không biết làm sao, mọi việc đã cấp bách lắm rồi. Tối hôm qua Tư Tư liên tục hôn mê, thỉnh thoảng có tỉnh lại cũng chỉ dặn dò bà hãy đưa Nặc Nặc đi tìm ba. Dần dần thím Phúc cũng cảm thấy bản thân mình lực bất tòng tâm. Còn Cận Trường Sinh, thằng nhóc ngỗ ngược kia đột nhiên mất tích từ ngày đó, sau này cũng không thấy còn xuất hiện nữa. Bà cũng đành chịu không biết làm thế nào, chỉ có thể thừa dịp bản thân còn có thể đi lại được, bệnh tật vẫn còn kéo dài được, quyết định đi tìm Hà Dĩ Kiệt.

Đến giữa trưa thì Nặc Nặc đã đói bụng, thầm thì gọi bà. Thím Phúc cầm tiền mua cho cô bé một túi bánh bao một túi sữa. Nặc Nặc còn nhỏ, ăn còn thừa lại quá nửa chiếc bánh bao, thím Phúc liền cố gắng ăn cho qua bữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui