Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Hà Dĩ Kiệt cũng thu điện thoại về, biểu cảm trên mặt anh vẫn giữ nguyên như vừa rồi, không hề xao động. Anh vứt điếu thuốc lá đi, đi đến bên cửa sổ nhờ gió thổi hết mùi thuốc lá ám trên người mình, đến lúc gần như không còn ngửi thấy mùi thuốc nữa, lúc này anh mới bước vào trong phòng.

Nặc Nặc đã tỉnh ngủ, mái tóc ngang tai rối tung, để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt to ướt át giống như hai trái nho đen bồng bềnh trong giếng nước mênh mông, sáng bóng động lòng người. Cô bé đang ngồi ở trên giường, để lộ ra một nửa thân thể trắng trẻo, mập mạp, mịn màng rất dễ thương. Hai cánh tay như non nớt như ngó sen giơ lên cao đang không ngừng chiến đấu hăng hái với bộ quần áo nhỏ xinh của mình.

Hiển nhiên cô bé vẫn chưa thể mặc được quần áo, mà đã mệt mỏi đến mức đầu ra đầy mồ hôi, nguyên nhân là do bé không tìm được cổ áo nên đã chui cái đầu nhỏ của mình vào trong tay áo. Bất giác trên gương mặt của Hà Dĩ Kiệt hiện lên ý cười, anh bước nhanh tới giúp đỡ cho con gái, mặc cho cô bé chiếc áo lông, cúi đầu hôn nhẹ lên trán của bé: "Nặc Nặc thật lợi hại, đã biết tự mặc áo rồi cơ đấy!"

Nặc Nặc nghe thấy lời khen ngợi của anh, liền cười toét miệng, cả khuôn mặt như vo tròn lại thành một nắm, dùng sức gật đầu. Hà Dĩ Kiệt vừa hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái vừa nhấc con lên. Hai cái chân Nặc Nặc trơn bóng, trắng như bột quẫy đạp loạn xạ, tựa như cô bé không muốn anh giúp đỡ mặc quần. Hà Dĩ Kiệt vô cùng kiên nhẫn, anh cười vuốt vuốt lên đầu của con gái, mặc chiếc quần xinh xinh vào cho bé, nói: "Tranh thủ thời gian mặc quần áo tử tế, sau đó chúng ta về nhà nhé!"

Nặc Nặc vừa nghe thấy về nhà, xoay tròn cặp mắt to kéo tay áo của anh lắc lắc, hỏi:"Mẹ đâu?"

Hà Dĩ Kiệt nghe vậy, không sao đành lòng được, anh nghiêng đầu đi cố nén khổ sở đang khoan trong tim: "Mấy ngày nữa mẹ sẽ đến tìm Nặc Nặc."

Nặc Nặc thất vọng, buông rũ mi mắt xuống, hàng lông mi thật dài cong veo đã ngăn trở cảm xúc biểu lộ nơi đáy mắt của cô bé. Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng ôm con gái, cô bé liền ngoan ngoãn tựa ở trong lòng ngực của anh, một lát sau bé mới nghẹn ngào lẩm bẩm một câu: "Nhớ mẹ..."

"Nặc Nặc nghe lời, đợi vài ngày nữa thôi, mẹ sẽ trở lại rồi...”

"Cây cao lương." Nặc Nặc ngửa đầu nhìn anh, anh cúi đầu nhìn lại con gái, hôn lên chóp mũi của con: "Nặc Nặc, con có thể gọi ba ba được không?"

"Ba ba?" Nặc Nặc cất giọng non nớt ngọng nghịu lặp lại một lần. Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy trái tim của mình đập rộn như nhảy vọt lên. Thoáng cái, nước mắt anh liền trào ra, anh gắng sức chống đỡ, nén nhịn xuống, khích lệ cô bé: "Nặc Nặc thật lợi hại, quá tuyệt vời, từ nay về sau, con cứ gọi chú như vậy nhé, nhớ không?"

Nặc Nặc không hiểu, nhưng cô bé vẫn gật đầu vẻ rất hiểu chuyện. Hà Dĩ Kiệt ôm con gái vào trong ngực: "Đi nào, chúng ta đi rửa mặt nhé."

Hai cha con rửa mặt xong đi ra, Hà Dĩ Kiệt nhìn lại điện thoại. Đỗ Phương Phương vừa mới gọi đến cho anh bốn năm cuộc điện thoại. Anh đặt Nặc Nặc ở một bên, cầm điện thoại đi ra trên ban công bấm gọi lại, gần như chuông điện thoại vừa vang lên một tiếng thì bên kia đã nhận luôn. Giọng nói của Đỗ Phương Phương vô cùng lo lắng, rồi sau đó đã ngập tràn tiếng khóc nức nở: "Hà Dĩ Kiệt anh đã biến mất đi đâu vậy, anh có biết là em rất lo lắng cho anh hay không. Rốt cuộc hai ngày nay anh đã đi nơi nào, em đã không gặp được anh, mà gọi điện thoại cho anh thì anh tại tắt máy. Anh có biết em đã sắp phát điên lên rồi hay không? Rốt cuộc anh đã ở đâu vậy?"

Cô nói một hơi, khi nói đến câu cuối cùng liền không nhịn nổi nữa, òa lên khóc. Hai ngày một đêm qua không thấy bóng dáng của anh, cô quả thực đã sắp phát điên lên rồi. Cô chưa từng bao giờ thấy mình có nỗi sợ hãi nào giống như nỗi sợ hãi vừa qua. Cô không thể bị mất anh, mặc kệ như thế nào, chỉ cần anh trở về!

"Có chút việc gấp cần phải xử lý. Anh sẽ lập tức trở về ngay. Em cứ ở nhà chờ anh, anh có việc muốn nói với em!"

. Giọng nói của anh vẫn như ngày trước, không hề xao động gợn sóng, không chút sợ hãi, vẫn rất điềm đạm vang lên ở bên tai của cô. Đỗ Phương Phương gần như lập tức đã trở lại yên tĩnh, cô nín khóc mỉm cười: "Vâng, em chờ anh, anh hãy trở về nhanh lên nhé, ông xã..."

Khi cô nói đến hai chữ mấu chốt “ông xã” kia, trong dạ dày của anh không khỏi thoáng cuộn lên một chút, nhưng anh vẫn chỉ khẽ ừ một câu rồi cúp điện thoại.

Khi anh trở lại trong phòng thì Nặc Nặc vẫn đang ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon chơi ngón tay của mình. Bộ dạng của cô bé hết sức chuyên chú, nhìn rất giống bộ dáng của Tương Tư ngồi chăm sóc anh, trong khoảng thời gian anh bị thương. Khi đó dường như thời gian cũng đã ngừng trôi... Hàng ngày hai người đều ở cùng một chỗ, ngồi dính bên nhau suốt cả ngày trời. Anh mở ra máy vi tính để xử lý công việc, còn cô ngồi ngay ở bên cạnh anh, yên tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh nhìn lại cô liền phát hiện ra cô cũng đang chăm chú nhìn anh, cứ như vậy, cả hai cùng cười rộ lên...

Những khoảng thời gian ấy, tại thời điểm nó diễn ra anh cũng không cảm thấy rằng rất quan trọng, rất đẹp đẽ. Nhưng giờ phút này khi nhớ lại, anh tình nguyện dùng chính tính mạng của mình để đổi, đổi để cho anh lại được ở bên cô suốt một ngày.

Hà Dĩ Kiệt không dám để cho suy nghĩ của mình lan man thêm nữa. Anh xoay người ôm lấy Nặc Nặc, Nặc Nặc lập tức ôm lấy cổ của anh rất thân thiết, cô bé vùi mặt ở trước ngực của anh, anh vuốt vuốt đỉnh đầu của con gái, ôm cô bé đi ra ngoài.

Xe chạy đến căn nhà mà anh đã dặn người của mình thuê giúp từ trước. Thư ký Triệu đã phái người đến đó để dọn dẹp lại mọi thứ rất chu đáo, lại còn mời được một bảo mẫu chuyên nghiệp đến đó rồi. Hà Dĩ Kiệt ngừng xe, mang Nặc Nặc đi vào, sau đó anh cũng không dám dừng lại ở đó thêm nữa. Khi ra khỏi cửa, chợt anh nghe thấy tiếng khóc của Nặc Nặc, mơ hồ hình như còn có cả tiếng cô bé đang gọi ba ba... Hà Dĩ Kiệt không dám dừng bước lại. Anh nhanh chóng đi xuống lầu, khởi động xe sau đó lái xe với tốc độ cao nhất, nhanh chóng phóng về căn biệt thự mà anh và Đỗ Phương Phương đang ở...

Hà Dĩ Kiệt không dám dừng bước lại. Anh nhanh chóng đi xuống lầu, khởi động xe sau đó lái xe với tốc độ cao nhất, nhanh chóng phóng về căn biệt thự mà anh và Đỗ Phương Phương đang ở...

Xe vừa mới chạy vào trong biệt thự, Đỗ Phương Phương liền chạy vội ra đón. Cô xem đứng đó có chút tiều tụy, phía dưới vành mắt hiện rõ ràng thành một quầng màu đen, hiển nhiên đêm hôm qua cô cũng không hề ngủ ngon. Hà Dĩ Kiệt đang lái xe, thấy cô chạy tới, trong nháy mắt, anh thật muốn không phanh xe lại, cứ dẫm chân ga cho xe phóng tới, cứ như vậy tiến lên đâm chết Phương Phương. Nhưng ý nghĩ này chỉ như một cái chớp mắt thoáng qua, anh không thể làm như vậy. Anh không thể dùng tính mạng của bản thân để bồi thường cho người phụ nữ kia. Anh còn phải bù đắp hạnh phúc cho Nặc Nặc!

Xe đang phóng ầm ầm dừng lại ngay ở trước mặt Đỗ Phương Phương. Phương Phương tựa như đã bị hoảng sợ, sắc mặt thoáng biến đổi, hơi tái nhợt một chút. Một lúc lâu sau mới khẽ vuốt vuốt lên ngực, khóe môi hiện lên một nụ cười nhưng vẫn lộ chút sợ hãi: "Ông xã..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui