Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chuyện này còn tàn nhẫn hơn cả chuyện anh đánh cô mười cái tát. Chuyện này đã làm cho cô thấy khổ sở hơn cả chuyện anh đưa ra yêu cầu ly hôn với cô. Đỗ Phương Phương không sao tin được. Cô dùng sức lắc đầu, giọng khẽ thì thào: "Không phải như vậy... không đâu, sẽ không có chuyện ấy... Không phải, không phải như vậy..."

Hà Dĩ Kiệt nhìn sang cô, ánh mắt bất động, sắc mặt đông lạnh, anh gật đầu không chút do dự, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nói một câu tàn nhẫn, cắt đứt chút hi vọng mong manh cuối cùng của cô: "Đúng vậy, tôi không yêu cô, tôi yêu Tư Tư, tôi yêu cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ duy nhất mà tôi đã yêu, là người phụ nữ mà tôi yêu nhất đời này. Đỗ Phương Phương, tôi chưa bao giờ yêu cô. Không, phải nói là một chút quý mến cũng không hề có, một chút thiện cảm hay tán cũng không có. Từ sau khi cô ra tay với cô ấy lần đầu tiên, Đỗ Phương Phương, tôi đã chán ghét cô, chán ghét đến tận xương tủy!"

Chút hi vọng cuối cùng ở trong đáy mắt cô cũng đã vụt tắt. Từ trong khóe mắt những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống. Ánh mắt cô đờ đẫn, tựa như đã bị người ta lấy mất hồn vía. Hà Dĩ Kiệt buông tay ra khỏi đầu cô, cả người Đỗ Phương Phương mềm nhũn đổ nhào xuống trên mặt đất.

Anh đứng thẳng người, nhìn lại Phương Phương trong giờ phút này. Anh chán ghét cô, oán hận cô, tận sâu nơi đáy lòng anh vẫn cất giấu một chút áy náy, nhưng mà chút cảm xúc ấy náy đó sớm đã tan thành mây khói theo cái chết của Tư Tư. Đây mới chỉ là sự khởi đầu của cuộc chiến tranh giữa anh và Đỗ Phương Phương. Sau khi anh biết được chuyện cái chết của Tư Tư thực sự có liên quan đến Phương Phương, anh đã xác định được giữa anh và cô giờ đây chỉ có một kết quả, duy nhất: kẻ thù không đội trời chung, cả đời này chỉ có thể là kẻ thù..

Đỗ Phương Phương quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân đều co rút lại. Sắc mặt cô trắng bệch, trong cổ họng vang lên tiếng ken két. Cô không thốt ra nổi thành lời, cũng không sao khóc lên được, trong dạ dày cô đang co giật từng hồi, từng hồi, cứ cuộn trào lên như sóng biển. Cô khom người xuống, nôn khan từng đợt, từng đợt... Cô thấy khó chịu, khổ sở giống như có người đang thò tay vào, tóm giữ lấy trái tim của cô, vặn xoắn lại một cái khiến cô đau nhức.

Hà Dĩ Kiệt không hề để ý cô, xoay người bỏ đi ra phía bên ngoài.

Cô nhìn theo bóng lưng của anh, nếu như cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên, cô đã dùng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy để nhìn theo anh. Trong nội tâm chợt nhớ tới một chuyện xảy ra đã lâu, có một lần khi cô ngồi nói chuyện phiếm với mẹ, mẹ cô đã hỏi: "Dĩ Kiệt đối xử với con thế nào, có tốt không?"

Cô nhớ rõ, khi đó chính cô đã biểu lộ thái độ đầy vẻ kiêu ngạo phấn chấn, trong con ngươi lộ rõ niềm hạnh phúc ngập tràn: "Anh ấy mà dám đối xử không tốt với con sao?"

Cô vẫn luôn cho rằng, anh không dám đối xử không tốt với cô, anh không dám dùng vẻ mặt giả bộ đối với cô. Anh không dám cãi lại cô một câu, anh cần dựa dẫm vào nhà họ Đỗ, cho nên anh vĩnh viễn phải cúi đầu xuống trước mặt cô. Nhưng giờ phút này, cô giật mình khi cảm thấy mình đã hiểu ra được phần nào, người đàn ông này, ngay từ khi bắt đầu, cô đã hoàn toàn không thể nắm giữ được anh ở trong tay.

Cô gả cho anh, nhưng mà cho tới tận bây giờ, không, cho dù là cô có dùng thời gian cả đời này, cô cũng không thể chạm đến được trái tim của anh.

Nhưng mà, cô cứ thế mà buông tay với anh hay sao? Sau khi ký tên vào lá đơn ly hôn, cô sẽ giống như từ vị trí trên cao ngã vào trong vũng bùn. Cô từ một người đang cười nhạo người khác lại trở thành một người bị người khác cười nhạo lại. Quan trọng nhất là cô không thể bỏ được cái thân phận Hà phu nhân này được, cô đã là người phụ nữ của anh rồi...

Nghĩ đến những chuyện này, cô thấy khó chịu tựa như bị người ta gác ở trên bếp lửa nướng chín vậy. Trời sinh cô đã có tính táo bạo cộng với sự chiều chuộng dung túng của gia đình, đến giờ căn bản cũng không thể thay đổi được tính nết nữa rồi. Mà cô cũng không muốn chỉ vì một chút giác ngộ trong cuộc sống mà cô phải cố gắng cho mình lột xác thành người khác.

Không có sự khổ sở đau đớn nào làm cô phải sợ hãi. Từ nhỏ cô đã sống ở trong doanh trại, cũng lăn lê bò toài, đánh lộn, còn có những đau thương nào mà cô chưa trải qua chứ? Cô chỉ sợ bị người ta cười nhạo, bị người ta coi thường. Cô không muốn bởi chuyện thất bại này mà trở thành một người đáng thương. Cô không muốn nhìn cảnh bọn họ một nhà ba người đoàn viên. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cuối cùng cô lại biến thành người có lỗi như vậy chứ?

"Hà Dĩ Kiệt!" Khi anh đi tới cửa, Đỗ Phương Phương đột nhiên mở miệng gọi giật anh lại.

Bước chân Hà Dĩ Kiệt dừng lại, anh xoay người lại, Đỗ Phương Phương đã đứng lên, mặc dù thoạt nhìn khuôn mặt của cô vẫn còn chật vật như trước, nhưng trong tròng mắt của cô đã không còn có thần sắc như tro tàn lúc nãy.

"Anh đừng có quên, không có một người vợ như tôi đây làm sao anh có được vị trí này, anh cũng sẽ không có ngày hôm nay. Có biết bao nhiêu người nhìn anh thấy không vừa mắt, chỉ muốn tống khứ anh đi chỗ khác, có biết bao nhiêu người chỉ muốn kéo anh xuống để hạ bệ anh, những người đó đã xếp thành hàng dài rồi đó, anh có biết không? Nếu như không phải vì anh được dựa lưng vào gốc cây cổ thụ để hưởng bóng mát, Hà Dĩ Kiệt, anh thật sự cho rằng chuyện tham ô kia của bí thư Tiếu, anh có thể hất đi một cái là được sạch sẽ như thế hay sao?"

Nghe thấy Phương Phương nói như vậy, ngược lại, Hà Dĩ Kiệt lại cảm thấy trong lòng thoải mái như được nới lỏng ra. Nếu như cô dùng lời nói chân tình để ràng buộc, sợ rằng sâu trong đáy lòng anh thật sự sẽ cảm thấy xấu hổ với cô, nhưng giờ đây cô đã nói ra những câu như vậy, trái tim của anh sẽ không còn dao động nữa.

Nếu như cô dùng lời nói chân tình để ràng buộc, sợ rằng sâu trong đáy lòng anh thật sự sẽ cảm thấy xấu hổ với cô, nhưng giờ đây cô đã nói ra những câu như vậy, trái tim của anh sẽ không còn dao động nữa.

"Đỗ Phương Phương, tôi đã dám đưa ra đề nghị ly hôn, cô nghĩ rằng tôi còn sợ cô nữa sao?"

Ngực Đỗ Phương Phương như nghẽn lại một chút, nhưng sau khi thở một hơi dài liền chuyển giọng. Cô hơi ngẩng đầu lên, mắt vẫn hơi khép lại, vẫn nồi yên một chỗ như cũ, tiếp tục nói vẻ uy hiếp: "Hà Dĩ Kiệt, anh hãy suy nghĩ lại cho thật kỹ đi đã. Nếu anh ly hôn với tôi, danh dự, địa vị, quyền lợi, tất cả những thứ đó anh đừng hòng mơ tưởng tới nữa. Chỉ vì một người phụ nữ mà anh để mất đi tất cả như thế, anh cảm thấy có đáng giá hay không?".

Hà Dĩ Kiệt khoát tay, cắt đứt lời của cô, cố gắng kiềm chế lại sự phẫn nộ bởi sự lăng nhục kia, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, cười lạnh: "Đúng, những gì cô đang nói cũng chính là điều tôi đang muốn nói đây. Hiện giờ tôi cũng không còn mong muốn bất cứ thứ gì nữa rồi. Danh dự, quyền lợi, địa vị tôi cũng không cần nữa, cô đã hài lòng chưa? Đỗ Phương Phương, cô còn có thể lấy cái gì ra để uy hiếp tôi nữa? Hãy nói ra hết một lần cho xong đi."

Hà Dĩ Kiệt nói xong, vớ lấy hộp thuốc lá, mở ra rút lấy một điếu, lấy chiếc bật lửa khảm đầu sư tử ra bật “tách” một tiếng, châm thuốc. Anh hơi ngả người về phía sau tựa vào trên vách tường, mắt hơi híp lại, phun ra một luồng khói cuộn tròn vào nhau, vãn giữ vẻ mặt không thèm quan tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui