Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cô do dự vài giây, nhưng vẫn nhẹ nhàng tiến lên phía trước mấy bước nhưng không ngồi xuống, đứng lại ở nơi cách anh đến ba thước.

Cô rất muốn có một công việc chính thức ổn định. Dù sao cô cũng đã bị gánh vác quá nhiều tội danh như vậy rồi ,liệu cô còn có may mắn nào nữa không? Cô có cấu kết với người khác hay không, nhưng ở trong mắt mẹ cũng đều như nhau.

"Nhanh như vậy mà đã quên mất lời tôi vừa mới nói rồi hay sao? Tôi bảo cô ngồi xuống!"

Mạnh Thiệu Hiên có một chút phiền chán. Từ trước đến nay anh vốn là người không có tính nhẫn nại, giờ phút này anh đã cố dằn lại tính tình, nói nửa ngày với cô gái này nhưng lại giống như nói với một con rối gỗ vậy. Không có được nửa câu đáp lại, anh không khỏi chau mày, bàn tay đập mạnh ở trên bàn, dĩ nhiên trong con ngươi đã nhuộm chút vẻ âm trầm.

Tri Tri đã phát hoảng, giữa lúc hốt hoảng cô ngẩng đầu lên, dĩ nhiên sắc mặt cô đã trắng bệch, đầy sợ hãi. Từ đáy mắt, nước mắt đã bắt dâng lên, treo trên hàng mi, lung linh sắp rớt xuống. Cô mở to mắt nhìn anh, căng thẳng đến độ gần như sắp không đứng nổi nữa. Mà ánh mắt của Mạnh Thiệu Hiên khi nhìn thấy vẻ mặt ấy, lòng của anh chợt căng thẳng, bất giác, ánh mắt sắc bén liền dịu hẳn xuống...

"Mang thức ăn đi qua đây!" Anh quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn thấy vẻ mặt lã chã chực khóc của cô, đáy lòng anh đã có chút ảo não, cô nghĩ anh thật sự là hung thần ác sát sao? Vì sao giọng nói của anh cũng không hề hung ác chút nào, thế mà cô lại muốn khóc?

Mạnh Thiệu Hiên túm lấy mái tóc màu nâu của mình, chỉa chỉa vào cặp lồng cơm bên cạnh, bảo Tri Tri.

Tri Tri giống như một con rối gỗ biết nghe lời, lập tức liền xách cặp lồng cơm qua, mở mấy hộp cơm ra bày biện ở trước mặt Mạnh Thiệu Hiên. Tri Tri cầm đôi đũa đặt ở trước mặt Mạnh Thiệu Hiên, sau đó mới đứng thẳng lên chậm rãi thối lui sang một bên.

Mạnh Thiệu Hiên vừa thấy cô thối lui, trong lòng không khỏi nảy sinh không vui, khẽ trừng mắt, vừa định mở miệng, Tri Tri cũng đã có bộ dạng muốn khóc, cô trợn to mắt biểu lộ vẻ kinh hoàng nhìn lại anh: "Ông... ông chủ..."

Công việc của cô là mở thang máy chứ không phải là thư ký phụ trách sinh hoạt của anh... Vì sao chị Lâm còn chưa quay lại, mà người này vẫn chưa thả để cho cô đi?

"Đừng gọi tôi là ông chủ! Tôi tên là Mạnh..."

Ba chữ Mạnh Thiệu Hiên vừa định nói ra, Mạnh Thiệu Hiên đã dừng lại, chậm rãi nói: "Tôi tên là Kiều Tử Tích, từ hôm nay trở đi, cô hãy gọi tôi là Kiều Thiếu gia!"

Sở dĩ anh phải giấu diếm tên của mình, thứ nhất là vì anh không muốn để cho người nhà họ Mạnh biết anh ở bên ngoài hợp tác với người khác mở công ty. Thứ hai, cũng là vì anh muốn giữ tên của mình cho chị dâu, muốn được nghe cô gọi lên một tiếng, Thiệu Hiên.

Thân phận thật sự của anh, ngoại trừ Lâm Thi ra, ở trong công ty không có người thứ ba được biết. Lâm Thi là bạn lâu năm của anh, hơn nữa mấy năm nay cô và Kiều Tử Tích dây dưa không rõ, bọn họ đã quen thuộc với nhau từ lâu, tất nhiên không cần phải giấu diếm.

"Kiều, Kiều Thiếu gia..." Tri Tri dịu dàng nhắc lại, giọng nói của cô nghe ngọt ngào, mềm mại, mơ hồ mang theo chút giọng vùng Giang Nam, nghe không cẩn thận hoàn toàn có thể không hiểu, đặc biệt lúc nói âm cuối, rất rõ ràng, cô gọi một tiếng Kiều Thiếu gia, cũng đã khiến cho trái tim của anh cũng mềm trở lại. Bỗng nhiên, anh có chút hối hận, nếu cô gọi anh một tiếng Mạnh thiếu, thì sẽ có cảm giác gì, thật là tiện nghi cho tên hỗn đản Kiều Tử Tích này rồi !

"Ngồi xuống." Mạnh Thiệu Hiên lại nghiêm mặt. Tri Tri sợ hãi nhìn lại anh, nhưng cô bị phát hoảng giật nảy mình bởi sự hung ác thoáng qua nơi đáy mắt của anh. Cô cuống quít cứng ngắc ngồi xuống, cũng không ngờ người nọ cầm một hộp cơm đặt ở trước mặt cô, nói ngắn gọn: "Mở ra, ăn cơm đi."

"Không, không cần, ông... Kiều Thiếu gia... Tôi không đói bụng..." Tri Tri lại đứng bật dậy, như phản xạ có điều kiện, cô cúi đầu tất cung tất kính mở miệng nói.

"Tôi nói cô ngồi xuống!" Mạnh Thiệu Hiên thấy khó thở. Anh đã lặp lại đến mấy lần, thế nào mà cô gái này vẫn không coi lời nói của anh là lời nói thật lòng!

Tri Tri bị sợ hãi bởi sự cao giọng của anh, cô mờ mịt luống cuống nhìn anh, lại nhìn sang phía cửa. Cô không biết người đàn ông này muốn làm gì, cô sợ rằng anh lại động tay động chân gì đó với cô... Cô biết cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự với con người cao cao tại thượng đó, nhưng cô vẫn không đồng ý ngoan ngoãn để cho người khác bắt nạt mình như vậy...

"Kiều Thiếu gia, công việc này, tôi không cần nữa... Ngài dùng cơm đi, tôi đi đây..."

Tri Tri đúng là vẫn lấy hết dũng khí để mở miệng nói. Thà rằng cô không làm công việc này, một công việc đối với cô mà nói, thật quý giá, nhưng cô cũng không muốn mình ở lại đây trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Tri Tri đúng là vẫn lấy hết dũng khí để mở miệng nói. Thà rằng cô không làm công việc này, một công việc đối với cô mà nói, thật quý giá, nhưng cô cũng không muốn mình ở lại đây trong hoàn cảnh nguy hiểm.

"Cô nói cái gì?" Mạnh Thiệu Hiên thu lại chút nhu tình còn sót lại trên mặt mình. Anh chậm rãi đứng lên, ánh mắt đen sắc bén cứ như vậy nhìn thẳng tắp vào cô: "Tống Tri Tri, cô nói thêm câu nữa xem!"

Tri Tri bị dọa nuốt một chút nước miếng, bất giác thối lui lại về phía cửa, cô không dám nhìn anh,n nhưng cô biết anh đang tức giận,. Người đàn ông này thoạt nhìn tuấn mỹ vô cùng, thậm chí khi anh mỉm cười còn thanh tú là khác. Nhưng Tri Tri lại có chút sợ anh, bởi vì trong mắt anh vẻ thần sắc âm ngoan ấy khi thì xuất hiện khi thì biến mất, làm cho cô một khi nhìn đến liền không rét mà run!

"Kiều Thiếu gia... Thực xin lỗi, tôi nghĩ rằng tôi không thích hợp với công việc này... Xin ngài, hãy ra ngoài tìm người khác..."

"Câm miệng!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên tức giận, anh đưa tay nhấc chiếc gạt tàn thuốc lá ở trên bàn lên đập xuống đất, tuy rằng trên sàn nhà đã được trải thảm thật dày, nhưng chiếc gạt tàn bằng thủy tinh kia vẫn bị anh dùng lực đập vỡ tan!

Tri Tri bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng cô lui về sau, nhưng bị vướng chân nên chật vật ngã về phía đằng sau...

"Ngu ngốc chết đi được!" Mạnh Thiệu Hiên tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài duỗi ra đỡ lấy, ôm luôn thân hình gầy yếu của cô vào trong ngực, nhưng chỉ trong chốc lát, anh rất lịch sự chờ cô đứng vững liền buông cô ra.

Toàn thân Tri Tri đều đã phát run, cô đứng ở nơi đó co rúm lại, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Mạnh Thiệu Hiên lại có chút hối hận bởi sự tức giận vừa mới rồi của mình. Anh bị mù gần hai mươi ba năm, tính nết cực kỳ xấu, vừa nóng này lại vừa dễ tức giận, tuy rằng vừa mới rồi ở trước mặt cô, anh đã cố sức nhẫn nhịn, nhưng khi nghe thấy cô nói sẽ rời khỏi, anh đã nổi điên lên.

"Cô yên tâm, tôi sẽ không gặp mặt cô đâu." Mạnh Thiệu Hiên xoay người, thân hình cao to mang theo chút cô đơn chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ. Anh châm một điếu thuốc, muốn hít một hơi để áp chế sự phiền chán trong lòng, lại nhẫn nhịn xuống, đấu tranh một lát, vẫn bám chặt ở trên cửa sổ, đầu lông mày nhíu lại, cúi đầu nói: "Chuyện của hai lần trước, thực xin lỗi, là tôi đã luống cuống rồi."

CHƯƠNG 80: YÊU ĐẾN SI MÊ

Đầu lông mày anh nhíu lại, cúi đầu nói: "Chuyện của hai lần trước, thực xin lỗi, là tôi đã luống cuống rồi."

Cả đời này, anh từng chưa bao giờ mở miệng nói câu “thực xin lỗi”, đây cũng là lần đầu tiên, mà anh nói cũng vô cùng thông thuận, chính bản thân Mạnh Thiệu Hiên cũng không khỏi thoáng sửng sốt.

Tri Tri cũng kinh hãi mở to hai mắt nhìn anh. Cô có chút không dám tin tưởng người đàn ông cao cao tại thượng trước mặt này, vậy mà lại ăn nói khép nép như vậy để nhận lỗi với cô!

Cô nghĩ đến lời nói Lâm Thi, người phụ nữ mà anh thích có giọng nói rất giống cô, cho nên anh mới sẽ đột nhiên làm ra hành động không sao khống chế được kia. Trong lòng của Tri Tri chợt nảy lên sự chua xót, lại là một người khốn khổ vì tình, lại vì tình mà gây tổn thương cho người khác.

Sự đề phòng cùng phẫn nộ lúc đầu đối với anh liền thoáng tan đi một chút, cô nghĩ nghĩ, nhưng vẫn mở miệng nói yếu ớt: "Kiều Thiếu gia, chuyện này không có gì, tôi cũng đã sớm quên rồi..."

Cô vốn dĩ là muốn an ủi anh, không nghĩ rằng lời nói ấy lại làm cho anh hiểu sang ý khác. Nghe thấy câu này, Mạnh Thiệu Hiên là người đàn ông đầu óc vốn đơn giản, lời vào trong tai, lại hoàn toàn thành một nghĩa khác!

"Cô đã quên hết rồi sao?" Thốt nhiên Mạnh Thiệu Hiên xoay người lại, có chút phẫn nộ trợn mắt nhìn người con gái mảnh mai trước mặt!

Anh, con trai thứ ba của nhà họ Mạnh tuy rằng không xuất sắc bằng anh cả anh hai, rất có duyên với phụ nữ, nhưng trong những năm anh bị mù, cũng có không ít phụ nữ mơ tưởng được gả cho anh, mơ tưởng bám víu vào anh, càng không cần nói ra chuyện sau khi anh hồi phục thị lực, phụ nữ lại càng nhiều, xua như xua vịt, chỉ có điều anh không thèm để ý thôi.

Kỳ thực, trong ba anh em nhà họ Mạnh, tướng mạo của anh là tốt nhất, nếu không phải bởi vì vài năm qua anh luôn luôn bị ốm, thì có thể nói anh lại càng nổi bật mạnh mẽ hơn!

Nhưng hiện tại, cô lại là một cô gái nghèo kiết xác, quá mức cổ hủ, thế nhưng lại khinh thị anh như vậy!

Tri Tri vừa nghe thấy anh hỏi, cuống quít gật đầu: "Đúng vậy, tôi thật sự đã quên rồi, cho nên..."

"Tống Tri Tri!" Mạnh Thiệu Hiên bước lại một bước, bỗng nhiên nắm chặt lấy chiếc cằm của cô hơi mạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn như ngọc của cô liền giơ lên, một đôi đồng tử đen láy như hai viên đã đen bóng kỳ diệu, lộng lẫy loá mắt. Lúc này những giọt lệ ánh lên trong suốt như vì sao, mà trong con ngươi của cô, hiện ra rõ ràng ảnh ngược của gương mặt anh, có chút mờ mịt, có chút tàn nhẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui