Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cô không hận cũng không oán bất cứ một ai, nhưng cô lại không thể có cách nào, không thể làm thế nào mang những nỗi đau thương cùng biết bao nỗi thống khổ mà cô đã từng phải trải qua để biểu diễn trước mặt hạnh phúc của những người đã từng là chị em của cô.

Cô không muốn phải nhìn thấy những ánh mắt thương hại, không muốn phải nghe thấy những lời thương xót cảm thông. Tất cả những thứ đó cô không cần. Cô chỉ muốn một mình mình, đi tìm đến một chỗ nào đó không có ai biết gì về cô, yên lặng sống qua ngày.

Bởi vì cô không muốn để cho bản thân bị đắm chìm ở trong những thứ tình cảm kia nữa, cho nên cô đã cố ý lạnh nhạt và xa lánh tất cả mọi người.

Họ đã được sống hạnh phúc, tận trong đáy lòng cô cảm thấy cực kỳ mừng vui cho bọn họ. Chỉ có điều, thế giới đó, Văn Tương Tư cô không còn có cách nào để tiến vào hòa mình vào trong đó.

Cô xoay người trở về phòng.

Tối hôm qua cô đã thu xếp hành lý của mình xong xuôi rồi, cũng không có gì nhiều lắm, nhưng cô thực sự không nghĩ rằng Hà Dĩ Kiệt sẽ buông tay trả Nặc Nặc cho cô, Nặc Nặc chính là điều mà cô vẫn luôn day dứt ở trong lòng không sao quên được, hiện tại anh đã thành toàn cô.

Tự đáy lòng cô thật sự rất cảm kích anh, cô biết Nặc Nặc có tầm quan trọng với anh như thế nào, anh có thể đưa ra quyết định như vậy, không dùng thủ đoạn ti tiện để ép buộc cô ở lại, xem ra, anh đã thật sự thay đổi rồi.


Anh thay đổi đã làm cô thấy động lòng, cô cũng chấp nhận tin tưởng rằng anh thật lòng yêu cô, nhưng chỉ có điều lúc này đây, khi mà con người đã trở nên sức cùng lực kiệt, thì tình yêu vẫn thường ở bên trong người kia trong nháy mắt, đột nhiên liền biến mất tăm mất tích.

Cô đã yêu đến mức hơi sức gần như đã không còn, vậy thì giờ đây, cô làm sao có thể thản nhiên lại tiếp nhận tình yêu được nữa đây?

Tương Tư xách hành lý đi xuống lầu, ngồi trong phòng khách dưới lầu để đợi.

Thanh Thu cũng đã rời giường, cô đi xuống lầu, nhìn thấy Tương Tư, Thanh Thu liền mỉm cười ôn hòa với cô, đang định mở miệng, chợt nhìn thấy chiếc va ly dựng ở bên cạnh chân của Tương Tư, Thanh Thu không khỏi sửng sốt: "Tư Tư, em... em nhất định cứ phải rời đi hay sao?"

Tư Tư nhìn thấy nơi đáy mắt của Thanh Thu tràn ngập sự quan tâm, lo lắng chân tình, cô muốn giữ vẻ mặt thơ ơ như cũ, nhưng cũng lại không thể làm được.

Tư Tư liền gật đầu một cái, "Chị Thanh Thu, em không muốn ở lại chỗ này nữa."

Từ khi cô khôi phục trí nhớ tới nay, đây là lần đầu tiên Tư Tư gọi Thanh Thu như vậy.

Thanh Thu chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khổ sở, cô đi tới bên cạnh Tư Tư ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm tay của Tư Tư: "Tư Tư, với bộ dạng hiện nay của em, em ra đi như vậy mọi người làm sao yên tâm về em được chứ?"

Tư Tư chậm rãi khẽ cười: "Không cần phải lo lắng cho em đâu, mấy năm qua em cũng vẫn sống một mình như vậy mà, có sóng to gió lớn gì mà em chưa từng trải qua chứ!"

"Tư Tư, em oán trách chị phải không? Trong lòng em đang oán trách chị có đúng không? Em oán trách chị khi đó cứ như vậy mà bỏ đi, trong những lúc em gặp cảnh đau khổ nhất chị cũng không ở tại bên cạnh để giúp đỡ em có đúng như vậy không, Tư Tư?"

Thanh Thu nói xong vội vàng nắm lấy tay của Tư Tư lúc này mơ hồ như đang run rẩy.


Tương Tư quay đầu đi, không muốn để cho Thanh Thu nhìn thấy nơi đáy mắt của cô có vết ướt.

Cô oán cái gì chứ, oán trách ai đây? Người mà cô nên... oán h nhất, đâu phải là ai khác, chính là bản thân cô mà thôi. Ai bảo cô da mặt dày đi yêu một người đàn ông như vậy chứ, ai bảo cô, khi người ta sắp sửa kết hôn mà lại vẫn dây dưa không rõ với người đàn ông đó chứ?

"Không, chị Thanh Thu, em không trách các chị, đây đều là số mệnh của em mà thôi, em cũng không oán trách bất kỳ một ai hết."

"Tư Tư..."

Trong lòng Thanh Thu khó chịu giống như bị đao cắt. Nếu như Tư Tư không phải trải những dĩ vãng như vậy, Tư Tư hoàn toàn sẽ không như bây giờ, dường như cô ấy đã mất hết hứng thú đối với tất cả mọi chuyện, cũng trở nên thờ ơ đối với bất kỳ một ai, cô không muốn nhìn thấy Tư Tư trở nên như vậy...

Đang lúc Tương Tư không biết nói cái gì nữa, liền nghe thấy tiếng gọi non nớt của Nặc Nặc gọi cô.

Cô lau nước mắt thật nhanh, ngẩng đầu nhìn về phía Nặc Nặc.

Nặc Nặc đã mặc xong quần áo xong, đi theo đằng sau cô bé là cô bảo mẫu trẻ vẫn luôn chăm sóc cho Nặc Nặc, trong tay cô bảo mẫu đang xách theo một chiếc va ly lớn, chắc chắn, chỉ có Hà Dĩ Kiệt đã sắp xếp hành lý cho con gái mà thôi.


Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thanh Thu lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

"Tư Tư, em nhất định phải đưa Nặc Nặc đi cùng sao?"

Tương Tư chỉ gật đầu một cái, đứng lên hướng về phía Nặc Nặc, giơ tay ôm lấy con gái.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Thu trở nên sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Cô thật sự không ngờ Hà Dĩ Kiệt sẽ đồng ý để cho Tư Tư rời đi như thế, thậm chí, Tư Tư lại còn mang theo cả Nặc Nặc, đứa con gái mà anh coi như sinh mạng của chính mình, rời khỏi đây cùng cô...

Cá tính của anh, từ trước đến giờ đều là mạnh mẽ, cứng rắn như vậy, tại sao anh lại có thể dễ dàng buông tay như vậy?

Tương Tư ôm con gái, người giúp việc giúp một tay, mang hành lý của hai mẹ con Tư Tư ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận