Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Vậy là cha cô đã chết, mấy năm nay, đối với mọi chuyện của cô anh hoàn toàn không biết một chút gì cả, ngay cả chuyện lớn kia, anh vậy mà cũng không chút mảy may hay biết!

Vẻ mặt của Mạnh phu nhân có chút xấu hổ, bà lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Mạnh lão gia: "Mọi chuyện đã xảy ra một thời gian dài như vậy, ông còn lôi chuyện trước kia ra làm gì? Đúng rồi Thiệu Đình, sao Mạn Quân lại không xuống ăn sáng vậy?"

Mạnh Thiệu Đình dường như không nghe thấy lời nói của Mạnh phu nhân, vẫn trầm mặc như trước, đứng ở nơi đó không nói năng gì, gương mặt vốn tuấn dật, mơ hồ có chút nặng nề không nói nên lời, khóe môi căng thẳng, thân hình cao lớn như bị đóng tại nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

Mạnh phu nhân thấy anh như vậy, không khỏi bị dọa giật nảy người, cuống quít thả tờ báo xuống đi đến cạnh anh, "Thiệu Đình, con làm sao vậy?"

"Mẹ, lúc trước khi Phó tiên sinh qua đời, vì sao nhà chúng ta không tới viếng?"

Mạnh Thiệu Đình chậm rãi nói, ngữ điệu bình thản, khi nói xong lời cuối cùng, mơ hồ có chút run rẩy không dễ nhận ra.

Lại nói, anh cực kỳ hâm mộ thái độ làm người của Phó Chính Tắc, hơn nữa ông cũng đã từng là cha vợ, ông cũng không từng có điều gì không phải với anh, ngược lại, luôn luôn đối xử với anh vô cùng tốt, nhưng hiện giờ, hơn bốn năm đã trôi qua, ông đã sớm không còn ở thế gian này, vậy mà anh, người đã từng là con rể này, lại không hề hay biết.

"Con nói lung tung cái gì vậy? Lúc trước khi Phó Chính Tắc qua đời, chỉ trong một đêm nhà họ Phó đã đổ nhào, ngay cả họ hàng thân thích của nhà ông ta trốn còn không kịp nữa là. Nhưng mẹ đã cho Phó Tĩnh Tri trọn vẹn tờ chi phiếu năm trăm vạn, hơn nữa, khi đó hai đứa đã ly hôn rồi, mẹ làm như vậy cũng đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi !

Vừa nghe thấy Mạnh phu nhân nhắc tới chuyện tờ chi phiếu năm trăm vạn, trong lòng Mạnh Thiệu Đình liền không nhịn được sự đau đớn. Chuyện xảy ra lúc này làm anh lại nhớ tới chuyện ngày trước, vì năm trăm vạn mà cô đã tàn nhẫn bỏ đi đứa nhỏ của bọn họ, anh nhớ tới sự lạnh lùng của cô ngày đó, không còn thần sắc dịu dàng của ngày xưa nữa, đáy lòng sinh ra sự phiền chán cùng phẫn nộ đến mức nói không nên lời.

Anh biết, bỏ đi đứa nhỏ lối thoát duy nhất của cô, bởi vì thời điểm đó, anh và Mạn Quân đã ở cùng với nhau, đã chủ động quyết định sẽ không cần cô nữa, nhưng mà, cô lại xử trí bỏ đi đứa nhỏ gọn gàng linh hoạt như vậy, vẫn làm cho anh không thể khống chế nổi cảm xúc phẫn nộ của bản thân.

Kỳ thực anh cũng hiểu rõ hơn, dù chết anh vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, luôn luôn canh cánh ở trong lòng, nguyên nhân chẳng qua là cô đã đoạt đi quyền khống chế của chuyện này mà thôi. Anh có thói quen ra lệnh đối với cô, thói quen nói gì là cô phải nghe nấy, thói quen cô luôn làm người khác vừa lòng, cho nên, đến cuối cùng khi cô đảo khách thành chủ, anh cảm thấy không cam lòng.

Nếu có thể đảo ngược được thời gian, khi đứa nhỏ còn chưa bị bỏ đi, lúc biết cô mang thai, anh sẽ làm như thế nào?

Không phải là kết quả cũng sẽ vẫn như nhau hay sao? Anh cũng vẫn sẽ không muốn đứa trẻ này, bởi vì, khi đó, anh đã quyết định vứt bỏ mẹ của nó, thì làm sao có thể giữ lại một đứa trẻ, để làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân tiếp theo đó của anh đây?

Anh không cam lòng, chính là vì cô không thèm để ý đến anh mà thôi.

Rất nhiều lần Mạnh Thiệu Đình nằm mơ thấy cảnh gặp mặt nhau lần cuối cùng của bọn họ ngày hôm ấy, Tĩnh Tri ngồi ở chỗ đó, chậm rãi nói với anh, đứa nhỏ đã chết rồi.

Cả người anh đầy mồ hôi lạnh từ trong mộng bừng tỉnh lại. Anh không rõ vì sao cô đã đồng ý để lấy được tờ chi phiếu đền bù đến năm trăm vạn kia, mà trong ánh mắt cô nhìn anh ngày hôm đó lại chứa đựng vẻ bi thương lẫn tuyệt vọng đến sâu sắc như vậy.

Bởi thế cho nên, ánh mắt cuối cùng của cô khi nhìn anh giống như được khắc vào trong xương cốt của anh, không sao có thể quên được.

"Thiệu Đình này, mọi chuyện cũng đều trôi qua hơn bốn năm rồi, con cũng không cần phải nghĩ ngợi gì đâu, nhà họ Mạnh của chúng ta không nợ nhà họ Phó của bọn họ dù chỉ một chút, con cũng không cần tự trách, hiểu không? Mạn Quân sắp xuống lầu, con đừng để cho con bé nhìn thấy bộ dạng mất hứng này của con."

Mạnh phu nhân vừa nói, vừa kéo Mạnh Thiệu Đình đi tới trước bàn ăn, ấn anh ngồi xuống, thuận tay rót một chén sữa đưa tới: "Uống chút sữa đi, sáng sớm đừng uống cà phê, uống sữa tốt cho dạ dày..."

Mạnh phu nhân nói lải nhải bên cạnh, Mạnh Thiệu Đình cũng chợt chợt ngẩn ra, cho dù trong thời gian chung sống, số bữa sáng mà bọn họ cùng nhau ăn cũng không nhiều, nhưng cô cũng rót một ly sữa đưa cho anh, nói những lời y như vậy.

Anh cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ cần là những chuyện hơi có chút liên quan đến cô là anh lại sẽ nghĩ tới cô. Mẹ nói rất đúng, từ đầu đến cuối anh không nợ cô, nhưng vì sao anh đến Los Angeles đã lâu như vậy, cũng đã sống cùng với Mạn Quân khá lâu, cũng không hề tính toán đến chuyện sẽ tách ra, nhưng rốt cuộc anh vẫn bị cô làm ảnh hưởng là sao?

Mạnh Thiệu Đình ngồi ở chỗ đó, ly sữa anh cầm trong tay dần dần nguội lạnh, nhưng từ đầu đến cuối anh cũng không uống một ngụm nào. Trong vòng mấy tháng làm vợ, có phải là cô cũng đã nhìn thấy ly sữa trước mặt anh từng chút, từng chút trở nên nguội dần, rồi sau đó trái tim cô cũng từ từ trở nên nguội lạnh đi hay không?

Không thể phủ nhận, cô biết hết những sở thích của anh, mà anh, từ đầu đến cuối, cũng không chút động lòng, trái tim của anh vẫn không hề nhúc nhích, cũng không hề trầm luân, trong đầu anh cũng là một khoảng trống rỗng.

Anh đặt cái cốc xuống, nhìn thần sắc lo lắng của Mạnh phu nhân nói: "Mẹ, con đi làm trước, lúc Mạn Quân xuống lầu, mẹ nhớ bảo cô ấy ăn bữa sáng, bằng không dạ dày của cô ấy sẽ bị đau!"

Thấy bộ dáng quan tâm của anh như vậy, Mạnh phu nhân hết sức vui mừng, lại tự tay sửa sang lại cổ áo cho anh: "Đi đi, nhìn con và Mạn Quân tốt như vậy, trong lòng mẹ thật sự thấy rất cao hứng. Đúng rồi Thiệu Đình, con và Mạn Quân đã ở với nhau nhiều năm như vậy, cũng đã đính hôn rồi, con nên nhanh chóng chọn ngày tốt, tổ chức lễ kết hôn đi thôi."

Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, chỉ hơi hơi cúi đầu, một lát sau, anh mới chậm rãi đáp: "Con đã biết rồi, mẹ, ngày mai con sẽ gọi điện thoại cho bác Thẩm bàn bạc một chút về hôn lễ."

"Vậy là được rồi, mắt nhìn thấy con cũng đã 28, ba mẹ cũng đều đã chờ ôm cháu từ lâu rồi."

Mạnh phu nhân ôm niềm vui sướng to lớn, nhìn đứa con trai mình yêu quý nhất, cuối cùng nó cũng đã thuận ý vừa lòng, chịu tuân theo cuộc sống mà bà đã sắp xếp, hỏi sao trong lòng bà có thể không cao hứng được đây?

Mạnh Thiệu Đình nghe câu nói cuối cùng của Mạnh phu nhân, trong lòng cũng thoáng chút run rẩy, hốt hoảng. Anh chợt nghĩ, nếu đứa trẻ của anh và Tĩnh Tri còn sống, sớm đã ngọt ngào gọi ba mẹ, chạy tới chạy lui ở bên người bọn họ rồi.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Mạnh Thiệu Đình xua đuổi cái ý nghĩ lung tung lộn xộn đó đi, nhanh chóng đi ra cửa.

Xe dừng lại ở tòa nhà lớn của công ty, Mạnh Thiệu Đình mở cửa xuống xe, mới bước đi được vài bước liền nhìn thấy người nọ đang đứng ở phía trước mặt. Thần sắc u ám nặng nề lúc trước trên mặt anh thoáng hiện lên vẻ sáng sủa hơn, môi mỏng hơi nhếch lên, để lộ ý cười mê người mở miệng nói: "Hôm nay cơn gió nào đã đưa anh đến đây thế này? Thế nào mà anh cả lại có thể hạ mình đến cái nơi nhỏ bé này của em vậy?"

Đôi mắt của Mạnh Thiệu Hào sâu không thấy đáy liếc anh một cái, tia sáng tinh quái dường như chợt lóe lên giây lát, sau đó lại trở thành hồ sâu sóng nước chẳng xao. Anh cười trầm ổn, nhàn nhạt nói: "Chú hai, nơi “hào đình điền sản” (đất rộng tiền nhiều) như thế này mà chú còn gọi là nơi nhỏ bé, thì Duy Hằng kia của anh lại càng không thể được người ta để mắt tới rồi !"

"Anh cả nói thế chứ, nơi này quả thật rất khiêm tốn, phóng tầm mắt toàn bộ Los Angeles này, là người Hoa, có ai mà không biết, không nghe thấy đại danh của Mạnh Thiệu Tiệm và Duy Hằng đây?" Mạnh Thiệu Đình miệng làm như khen tặng, chỉ có điều trong ánh mắt không chút ý cười, anh bước về phía trước một bước, "Anh cả, mời."

Mạnh Thiệu Tiệm cũng không khách khí, lập tức đi về phía trước, hai anh em cùng sánh vai đồng hành, người ngoài nhìn thấy bộ dáng cực kỳ thân mật.

"Duy Hằng chẳng qua chỉ là sản nghiệp cũ của nhà họ Mạnh, tất cả công lao đều là của lớp tiền bối gây dựng. Anh đây cũng chỉ là ngồi đó hưởng thụ kiểu “ngư ông thủ lợi” mà thôi. Nhưng em thì lại khác, hào khí khởi nghiệp giống như sấm sét, mới ba năm mà sức ảnh hưởng đã có thể so với Duy Hằng rồi." Mạnh Thiệu Tiệm vừa nói, vừa lơ đãng như cười như không, liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái, giơ tay vỗ vỗ vào vai anh: "Xem ra, nhà họ Mạnh sau này phải nhờ đến em rồi."

Mạnh Thiệu Đình thu lại ý cười, bộ dáng bất cần đời mới vừa rồi không còn sót lại chút gì, ngược lại, đã được thay bằng một bộ dáng nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc, anh ngừng bước chân, tất cung tất kính mở miệng: "Lời ấy của anh cả sai rồi, anh là anh cả, gánh nặng của nhà họ Mạnh đương nhiên là phải đặt ở trên người anh cả, Thiệu Đình em không có chí khí này, chỉ muốn làm những chuyện mà bản thân thấy thích thú thôi."

Đáy mắt của Mạnh Thiệu Tiệm hình như có vài phần xúc động. Anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Mạnh Thiệu Đình: "Chú muốn làm loạn ở bên ngoài thế nào cũng được, nhưng sớm muộn gì cũng phải trở về kế thừa hết thảy mọi việc của nhà họ Mạnh này. Ba cũng đã già rồi, không nên để cho ba phải lo nghĩ quá mức, anh cũng cần chú giúp đỡ, anh em trong nhà, so với người ngoài luôn đáng tin cậy hơn."

Lời nói này nói mười phần thành khẩn, Mạnh Thiệu Đình nghe xong dường như cũng thập phần xúc động: "Anh cả..."

"Đi thôi." Mạnh Thiệu Tiệm tựa hồ rất vừa lòng với phản ứng của Mạnh Thiệu Đình, trên gương mặt, thần sắc vốn âm trầm cũng thả lỏng ra một ít, mơ hồ còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Mạnh Thiệu Tiệm chỉ đi dạo ngắm nghía bên trong tòa nhà công ty một cách tượng trưng, thường thường khen vài tiếng hoặc là đưa ra mấy đề nghị tương đối tốt hơn. Từ đầu đến cuối, thần sắc của Mạnh Thiệu Đình đều kính cẩn, anh cả nói cái gì, không một chỗ nào là anh không chăm chú lắng nghe.

Tới thời điểm gần giữa trưa, Mạnh Thiệu Đình đưa anh cả đi ra ngoài, đi đến gần xe, lái xe đã mở cửa xe, Mạnh Thiệu Tiệm đang định xoay người bước vào, bỗng nhiên dừng bước chân, chỉ một ánh mắt, người chung quanh lập tức lùi ra thật xa.

Mạnh Thiệu Đình vẫn giữ thái độ “sóng nước chẳng xao” như trước, anh biết, hôm nay đột nhiên Mạnh Thiệu Tiệm tìm đến đây là có kịch, lúc này mới muốn mở màn.

"Anh cả, còn có chuyện gì sao?" Hai tay Mạnh Thiệu Đình đút vào trong túi chiếc áo khoác mỏng, lúc này nét mặt bày ra bộ dáng tuổi trẻ đầy bướng bỉnh, tuy rằng toàn bộ dã tâm lẫn bất tuân đã được anh che giấu đi, nhưng Mạnh Thiệu Tiệm chỉ liếc mắt một cái, từ trong ngữ điệu lời nói của anh cũng đã nhìn ra.

"Tuần trước anh đi công tác ở Paris, thấy người nhà họ Phó." Mạnh Thiệu Tiệm chậm rãi nói, anh ta châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi kẹp ở giữa ngón tay thon dài không di chuyển.

Đuôi lông mày của Mạnh Thiệu Đình khẽ động đậy: "Hả? Anh cả định nói điều gì vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui