Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Đuôi lông mày của Mạnh Thiệu Đình khẽ động đậy: "Hả? Anh cả định nói điều gì vậy?"

Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên cúi đầu, anh ta bình tĩnh chăm chú nhìn điếu thuốc lá đang cháy sáng giữa ngón tay một lát, bỗng nhiên vứt điếu thuốc còn một nửa xuống đất, nhấc chân di di dập tắt, nhưng mi mắt cũng chưa từng nhấc lên, chỉ chăm chú nhìn xuống dưới đất. Thật lâu, anh ta mới chậm rãi lên tiếng; "Anh gặp được Phó Tĩnh Ngôn, cô ấy kể cho anh nghe một ít chuyện về Phó Tĩnh Tri."

Lúc Mạnh Thiệu Tiệm nói đến Phó Tĩnh Tri, anh ta ngẩng đầu rất nhanh, liếc mắt nhìn qua Mạnh Thiệu Đình một cái. Quả nhiên, mặc dù Mạnh Thiệu Đình cực kỳ kiềm chế, nhưng Mạnh Thiệu Tiệm vẫn nhận ra được cảm xúc rung động của anh chợt lóe lên.

Bên môi anh còn có nếp nhăn nhàn nhạt rất nhỏ khẽ nhếch lên, đôi đồng tử đen thẫm lại nhìn giống như hai viên đá đen bóng.


Bàn tay của Mạnh Thiệu Đình thả ở trong túi bất giác hơi nắm chặt lại, suốt hơn bốn năm qua, anh chưa bao giờ trở lại Trung Quốc, càng không bước đến nơi thành phố quen thuộc kia. Cũng không có một ai ở bên cạnh nói cho anh chút tin tức về nhà họ Phó. Mà ngay cả chính anh cũng không hề đi hỏi thăm, hiện giờ khi nghe được chuyện của Phó Tĩnh Tri, anh vậy mà lại không nhớ nổi bộ dáng của cô nữa rồi.

Trong đầu anh chỉ còn lưu giữ lại một hình dáng lờ mờ, bé nhỏ, nhưng lại mang theo sự quật cường lẫn sự mạnh mẽ không nên có ở cô. Nếu muốn anh nhớ lại tỉ mỉ ngũ quan của cô, thực sự anh không sao nhớ ra nổi.

Anh chỉ có thể mơ hồ nhớ được, cô không đẹp, tướng mạo chỉ có thể được xếp loại hơn trung bình một chút, ánh mắt của cô anh cũng không nhớ được, nhưng anh lại nhớ được rõ ràng có một lần khi cô cười, linh lợi nhìn anh, ánh mắt cong thành hình vầng trăng khuyết, anh cũng còn nhớ rõ ánh mắt của cô lần cuối cùng nhìn thấy, khi ấy, trong mắt cô đầy sự trống rỗng lẫn tối tăm dày đặc.

Trái tim từng phát từng phát trở nên run rẩy, nhưng Mạnh Thiệu Đình vẫn nói cứng cỏi: "Em và cô ấy đã ly hôn, mọi chuyện về cô ấy, dù chỉ một chút, em cũng không muốn biết."

Tựa hồ Mạnh Thiệu Tiệm đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, anh ta khẽ gật đầu: "Trong lòng anh cũng cho rằng như thế, vốn không nghĩ là sẽ nói với em, nhưng nghĩ tốt xấu gì em và cô ấy cũng đã có một thời gian là vợ chồng, hiện giờ cô ấy phải trải qua một cuộc sống không được tốt lắm...d∞đ∞l∞q∞đ Em đã nói như vậy thì...thôi quên đi, anh đi đây."

Mạnh Thiệu Tiệm nói qua quýt rồi xoay người vào xe, vẻ xa cách. Thủ hạ và lái xe của Mạnh Thiệu Tiệm đã nhanh chóng liền đi tới, thời điểm trợ lý của Mạnh Thiệu Tiệm đóng cửa xe, thì một bàn tay mạnh mẽ dùng sức ngăn cản động tác của anh ta.

Người nọ đang ngồi ở trong xe, bờ môi hơi cong lên thoáng cười nhạt không rõ ràng lắm, nhưng cũng ra vẻ kinh ngạc xoay người lại: "Thiệu Đình, em còn có việc gì sao?"


Khóe môi Mạnh Thiệu Đình nhếch lên, có thể nhìn thấy cặp môi mím lại thành một đường thẳng. Anh nắm lấy tay người trợ lý, lòng bàn tay rịn lớp mồ hôi. Đã là cuối mùa thu, làn gió lạnh thổi tới từ phía sau làm người ta đột nhiên có cảm giác thấy lạnh thấu xương. Trong đôi mắt đen hình như có chút giãy dụa, hình như có ý lùi bước, rồi lại có sự mâu thuẫn không nói nên lời.

Anh chậm rãi gật đầu, nhưng cũng không ngước mắt lên nói với trợ lý và lái xe: "Các anh hãy ra ngoài đi."

Trợ lý nghe xong lời này nhưng không đáp ứng mà lại nhìn nét mặt của Mạnh Thiệu Tiệm, thấy anh ta gật đầu, hắn mới lại xoay người tránh ra khỏi xe.

Mạnh Thiệu Tiệm ngồi ở trong xe, vẻ mặt vân đạm phong khinh, mà trên mặt Mạnh Thiệu Đình, cũng dần dần nhiễm vẻ mỉa mai âm u: "Anh cả."

Tiếng nói thuần hậu của anh nghe thật mê người, thời điểm hạ thấp giọng, lại càng tràn ngập từ tính thật động lòng người. Mạnh Thiệu Tiệm nhìn lại anh, thấy bờ môi Mạnh Thiệu Đình chậm rãi cong lên, nét mặt thoáng vui cười, trong lòng không khỏi căng thẳng, anh ta thấy rất rõ, ở sâu thẳm trong đôi mắt kia hàm chứa một ánh nhìn trào phúng: "Anh cả, anh thích Phó Tĩnh Tri!"


Anh không cần dùng câu hỏi, ngược lại giọng điệu thật chắc chắn. Đầu tiên Mạnh Thiệu Tiệm chợt ngẩn ra, rồi chợt cũng cười ha ha vài tiếng. Anh ta khẽ nắm tay lại, ánh mắt giống như viên đá đen, thâm thúy mà lại mê người, bao phủ lại cả khuôn mặt Mạnh Thiệu Đình: "Thiệu Đình, lời này cũng không thể nói lung tung."

"Sao vậy anh cả, dám thích em dâu của mình, lại không dám thừa nhận sao?" Mạnh Thiệu Đình cũng cười, nụ cười vừa lười nhác mà lại tùy ý. Anh cứ như vậy, một tay chống ở mui xe, hơi cúi đầu, khóe môi nở một nụ cười như có như không, hàm chứa chút trào phúng: "Đương nhiên, hiện giờ cô ấy đã sớm không còn là vợ của em, cũng không còn là em dâu của anh cả nữa, nếu thích, anh hãy về nước đi tìm cô ấy đi... Không phải Phó Tĩnh Ngôn đã nói cô ấy sống không được tốt đó sao! Như vậy hiện tại anh cả chính là anh hùng cứu mỹ nhân rồi, chẳng phải là vừa vặn ôm được người đẹp về hay sao?"

Ý cười trên mặt Mạnh Thiệu Tiệm rét lạnh, ngón tay thon dài ở trên đầu gối khẽ nắm lại một cái, ngược lại, lắc đầu thở dài: "Anh lại tưởng rằng năm năm trước, đêm trước hôm em đi công tác ấy, em đã cầm đi một vật gì đó như vậy, là vì trong lòng em không buông được cô ấy, hóa ra..."

Anh ta cũng không nói nhiều, chỉ ngước mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái, biểu cảm cũng không quá mức: "Không còn việc gì nữa, anh đi trước đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận