Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Giọng của cô ấm áp mềm mại, giống như một cọng lông chim phất qua trái tim Mạnh Thiệu Hiên. Anh nhìn vào gương mặt cô, một khắc cũng không xê dịch, lại còn ngây ngốc đáp lại: "Tôi nhất định không cho phép cô được từ chức."

"Vì sao?" Tĩnh Tri nhẹ nhàng lên tiếng, cô không còn là một thiếu nữ ngây thơ gì nữa, đương nhiên hiểu rõ bên trong của sự nhiệt tình bị lộ ra ngoài thế này đang ẩn chứa điều gì. Nhưng mà, bây giờ cô lại không muốn dính dáng gì đến chuyện tình cảm nữa.

Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi khôi phục lại tinh thần, có phần mất tự nhiên, anh muốn che giấu lại cảm xúc của mình vừa mới rồi đã sơ hở để lộ ra: "Tôi đã đồng ý với Thiệu Hiên phải quan tâm đến cô."

"Tôi thấy không cần thiết đâu." Tĩnh Tri cúi đầu trả lời. Đúng vậy, cho dù cô có khốn cùng, có nghèo rớt mùng tơi đi chăng nữa, cô cũng không cần đến sự thương hại của người khác.

Thói quen cúi đầu này, cũng chính là vì cô muốn giấu đi mọi cảm xúc ở tận sâu bên trong đôi đồng tử đen láy kia. Cô tuy nhỏ bé nhưng cũng muốn giữ lại chút tự tôn cho mình.

Sắc mặt Mạnh Thiệu Hiên càng thêm đen lại, anh đột nhiên xoay người sang chỗ khác, "Tốt lắm, tôi nói cô phải thế nào thì cô sẽ phải tuân theo thế ấy, không được cự tuyệt!"

Bỗng nhiên, không hiểu vì sao Tri Tri thoáng bùng lên cơn giận dữ. Mấy năm nay điều cô giỏi nhất chính là sự nhẫn nhịn, nhưng không hiểu sao, lúc người kia tức giận lên, lại nghe thấy lời nói ngang ngược đó, cô bỗng nổi giận: "Tôi không muốn đi làm ở đây nữa mà cũng không được à? Sao anh lại có thể không phân rõ phải trái như vậy chứ!"

Kiểu cao giọng nói chuyện như vậy, hơn bốn năm qua, với cô, đây thực sự là lần đầu tiên.

Tri Tri vừa dứt lời, bản thân cô cũng thấy phát hoảng. Cô nhanh chóng ngước mắt nhìn Mạnh Thiệu Hiên, đã thấy anh mạnh mẽ xoay người lại, trong đôi mắt ám màu hổ phách dường như bị nhuộm kín bởi cơn thịnh nộ đang kéo đến. Tri Tri bị dọa, ngơ ngác lui về phía sau một bước, qua thời gian dài, một thói quen đã được hình thành, khiến cô nhanh chóng cúi đầu, hèn mọn xin lỗi: "Kiều Thiếu gia, thực xin lỗi... Cám ơn ý tốt của ngài, nhưng mà, tôi thật sự không muốn đi làm ở đây nữa."

Muốn mắng cô là đà điểu cũng được, muốn mắng cô là rất hèn mọn cũng xong, chỉ là cô không sao tưởng tượng nổi, nếu bị người khác nhận ra thì sau này, trong môi trường làm việc như vậy, với quá khứ kia cô làm sao có thể đối mặt với những người thuộc thành phần tri thức với môi trường làm việc ưu việt như thế


Cô còn nhớ mãi cái ngày xưa ấy, khi đó cô tìm được công việc làm văn thư vô cùng tốt, nhưng bởi vì mẹ cô nghi thần nghi quỷ nên chạy tới náo loạn vài lần. Sau đó, tuy rằng ông chủ không nói muốn đuổi việc cô, nhưng lại có đồng nghiệp chạy tới lãnh đạo nơi đó, lén nói rằng không đồng ý làm việc với một người có thanh danh dơ bẩn như vậy...

Cho nên sau khi cô bị đuổi việc, đối mặt với những đồng nghiệp ngày trước từng thân mật khăng khít, khi nhận thấy những ánh mắt hoặc là thương hại, hoặc là khinh bỉ, Tri Tri thật sự hận bản thân mình, vì sao cô lại không nhận ra được sớm một chút!

"Cô đi đi! Phó Tĩnh Tri, nếu có bản lĩnh hiện tại cô hãy bước đi, mà nhất định phải đi xa, đi thật xa, tốt nhất cả đời này cũng đừng để cho tôi còn nhìn thấy cô nữa!"

Tay Mạnh Thiệu Hiên chợt giơ lên chỉ về hướng bên ngoài, thấy cô ngước mắt lên, trong con ngươi mơ hồ đã có hơi nước, lửa giận của anh đã dần dần biến mất. Nhưng từ trước đến nay, vốn dĩ tính cách của anh rất ngang ngạnh, muốn làm gì thì làm, không có gì anh muốn mà không làm được, khiến anh cố nén không chịu cúi đầu khuất phục.

Tri Tri cắn chặt môi, cô chậm rãi vòng qua Mạnh Thiệu Hiên, đi đến nơi có những thứ của mình, nhặt những cuốn sách và chiếc túi lên, sau đó hơi cúi đầu chào anh, rồi xoay người đi ra ngoài. Bước chân của cô rất nhẹ, dường như không có tiếng động, nhịp thở của cô cũng thật nhẹ, đối lập với nhịp thở mạnh mẽ, dày đặc, gấp gáp có phần hơi thô tục của anh

Mạnh Thiệu Hiên cứ nhìn cô như thế, nhìn cô cúi đầu, vất vả ôm một đống lớn những thứ gì đó, dè dặt cẩn trọng đặt bước trên tấm thảm đẹp đẽ quý giá được trải ở trong phòng làm việc của anh, đi về trước.

Cô yếu đuối như vậy, nhưng lại cũng cố chấp như vậy, bởi tận trong xương tủy của cô, sự mềm mại và dịu dàng dường như được sự cô độc mạnh mẽ bao trọn lấy, hấp dẫn anh sâu sắc.

Cô kéo cánh cửa văn phòng ra, sau đó thân hình cũng nhẹ nhàng xoay theo, khi cánh cửa sắp khép lại, theo bản năng Tri Tri ngẩng đầu lên thoáng nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên.

Sự yếu đuối lại thoáng hiện lên trong ánh mắt đau thương, chạm vào tầm mắt của anh, làm cho anh đột nhiên tỉnh táo trở lại.


Không được, anh không thể nào để mất cô lần nữa được.

Đúng ở giây phút cuối cùng trước khi cửa khép lại, một bàn tay ngang ngạnh đã ngăn trở nó đóng chặt lại.

Tri Tri giật nảy người, cuống quít buông chiếc tay cầm cửa, ánh mắt trong suốt long lanh rơi vào trên tay anh. Trên mu bàn tay như được khắc từ ngọc kia đã in rõ một vệt đỏ rực, trái tim Tri Tri chợt run lên, giọng nói đã có chút căng thẳng: "Kiều Thiếu gia, tay của anh..."

"Không sao đâu." Anh không chút để ý, chỉ nhìn thoáng qua vết bầm tím đang ứ đọng trên mu bàn tay, rồi tùy tiện bỏ tay ra giấu ở phía sau lưng mình, lại nhìn thấy thần sắc của cô đầy hoảng sợ, không khỏi lên tiếng an ủi: "Cô đừng để ý, đây không phải là lỗi của cô, là do tôi không cẩn thận thôi."

Tri Tri nhẹ nhàng nhìn anh một cái, đôi lông mày cong như sóng biển trải dài, che ở phía trên hàng mi, càng làm tôn lên đôi mắt giống như hồ nước mùa thu của côTrong lòng Mạnh Thiệu Hiên thoáng rung động, nhưng lại nghĩ mình không nên biểu lộ cõi lòng nhanh như vậy, dù sao thân phận hiện tại của anh là Kiều Tử Tích chứ không phải là Mạnh Thiệu Hiên, anh quá nhiệt tình sẽ chỉ càng dọa cô thêm.

"Nhưng mà...”

Lời nói của anh liền có chút vòng vo, ánh mắt sắc bén mang theo chút hơi hướng thổ phỉ nhìn cô: "Cô cũng không tránh khỏi có liên can!"

"Tôi... Tôi và anh cùng đi tới bệnh viện để xem xét một chút..." Tri Tri có chút bất an liền mở miệng, mi tâm cũng cau chặt lại, cô đâu phải là người thừa tiền kia chứ.


"Cái này thì... cũng không cần, nhưng mấy ngày tới tôi không thể làm được gì rồi, cho nên, cô không thể đi được mà phải ở lại đây chăm sóc cho tôi."

Mạnh Thiệu Hiên xoay người đi đến chiếc ghế ông chủ của mình rồi ngồi xuống, tùy tiện xoay nửa vòng, một tay chống nơi huyệt Thái Dương, một tay kia chỉ vào Tri Tri: "Cứ quyết định như vậy nhé."

Tri Tri nghĩ định cự tuyệt, nhưng lại sợ mình không cách nào chi trả tiền thuốc men cho anh. Anh là đại thiếu gia, tất nhiên là sẽ không đến một phòng khám nhỏ nào đó để băng bó một chút cho xong việc, ngộ nhỡ anh lại muốn đi đến bệnh viện lớn đăng ký để chiếu chụp gì đó. Tri Tri không dám nghĩ thêm nữa, đành phải nặng nề gật gật đầu: "Được, tôi sẽ không từ chức nữa."

Đôi mắt của Mạnh Thiệu Hiên đột nhiên sáng ngời, lại nhanh chóng thu lại: "Tốt lắm, hôm nay chúng ta hãy tan tầm trước giờ một chút... còn không đặt đống đồ vật trong tay cô xuống đi..."

"Đi ư... đi làm gì?" Tri Tri vừa đặt các thứ trong tay xuống, vừa hỏi lại. Tính Mạnh Thiệu Hiên vốn hay nôn nóng, liền chộp bắt lấy tay cô: "Đừng có lằng nhằng mãi nữa, tuổi còn trẻ sao lại giống như mấy bà thím già thế, hành động cứ chậm rì rì..."

Tri Tri bị anh kéo đi nghiêng ngả, vừa đi vừa chạy, vừa vặn đụng phải mấy lãnh đạo các phòng ban, Tri Tri xấu hổ đến đỏ mặt, muốn tránh ra, nhưng Mạnh Thiệu Hiên lại cố tình nắm chặt hơn, vừa đi vừa trừng mắt: "Đừng có lộn xộn, tay tôi đang rất đau đấy."

Tri Tri ngoan ngoãn không dám cưỡng lại nữa, mặc kệ cho anh lôi cô tiến vào trong thang máy, xuống lầu, lại bị túm đến nơi xe ô tô anh đang đậu ở đó, Tri Tri dừng bước chân, không chịu đi nữa: "Kiều Thiếu gia, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"

"Lên xe!" Mạnh Thiệu Hiên mở cửa xe, không nói hai lời nhét Tri Tri vào trong. Anh lái chiếc xe Toyota kiểu dáng khá ngang ngạnh, giống như con người của anh vậy, mang theo chút thô lỗ đáng yêu, lại ngang ngược làm cho không ai có thể phản kháng lại.

"Lần này tôi phải đưa cô đi để tân trang cải tạo lại cho cô một chút." Mạnh Thiệu Hiên nhìn bộ đồ công sở giống như một bà thím già trông coi thang máy mà cô đang mặc trên người, không sao kìm hãm nổi sự tưởng tượng, nếu như cô mặc những bộ quần áo đẹp đẽ mang đậm vẻ nữ tính thì không hiểu cô sẽ có hình dáng như thế nào.

********************************************

Một buổi chiều ở Los Angeles.


"Thiệu Đình, anh biết không, hôm nay em cùng Tang Như đi dạo phố mua được một lọ nước hoa phong cách cổ xưa mới được sản xuất ra, mùi hương khá lạ, em đoán rằng nhất định anh sẽ thích!"

Vừa uống xong ly trà chiều, Mạn Quân liền hướng về phía Thiệu Đình, vui vẻ khoe những chiến lợi phẩm đầy tâm huyết của mình. Mạnh Thiệu Đình cố dằn lại tính tình để cho cô kéo lên lầu đi xem mấy thứ mà cô đã mua kia.

Mạn Quân cũng giống như những tiểu thư con nhà gia thế khác, đối với những món đồ mua sắm mình tâm huyết đều có sự ham mê đến cuồng nhiệt. Cô thích đồ châu báu, thích các mẫu quần áo đẹp, yêu giày, yêu tất cả những gì xinh đẹp lấp lánh... đương nhiên, những cô gái trẻ giống như cô không ai là không thích những thứ đó. Mạnh Thiệu Đình cũng không biết làm thế nào, nhưng đối với Mạn Quân, từ trước đến nay anh vẫn luôn hào phóng.

"Sao em biết là nhất định anh sẽ thích?" Mạnh Thiệu Đình nửa dựa ở trên ghế sofa nhìn Mạn Quân, trên cánh tay cô đang treo một loạt những chiếc váy đủ màu đủ dạng, trong tay còn cầm một cái hộp nhỏ chạy tới giống như đang hiến một vật quý vậy. Anh như bị lây nhiễm ý cười xán lạn của cô, không khỏi dịu dàng lên tiếng.

"Bởi vì, em thấy trong vườn hoa nhà chúng ta có nhiều loại hoa như vậy, nhưng anh lại đặc biệt chỉ thích hoa sơn chi, cho nên em cho rằng, nhất định anh cũng sẽ thích mùi hương của nước hoa sơn chi!"

Mạn Quân mở lọ nước hoa ra, nhẹ nhàng phun vào trong không khí, thân hình cô linh hoạt hơi xoay tròn trong làn sương mù của nước hoa, tiếp theo liền nhào vào trong lòng của Mạnh Thiệu Đình, nhẹ nhàng giơ cánh tay non mịn mềm mại lên trước mặt anh, cười tươi như hoa: "Thiệu Đình, anh hãy ngửi thử một chút, mùi hương dễ chịu chứ?"

Mùi hương quen thuộc ấy cứ như vậy phả vào mặt Thiệu Đình, giống như vẫn luôn bị lớp bụi phủ kín, hồi ức về cô giống như dòng nước bị chặn lại giờ được khai thông, tất cả đã nhanh chóng thoát ra như thủy triều ào ạt đổ xuống ...

Cho tới tận bây giờ, cô vẫn không dùng nước hoa, chưa từng bao giờ dùng.

Anh chưa từng bao giờ nhìn thấy ở trên bàn trang điểm của cô có nước hoa, kể từ khi cô gả cho tới một ngày nào đó, trên người cô, mùi hương ấy không hề bị mất đi.

Trong những tháng ngày ở cùng nhau kia, dường như anh không nhận ra sự biến đổi ngầm bên trong của mình và thói quen ngửi mùi hương trên người cô, vì thế cho nên bây giờ khi ở Los Angeles, mỗi buổi tối thỉnh thoảng khi mất ngủ, anh cảm thấy bên mình hình như thiếu đi cái gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận