Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao


Buổi sáng tiếp theo, Thái Hưng uống cà phê và xem tin tức xong liền đi đến các khu dân cư được lên lịch khảo sát từ trước.

Anh tập trung thu thập ý kiến người dân cho dự án xây dựng chi nhánh mới của công ty mình bên này.
Thái Hưng làm đến tận khuya như vậy cũng chỉ muốn ngày mai mình có thời gian rảnh đi tham gia các lễ hội, khu họp chợ,… đón tết Tây ở đất Nhật.
***
Như mọi ngày, Thái Hưng vẫn dậy vào 5 giờ sáng, uống cà phê, ăn một tô mì xào rồi lên đồ tiếp tục công việc.
Anh Kiệt lại bị mùi cà phê từ phòng đối diện bay qua đánh thức.

Hôm nay anh quyết đi theo Thái Hưng để xem cậu ta đi những đâu và làm gì.
Cả buổi sáng, anh đứng ở một nơi xa cách chừng 15 mét nhìn về phía Thái Hưng.

Anh Kiệt theo cậu ta đi khắp các con phố, con hẻm xa xôi.

Chỉ đi thôi cũng thấy mệt rồi, nhưng Thái Hưng trông có vẻ không hề hấn gì.

Anh Kiệt tự nhiên thấy “thương” cho người này.
Đến 3 giờ chiều, Thái Hưng về khách sạn.

Anh Kiệt cũng ẩn mình đi phía sau.
5 giờ chiều, Thái Hưng đã lấy lại tinh thần sau một giấc ngủ trên sô-pha.

Anh hào hứng, phấn khởi lên đồ đi tham quan, ăn uống ở các hàng quán.

Bắt đầu chuyến khám phá của mình.
***
Không khí tết Tây ở Nhật rộn ràng và náo nhiệt hơn rất nhiều so với những gì Thái Hưng đã trải qua và cảm nhận được ở Việt Nam.
Anh ghé các khu chợ.

Những món ăn được chế biến, bày ra hấp dẫn, hương thơm bay trong không khí lôi kéo những cái bụng đói tới thưởng thức.
Thái Hưng rất ít khi ăn vặt vào tối khuya, nhưng đến đây anh cũng không kìm chế được sức hút của mấy món chè trôi, mì xào, mực nướng, xiên que, kem ký,…
Anh ăn hết món này đến món khác, thích thú khám phá.

Đi một vòng hết các khu chợ, anh vào trung tâm thương mại mua một ít đồ dùng cá nhân.

Ghé ngang của hàng đồ nam, anh vào ngay khu đồ lót được quảng cáo thoáng mát mỏng nhẹ cho ngày hè, anh mua về mấy bộ.
Đến khu bán đồ dùng văn phòng, anh cũng sắm thêm chút ít giấy, bút để mang về Việt Nam.


Thái Hưng cũng không quên mua quà lưu niệm cho mọi người.
10 giờ tối, kết thúc một buổi đi chơi Tết một mình.

Thái Hưng cầm theo mấy túi đồ lớn nhỏ, bắt taxi về khách sạn.

Anh Kiệt vẫn âm thầm đi theo ở phía sau mà Thái Hưng không hề hay biết gì.
***
Sau khi hoàn thành xong bảng khảo sát ý kiến, Thái Hưng có rất nhiều thời gian rảnh từ đây cho đến lúc về Việt Nam.

Anh lên mạng tìm các địa điểm tổ chức lễ hội để đến tham gia trải nghiệm.
Ngày tiếp theo, ở núi Shikimol cách chỗ anh 10 km có diễn ra các hoạt động tham quan để chào mừng ngày Tết.

Ở đây có các khu du lịch sinh thái nổi tiếng, thu hút nhiều người đến.

Thái Hưng đã đến đây tham gia lễ hội tắm suối nước nóng và chế biến sushi truyền thống được tổ chức thường niên.
Nhìn những gia đình cùng nhau quây quần, vui chơi nói cười thoải mái.

Thái Hưng thấy hơi tủi thân, nhưng cảnh vật, không khí vui tươi ở đây lúc này đã lôi kéo đi sự chú ý của anh.
Thái Hưng ăn các món ngon, thư giãn trong làn nước khoáng ấm áp, thư thái nhìn cảnh vật, cảm nhận thời gian chầm chậm trôi qua.

Cảm giác này khiến mọi mệt mỏi trong anh tan biến.
***
9 giờ tối hôm đó, Thái Hưng vào một quán bar ở khu lễ hội.

Anh kêu ra mỗi loại một ly rồi từ từ nhấm nháp, thưởng thức và nghiên cứu cách chế biến.
Hương vị nồng đậm của rượu vang, rượu gạo truyền thống, rượu sake Junmai,… pha chút nước ép dâu tây, chanh, cherry, dưa hấu, nho, đào,… mỗi loại lại cho ra một hương vị khác biệt không lẫn vào đâu được.
Thái Hưng thích thú nhìn bartender biểu diễn tung hứng rồi thuần thục rót nước ra ly.

Cảnh tượng này khiến anh khó lòng rời mắt.
Bỗng...!anh bắt gặp Hải Đông cũng ở đây liền lại gần bắt chuyện.
Xung quanh, mọi người đều có đôi, có cặp, có bạn, có bè tụ tập, kéo nhau đi quẩy.

Còn Thái Hưng chỉ có một mình, lại còn là người ngoại quốc nên có chút thấy lạc lõng.
Khi nhìn bóng dáng Hải Đông, anh mừng như bắt được vàng, chạy lại ngay với người đồng hương thân quen trong 1 tháng của mình.
***
Anh Kiệt thấy việc mình đi theo Thái Hưng mấy ngày nay như vậy không phải cách.


Anh càng lúc càng tò mò, muốn nói chuyện, muốn kiểm soát, phải thấy đối phương trong tầm mắt như lúc ở bệnh viện trước đây thì mới an lòng.
Anh đã đi theo và cố ý ngồi ở nơi dễ thấy nhất trong quán, làm như vô tình gặp lại Thái Hưng.
Anh Kiệt diễn nét ngạc nhiên khi nhìn thấy Thái Hưng như một diễn viên hạng A chuyên nghiệp.
Hai người ngồi cùng nhau và hỏi thăm, trò chuyện đủ thứ.

Trong vô tình, Thái Hưng nói ra mong muốn đi tham quan những nơi đẹp, thú vị trong ngày tết Tây ở Nhật Bản, muốn Hải Đông làm hướng dẫn viên cho mình.

Không ngờ Hải Đông lại đồng ý thật.
Trong 5 ngày tiếp theo, hai người đã cùng đi biển câu mực, lội hơn 999 bậc thang lên chùa thắp hương, đi viện hải hải dương xem cá voi, tới căn nhà “ma ám” trong truyền thuyết để ăn “mỳ bóng đêm”, trải nghiệm trò chơi cảm giác mạnh trong không gian nhà tuyết cực lạnh,…
Mỗi một ngày trôi qua đều có rất nhiều điều để nhớ.

Trong 5 ngày này, Thái Hưng cười đến mức mỏi miệng, hai rãnh cười hằn sâu trên khuôn mặt.
***
Hải Đông bịa ra chuyện công ty chuyên cung cấp hộ lý, bảo mẫu, người giúp việc mà mình đang làm hiện đang gặp vấn đề trong nội bộ ban quản lý.

Tạm thời anh sẽ “ở không” nên có thể đi theo làm một hướng dẫn viên du lịch cho Thái Hưng.
Lúc trước anh cũng đã cùng Phúc Khang dạo chơi, thăm thú các thứ như này.

Nhưng khi cùng Thái Hưng, một cảm giác rất khác lạ trồi lên trong anh.

Nó mãnh liệt hơn rất nhiều lần khi trước.
Hình bóng của Phúc Khang cũng không theo đuổi dai dẳng trong đầu anh nữa.

Bây giờ anh chỉ nghĩ đến Thái Hưng, nghĩ về tất cả mọi thứ liên quan đến người con trai này.
***
Vào ngày mai, thứ 2 mùng 9/1/2023.

Lúc 9 giờ sáng, Thái Hưng sẽ lên máy bay bay về Việt Nam.
Nghe Thái Hưng nói thông tin ấy.

Đêm nay, Hải Đông quyết định cùng Thái Hưng ăn một bữa cơm chia tay.

Hai người vào nhà hàng chuyên phục vụ rượu sake và sushi nổi tiếng của tỉnh Fukushima để dùng bửa.
Khi nghe Hải Đông chủ động, nói sẽ mời mình đi ăn.

Thái Hưng rất rất vui, đồng ý ngay lập tức.


- ‘Cuối cùng thì anh ấy cũng chịu cho mình nhìn mặt.’
***
Hải Đông muốn nói ra lòng mình cho Thái Hưng biết nhưng sợ đối phương sẽ từ chối vì thân phận thật của mình.
Miệng anh nhanh hơn não, chưa kịp suy nghĩ trước sau đã hẹn người ta.

Bây giờ có muốn rút cũng không được.
Hải Đông tìm đến chuyên gia hóa trang, tạo hình cho khuôn mặt mình khác đi.

Anh đặt bàn và đến nhà hàng trước rồi ngồi đợi Thái Hưng.
Đúng giờ, Thái Hưng bước vào nhà hàng với tâm trạng hồi hộp như đi hẹn hò vậy.

Phần nhiều anh thấy phấn khích hơn vì không biết sau lớp khẩu trang kia, khuôn mặt Hải Đông sẽ như thế nào.
Anh đi vào một căn phòng tách biệt với bên ngoài, không gian thoải mái và riêng tư hơn hẳn.

Khi nhìn thấy Hải Đông, anh đã có chút ngạc nhiên, cho rằng Hải Đông đã quá ám ảnh về vẻ ngoài của mình.

- ‘Vết sẹo ấy cũng đâu có đáng sợ lắm đâu.

Ngược lại càng khiến khuôn mặt anh ấy thêm nam tính hơn.

Thiệt tình, vậy mà lại cứ đeo khẩu trang làm mình lo nghĩ lung tung.’
***
Trong bữa ăn, Thái Hưng không đề cập gì đến vết sẹo mờ trên mặt Hải Đông.

Anh vui vẻ kể về những điều khiến mình thích thú trong những ngày ở Nhật, hy vọng sẽ có dịp đến đây khám phá thêm.

Khi ấy tiếp tục nhờ Hải Đông làm hướng dẫn viên tiếp tục.
Hải Đông vẫn giữ nét tính cách khi còn chăm sóc Thái Hưng ở bệnh viện.

Lo lắng kêu đối phương uống ít, ăn vừa phải, chậm rãi và nhai kỹ.
Thái Hưng chau mày nhìn Hải Đông.

Anh uống nhiều rượu sake vì nó ngon, ăn liên tục các miếng sushi vì hương vị mới lạ và độc đáo của nó.
Mặt mày Thái Hưng dần chuyển hồng hồng.

Tửu lượng của anh khá mạnh, đối với mấy bình rượu sake này thì vẫn chưa ăn thua gì.
***
9 giờ tối, sau khi đã ăn uống no say, Thái Hưng tạm biệt Hải Đông rồi bắt taxi về khách sạn.

Đường về phòng của mình cùng đường với Thái Hưng, Hải Đông lo lắng đi theo, đề nghị đưa đối phương đi về.
Thái Hưng mỉm cười nói với Hải Đông mình có thể tự về được nên từ chối lời đề nghị kia.


Anh Kiệt vẫn thấy lo lắng, nhất quyết phải thấy Thái Hưng đến nơi an toàn.
Thái Hưng chỉ thấy hơi chóng mặt một chút, mọi thứ còn lại vẫn bình thường.

Anh cho rằng Hải Đông đã lo lắng quá.
Suy nghĩ một hồi, anh thấy dù sao ngày mai mình cũng về Việt Nam rồi nên đành nghe theo sắp xếp của Hải Đông, gặp mặt người hộ lý này thêm chút nữa.
***
Hai người đi vào phòng.

Thái Hưng muốn bắt điện nhưng Hải Đông đã ngăn lại.

Hải Đông đóng cửa lại, trong bóng tối xé lớp hóa trang trên mặt ra, nhẹ nhàng đỡ gáy Thái Hưng rồi hôn tới.
Thái Hưng mở tròn mắt ngạc nhiên.

Trong bóng tối không nhìn rõ thấy một cái gì.

Hơi thở của hai người bắt đầu trở nên dồn dập và nóng hôi hổi.
Thái Hưng thấy đầu óc mình choáng váng, vội dứt ra khỏi nụ hôn say đắm đó.

Nhịp thở của anh thở có phần dồn dập.

Anh không nghĩ ngợi gì nhiều, ngay khi hô hấp ổn định thì ôm ghì cổ Hải Đông xuống, hôn lại.
Trong đầu lúc này không nghĩ ngợi điều gì, anh chỉ hành động theo cảm xúc của trái tim và cơ thể mách bảo.
Cả hai cứ thế nằm cùng một giường, ôm nhau trải qua một đêm mà cả hai cũng không biết mình đang làm cái quái gì nữa và tại sao lại làm như vậy?
***
Sáng hôm sau khi thức dậy, nằm trên chiếc giường trống, Thái Hưng chưa kịp định hình lại chuyện gì đã xảy ra thì gấp gáp đi thay đồ, dọn hành lý, xuống tìm lễ tân trả phòng rồi đi ra sân bay.
Anh mua vé hạng phổ thông, phải đến trước 1 tiếng để làm các thủ tục.

Thái Hưng lo lắng hối thúc người tài xế lái taxi đến nổi ông ta nổi quạu ra mặt.
Cuối cùng, dưới áp lực của sự hối thúc đó, tài xế đưa anh đến sân bay đúng giờ.

Sau khi làm các thủ tục và lên được máy bay ngồi yên ổn.

Lúc này Thái Hưng mới thở phào nhẹ nhõm cả người, khi ấy lại nhớ đến chuyện tối qua.
Thái Hưng đưa tay chạm lên vào môi mình, khẽ cười.

- ‘Vậy mà lại hôn anh ấy, thật không ngờ tới mà.’
***
Anh Kiệt rời đi lúc 3 giờ sáng.

Anh thức từ đó đến sáng, ngồi trầm tư trên chiếc sô-pha ở phòng mình.

Khi Thái Hưng dọn đồ, đóng cửa rời khỏi khách sạn, anh liền thở dài thườn thượt, ngã người ra sau cố dằn lại cảm xúc cháy bỏng trong lòng lúc này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận