Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao


Bầu trời đêm ở vùng này nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy một màn đen quánh đặc như muốn nuốt chửng mọi vật.

Ánh sáng của đèn điện huỳnh quang tuy sáng nhưng chỉ le que vài bóng thì cũng không thể xua tan bóng tối.
Trong ánh sáng mờ ảo, Gia Bảo công khai cùng Tuấn Minh ngồi chung một võng vừa đung đưa nhìn ra phía cánh đồng vừa nói chuyện.
“Cha đã nói chuyện với mẹ rồi.

Cha mẹ đã đồng ý để anh quen em.” - Gia Bảo nắm bàn tay Tuấn Minh lên rồi cắn một phát.

Dấu răng in rõ ràng lên cổ tay Tuấn Minh.
Gia Bảo thực sự hạnh phúc, ngay lúc này chỉ muốn hét ra cho tất mọi người đều biết.

Tâm trạng anh đang sục sôi bùng nổ, nhưng anh không thể làm thế vì lúc này đã 10 giờ đêm.

Trong phòng ngủ kia còn hai vị nhạc phụ nhạc mẫu đang say giấc.

Anh đành cắn lên tay Tuấn Minh rồi nói tới với cái giọng tự tin như vừa đạt thành tựu gì rất lớn lao.
Tuấn Minh bị đau liền đánh rất nhiều phát vào mặt Gia Bảo để đối phương buông cái tay mình ra, tức giận nói tới.

- “Ai là cha mẹ anh? Em còn chưa nghe họ nói gì đây, không tin.”
Gia Bảo bình tĩnh ngồi thẳng người lại nhưng vẫn nắm chặt bàn tay Tuấn Minh.

- “Em không tin vậy thì mai cùng anh hỏi rõ cha mẹ nào.

Em có dám cá cược với anh không?”
Tuấn Minh nhăn mặt, cố hết sức rút tay ra.

- “Cược chuyện gì?”
“Mẹ em đã chấp nhận chuyện chúng ta.

Em sẽ trở thành vợ anh trong tối hôm nay.” - Gia Bảo buông tay, khoác vai Tuấn Minh rồi thì thầm bên tai.
Tuấn Minh rút lại tay rồi xoa xoa lên chỗ bị cắn cho mấy dấu răng mờ đi, anh quay sang nhìn Gia Bảo với ánh mắt dè bỉu.

- “Câu trước em không dám cá nhưng câu sau thì chắc chắn em sẽ thắng.

Anh có suy nghĩ lại không?”
Gia Bảo nở nụ cười chế nhạo.

- “Còn hai tiếng nữa qua ngày mới, em cứ chờ xem đi.

Nếu đúng thì em phải mát xa cả đời cho anh.”
Tuấn Minh cũng nhìn Gia Bảo rồi cười thách thức.


- “Em chờ xem anh sẽ làm gì được đây.

Nếu không đúng, anh sẽ làm người hầu cho em sai khiến suốt đời.”
Sau câu nói đó, Tuấn Minh phải thức thêm hai tiếng nữa cùng Gia Bảo ngồi đập muỗi.

Hai người cứ ngồi cùng nhau trên chiếc võng mà đung đưa, không ai nói với nhau câu gì.

Tiếng muỗi vo ve bên tai, tiếng đập nghe bốp bốp lên da, tiếng ếch nhái kêu râm ran cũng sôi động không kém.
Đưa qua lại một hồi, Tuấn Minh ngáp một hơi dài vì buồn ngủ, ánh mắt sắp sụp lại đến nơi nhưng vẫn chưa thấy Gia Bảo có động tĩnh gì.

Tuấn Minh xem đồng hồ thì thấy chỉ còn hơn 3 phút nữa là qua ngày mới.

Anh nhanh lấy lại tinh thần nói với Gia Bảo.

- “Anh không làm gì là thua em thật đấy nhé.”
Gia Bảo nghe vậy liền nhìn xuống đồng hồ, tâm trạng anh bỗng trầm lặng lạ thường.

Anh canh cho thời gian trôi qua thêm một phút anh liền quay sang ôm lấy Tuấn Minh.

Sau đó rời võng, đứng trước mặt Tuấn Minh lấy ra một hộp trang sức nhỏ vuông vắn.

Anh quỳ một chân xuống nền đất, hai tay nâng chiếc hộp đến trước mặt Tuấn Minh, nói đến.
“Chuyện này anh đã muốn làm từ rất lâu rồi.

Anh thích em từ cái lúc em còn là nhân viên trong tiệm mát xa.

Lúc đó vì muốn em chú ý nên anh đã làm những chuyện khiến em giận như vậy.

Đã ba năm quen biết em, cuộc sống của anh trở nên thú vị và ý nghĩa hơn rất nhiều.

Em… đồng ý làm vợ anh nhé? Anh biết mình không thể ép buộc được em.

Qua hôm nay, mọi quyết định của em anh đều sẽ nghe theo hết.” - Gia Bảo nói đến với cái giọng, ánh mắt không thể nào chân thành hơn.
Tuấn Minh đi từ ngỡ ngàng đến tức giận.

Trước mặt anh là một chiếc nhẫn bạc với kiểu dáng đơn giản đầy nam tính, mặt trước chiếc nhẫn là hàng kim cương 8 hạt sáng chói được thiết kế chìm vào trong.

Chúng phát ra ánh sáng lấp lánh thu hút, kêu anh hãy đồng ý đeo chúng lên bàn tay mình.
Tuấn Minh đã rất xúc động, anh bị dẫn dắt cảm xúc theo từng lời nói của Gia Bảo.

Nghe đến câu cuối, anh vừa giận vừa bối rối, thầm nghĩ.


- ‘Mọi quyết định của em anh đều nghe theo hết là nghe theo làm sao? Anh đưa em đến đường này thì không phải là ép buộc em hả? Còn lựa chọn nào khác để chọn sao? Nếu mình không chấp nhận thì sao? Anh ấy có chia tay thật không? Còn nếu mình đồng ý thì vụ cá cược sẽ như thế nào? Anh ấy đang nói thật hay chơi vậy?’
Tuấn Minh bối rối với những cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Gia Bảo còn ở bên tai đếm số giây còn lại càng khiến lòng anh cuống cuồng hơn.

- “15, 14, 13, 12, 11…”
Tuấn Minh không nghĩ ngợi nữa, anh nhìn thẳng vào ánh mắt Gia Bảo rồi đưa ra quyết định.
“10, 9, 8, 7, 6, 5, 4,...” - Từng tiếng đếm vẫn trôi qua trĩu nặng trong lòng Gia Bảo, anh nhìn không rời ánh mắt người trước mặt giây phút nào.
“Em đồng ý!” - Câu này của Tuấn Minh làm ba tiếng đếm còn lại tắt hẳn đi.
Gia Bảo mỉm cười hạnh phúc, đưa tay ra đón lấy bàn tay Tuấn Minh rồi đeo chiếc nhẫn vào.

Nó vừa như in.

Anh đứng dậy ôm chầm lấy người trước mặt.

- “Em là của anh.

Đeo cái nhẫn này vào rồi thì sau này anh sẽ khiến em không bao giờ có thể tháo nó ra được.

Anh yêu em.”
Tuấn Minh đánh mạnh vào tấm lưng Gia Bảo để trút giận, nhưng thật ra vừa thở phào trong lòng.

Vừa rồi anh đã rất hồi hộp và lo sợ.

Bây giờ ôm Gia Bảo trong lòng anh mới có thể an lòng nở nụ cười hạnh phúc.
***
Sau kỳ nghỉ Tết dài 16 ngày, Gia Bảo đưa Tuấn Minh về lại thành phố để tiếp tục làm việc.

Việc đầu tiên Gia Bảo làm là đưa Tuấn Minh về biệt thự của mình.

Anh thuê người đến dọn một số đồ đạc của Tuấn Minh ở trọ cũ rồi mang sang đây.
Mà Mai nhìn thấy Gia Bảo về cùng với Tuấn Minh liền mừng rỡ như bắt được vàng.

Tuấn Minh thấy vậy lòng càng vui vẻ, chạy lại ôm một cái.

Hai bà cháu bắt đầu nói chuyện, hỏi thăm đủ thứ mà bỏ rơi Gia Bảo ngồi cô đơn một mình.
Từ nay bà Mai sẽ có người mát xa cho mình, nói chuyện, bầu bạn với mình những lúc rảnh.

Bà nhìn Tuấn Minh với ánh mắt long lanh đầy yêu thương như đối với một đứa cháu trai.
Tuấn Minh nhìn bà Mai càng làm cho anh thêm nhớ đến ngoại mình.


Anh xem bà Mai cũng như người bà thân thiết của mình mà hết lòng quan tâm, yêu thương mặc dù bà chỉ là một vú nuôi của Gia Bảo.
Gia Bảo ngồi hơn 20 phút mà không thấy hai người họ nhắc đến mình một câu liền khó chịu trong lòng, đi lại câu cổ Tuấn Minh.

- “Nói nãy giờ chắc hai người cũng mệt rồi rồi, em mới về nên đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.

Ngày mai nói tiếp cả ngày cũng được.”
Bà Mai nghe vậy liền cười khúc khích.

Bà chợt nhận ra ánh mắt có chút mệt của Tuấn Minh thì vui vẻ giục cậu nghe theo lời Gia Bảo.

Sau đó bà xuống bếp nấu những món mà Tuấn Minh thích ăn để bồi bổ cho đứa cháu trai ngoan ngoãn dễ thương này.
Buổi tối lúc 8 giờ, Tuấn Minh, bà Mai và Gia Bảo cùng ngồi quây quần trên bàn ăn.

Cả ba liên tục gắp thức ăn cho nhau.

Chén của Tuấn Minh đầy ắp thịt cá đến nổi vun lên như một ngọn núi thức ăn, bên dưới không thấy hạt cơm nào.
Gia Bảo tranh nhau với bà Mai tiếp tục đưa tới một đũa thức ăn nữa.

Tuấn Minh xoay người, lấy tay che chắn cho chén cơm của mình.

- “Anh với bà đừng gắp nữa, cái chén đã đầy thế này rồi.

Hai người ăn đi, ăn nhiều vô.

Món gà hầm này bà làm là ngon nhất nè.

Anh ăn đi, bà ăn miếng đùi này đi ạ.” - Vừa nói, Tuấn Minh vừa gắp thức ăn vào chén cho hai người trước mặt.
Bữa cơm đầu tiên khi quay lại thành phố đầy tiếng cười.

Lần trở lại lần này là lần đem đến cho Tuấn Minh nhiều cảm xúc nhất.

Trái tim anh tràn ngập hạnh phúc.

- ‘Đây chính là không khí của một gia đình mà mình mơ ước.’
***
Xuân năm nay là lần đầu tiên Gia Bảo không ở nhà ăn Tết cùng cha mẹ mà chạy xuống tận Sóc Trăng tìm Tuấn Minh.

Cha mẹ anh rất không vui.

Khi biết con trai đã quay lại thành phố liền gọi điện đến trong đêm nói cho một trận.
“...Cha mẹ đừng giận nữa.

Ngày mai con dẫn cậu ấy đến chuộc tội với hai người.” - Gia Bảo ở ban công vừa uống bia vừa rối rít nói tới.
“Được, hai đứa mau đến đó.

Cha mẹ không nghe được câu trả lời thích đáng là chết đấy.

À bạn con thích ăn món gì để mẹ chuẩn bị?” - Mẹ Gia Bảo đanh giọng dạy dỗ.


Mới câu đầu còn giữ được phong thái nghiêm túc, câu sau thì mất hết.
“Con không thích đồ ngọt, mẹ làm mấy món mặn mặn đi.” - Gia Bảo ghen tỵ liền lạnh giọng nói tới.
Nghe đứa con trả lời không đâu vô đâu, mẫu thân của cậu nhanh chóng làm thêm một bài ca giáo huấn.

Gia Bảo càng nghe càng thấy lùng bùng lỗ tai nhưng cũng chẳng thể xen vô giải thích câu nào.
Cũng may Tuấn Minh vừa ra tới.

Gia Bảo vội vội vàng vàng nói tới, mặc cho bên có nghe hay không.

- “Vậy nha mẹ, ngày mai con sẽ đưa cậu ấy đến.

Chúc mẹ ngủ ngon, tạm biệt.

Ngủ ngon nha!” - Nói xong liền tắt máy ngay.
Tuấn Minh đi ra liền tò mò.

- “Anh nói chuyện với ai vậy?”
“Cha mẹ anh.

Tết này anh toàn ở nhà em nên họ gọi đến mắng đây.

Ngày mai em với anh qua xin lỗi một tiếng nhé.” - Gia Bảo ôm eo Tuấn Minh, thản nhiên nói tới.
Tuấn Minh nghe vậy thì sốt ruột hết cả lên, trái tim bắt đầu đánh trống bình bịch trong lòng ngực rồi.

- “Gặp cha mẹ anh sao? Em phải chuẩn bị gì đây? Ngay mai đi lúc mấy giờ, gặp ở đâu? Gấp như vậy em biết mua quà gì đây?”
“Em rối làm gì.

Không cần chuẩn bị gì hết, chỉ cần theo anh qua đó là được.” - Gia Bảo siết chặt Tuấn Minh, nhìn thẳng đối phương mà mỉm cười nói tới.
Tuấn Minh biết vậy nhưng sao anh có thể không lo lắng được.

Mặc dù đã biết cha mẹ Gia Bảo rất thương con trai, cũng đã chấp nhận chuyện Gia Bảo yêu đương với con trai nhưng dù gì đây cũng xem như là lần đầu ra mắt.

Ít nhất cũng phải để lại một chút ấn tượng nào đó chứ.
Huống hồ ông Gia Phát còn là một trong những doanh nhân lớn mà Tuấn Minh thần tượng.

Kể từ cái lúc ông ấy về trường trò chuyện với sinh viên, anh đã thầm ngưỡng mộ, quý mến ông ấy từ tận đáy lòng.

Khi đó còn hứa chắc chắn sẽ vào công ty ông ấy làm cho bằng được.

Anh xem ông ấy như một người thầy, một quý nhân, là ánh sáng mặt trời dẫn dắt anh đi đến thành công trong công việc, là hình mẫu lý tưởng để anh học hỏi theo trong cả cuộc sống.
Vậy mà ngày mai anh sẽ đến gặp và nói chuyện với ông ấy với tư cách là người yêu Gia Bảo.

Tuấn Minh vừa mừng vừa hồi hộp, có xen lẫn sự lo lắng.

Gia Bảo cứ bên tai anh nói không cần chuẩn bị gì càng khiến anh điên đầu, khó chịu.
Sau một đêm thức trắng suy nghĩ cộng với sự tư vấn không đâu vào đâu của Gia Bảo thì Tuấn Minh quyết định mang sang tặng cha mẹ chồng hai chai rượu vang Pháp nhập khẩu mà Gia Bảo quý nhất trong tủ rượu của mình.
Hai người ăn sáng xong thì Gia Bảo đích thân hộ tống Tuấn Minh đến biệt thự của cha mẹ mình ở phía Đông thành phố..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận