Đốm nhỏ, thiêu cháy cả đồng cỏ.
Giờ phút này, trên người hai người mồ hôi trở nên đầm đìa.
"Đường Chính Hạo. . . . . . Anh nói. . . . . . Nói là. . . . . . Một nụ hôn. . . . . ." Tại sao lại nâng áo ngủ cô lên?
Cô khẽ run, cảm giác quần áo bị mãnh liệt theo mắt cá chân kéo xuống.
" Lời nói nam nhân tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng được." Hàm răng
của hắn ở trên cổ cô liên tục lưu lại ấn ký của hắn, quần jean rất nhanh liền bị ném xuống dưới sàng.
Như thế nào? Mới nếm thử tình dục,
đại não của Kiệt An lại hoàn toàn không phát huy được tác dụng, Đường
Chính Hạo quen thuộc ở dưới công kích, phản kháng của cô cùng tờ giấy
như một dạng, vừa mỏng lại yếu ớt,cô căn bản không thể chịu nổi công
kích của hắn.
"Ách. . . . . . Không. . . . . ." Nhiệt độ bổng chốc tăng lên làm cô không khỏi nhẹ nhàng ngâm nga.
"Tại sao?" Hắn bưng lấy nơi đẫy đà của cô, đầu ngón tay thô tháo tỉ mỉ ma sát đỉnh nụ hoa, tỉ mỉ xoa nắn.
"Không. . . . . ." Cô khó chịu ở dưới hắn khẽ vặn vẹo, trong thân thể dấy lên
cảm giác tê dại, thiếu chút nữa ép cô bức điên."Chúng ta. . . . . .
Không nên như vậy. . . . . ."
Làm sao có thể làm ngọn lửa tăng
lên rồi nói dập tắt là dập tắt liền được đây? Tuổi trẻ khí thế (*),tuổi
trẻ nhiệt huyết như hắn, bị khơi lên dục vọng nguyên thủy, giờ phút này
so với cái gì cũng mãnh liệt hơn.
"Không, trò chơi là em bắt đầu, " Hắn nở nụ cười, ánh mắt như lửa của hắn quả thật có thể đem người ta
trong nháy mắt thiêu cháy."Cho nên có thể nói kết thúc chỉ có thể là
anh."
Cô nhẹ nhàng ngẩn ra, nhìn thấy hắn không chút che giấu
khát vọng của mình, thân thể cô khẽ run lên cảm giác giống như mình đang cháy lên một loại, nóng đến phát đau, một tia lý trí cuối cùng cũng từ
một cái chớp mắt mà thiêu tận.
Sau đó, tựa như hắn nói, đối mặt với kỷ xảo khơi tình cao siêu của hắn, cô cũng chỉ có thể lần nữa mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Bên trong phòng, xuân ý bừng bừng, cô gái yếu ớt bất lực rên rỉ thở dốc,
còn có người đàn ông mạnh mẽ hung hãn gầm thét than nhẹ.
Hắn chỉ chạm tới mãn cánh hoa xuân triều cuả cô, nhiệt độ cơ thể cô giống như mùa thu lá rụng một loại run rẩy.
"Thích không?" Hắn há miệng ngậm lổ tai mềm mại cuả cô, ngón tay thô tháo ở nơi mẫn cảm cô kéo dài kích thích.
Cô căn bản không cách nào trả lời, bấu víu vai hắn hai tay nhỏ bé chỉ có
thể đem mình thật chặt với hắn, giống như không làm như vậy, mình sẽ rơi xuống vực sâu.
Tròng mắt đen buồn bã của hắn, tràn đầy xuân
triều, chậm rãi thăm dò vào nơi mềm mại sít chặt của cô, lập tức chỉ vì
sờ vào nơi ẩm ước mềm mại của cô,làm hắn cảm giác mất hồn mà thở
dài."Ông trời. . . . . . em thật sít chặt. . . . . ."
Đè nén khát vọng đã lâu, theo cái âm thanh thở dài này, giống như cởi cương ngựa hoang.
"Ngay tại lúc này. . . . . ." Hắn thì thầm, hô hấp hỗn loạn tách chân của cô
ra, cầm đôi chân mảnh khảnh thon thả của cô kéo về hướng mình.
Cô trở nên thở hổn hển, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, da thịt trắng như tuyết dầy đặc mồ hôi, đôi mắt trở nên lờ đờ như say bởi vì ý thức được chuyện gì sắp sửa xảy ra, không khỏi hiện lên một tia kinh hoảng.
"Đừng sợ. . . . . ."
Hắn dùng nhiệt độ đôi môi của mình ngậm mút chặt đôi môi mỏng đang run rẩy, thân hình to lớn trầm xuống,hướng về phía trước thẳng tiến, thắt lưng
đanh thép đong đưa, dục vọng nóng rực ngang nhiên tiến lên, nháy mắt
chống đỡ cánh hoa mềm mại của cô.
Hắn chậm rãi giày vò cô tựa như là trêu chọc, sau đó eo thúc vào một cái, chậm rãi đem chính mình đẩy vào nơi sít chặt sâu nhất.
Cô khó khăn thở dốc, đầu trừ mê muội vẫn là mê muội, cho đến khi cảm thấy
vật khổng lồ kiên đĩnh từ giữa đùi cô, kèm theo hai bên là một cỗ cường
đại lực lượng, ngang nhiên hướng trong cơ thể cô thúc mạnh. . . . . .
Hô hấp cô dừng như bị vứt đi, hiểu mình đã hoàn toàn bị xâm chiếm ──
"A ──" Trước mặt truyền đến cổ họng cô gái đang kìm nén, đột nhiên bị phá vỡ.
Trên giường hai thân thể đang quấn lấy nhau, đồng thời cứng đờ.
Ánh mắt của bọn họ ở giữa không trung giao nhau, hai cặp mắt phức tạp giống nhau, ai cũng không nhìn rõ giờ phút này, trong lòng lẫn nhau đang suy
nghĩ gì!
Hắn đang làm gì? ! Đường Chính Hạo một hồi ảo não, động tác thân thể lần đầu tiên của hắn lại sai lầm lớn như vậy.
Nhưng dưới thân thể dịu dàng tuyết trắng của cô cơ hồ ở trong nháy mắt cũng có động tác.
“Em ──" Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm cô ở phía dưới dùng hai tay ngăn cản hắn chuyển đổi tư thế.
"Trò chơi do em bắt đầu, nên do em quyết định khi nào kết thúc." Cô khom
lưng một cái, cắn mút hết sức lên môi hắn, cũng làm cho cực đại dục vọng của hắn xỏ xuyên qua mình.
Đau!Cô ở trong miệng hắn kéo nhẹ giọng điệu, nhưng trong lòng không hối hận.
Cô biết mình đang ghen tỵ, ghen tỵ nếu như vậy để cho hắn đi, hắn sẽ trở
về bên nữ nhân đang chờ ở trên giường kia, cô không cần, cũng không cho
phép ── ý định này là trong khoảnh khắc đó cô duy nhất có thể nghĩ.
Haizz, ghen tỵ quả nhiên là vật đáng sợ nhất! Cho dù cô tỉnh táo, là Tạ Kiệt An ưu tú đi nữa, cũng không địch lại nó.
Đường Chính Hạo khiếp sợ chớp mắt, đè nén đi tình dục nháy mắt đang bộc phát, lập tức khống chế được ít nhất thân thể tinh tráng.
"Tạ Kiệt An, em được lắm đấy! Hiện tại dù em hối hận cũng không kịp, anh muốn em làm người phụ nữ của anh ." Hắn tán thưởng cắn môi dưới của cô nói nhỏ,
cũng không còn điều gì cố kỵ mãnh liệt đoạt lấy cả người của cô.
Tại sao lại có thể như vậy? Toàn thân giống như vỡ một dạng!
Cắn xuống một câu rên rỉ, Tạ Kiệt An giống như người máy một loại, cứng đờ cong người xuống.
"Này, Kiệt An! Tại sao cậu lại uốn éo hoài vậy? Động tác như thế nào lại buồn cười như vậy?"
Trang Mỹ Trí duỗi chân một cái, eo khẽ cong, ở một bên cột dây giày.
Bởi vì là môn thể dục, cho nên cô cùng Kiệt An phải thay quần áo thể thao.
Kiệt An liếc vẻ mặt cười châm biến cuả Trang Mỹ Trí một cái.
Không, sự thực tối hôm qua cô bị một tên dã thú gặm đến cơ thể trở nên đau
nhức! Chỉ là, cô không dám nói cho Trang Mỹ Trí,cô sợ trái tim yếu ớt
của cô ấy sẽ không chịu nổi.
Không sai, từ mùa hè năm ngoái cô
cùng Đường Chính Hạo bắt đầu có quan hệ thân mật,quan hệ cô với hắn liền không hề giống nhau nữa. Trước kia ban ngày, bọn họ không có gì khác
biệt, rất lạnh lùng, trừ phi có chuyện cần thiết mới nói chuyện với
nhau, nếu không bọn họ cũng
không ai để ý tới người nào; nhưng đến
nửa đêm hôm qua,bọn họ quả thật tựa như củi khô gặp được lửa mạnh, luôn
luôn sôi nổi như lửa đang thiêu đốt một dạng, cho đến khi bọn họ mệt mỏi rã rời!
Cũng vì cô muốn chặt đi cây đa trước cửa sổ, trở thành
cầu nối bí mật cho tình yêu của hai người; ngay cả mẹ cô cũng không
biết, phòng con gái mình thật ra thì sớm bị tên sắc đảm ngập trời "Xấu
xa" xông qua vô số.
"Kiệt An, cậu không cảm thấy có chuyện gì lạ
à?" Trang Mỹ Trí đang cột dây giày nhìn sân banh một cái, lớp cách vách
cũng đang ở đây học thể dục.
"Chuyện gì?"
"Ừ, chính là cái người sát vách kia a!" Trang Mỹ Trí thần bí nháy mắt.
"Hắn thế nào?" Cô đẩy đẩy mắt kiếng, không hiểu thế nào Mĩ Trí lại đột nhiên nhắc tới hắn.
"Chẳng lẽ cậu cũng không phát hiện sao?" Bộ mặt Trang Mỹ Trí kinh ngạc."Cậu
không cảm thấy cái tên luôn dùng nắm đấm để nói chuyện đó, kể từ khi lên lớp mười hai không chỉ có ít trốn học,ngay cả bản lãnh gây chuyện thị
phi cũng nhượng bộ! Đây tất cả thật là quá kỳ quái rồi ! Haizz, Kiệt An, chẳng lẽ cậu thật không có phát hiện? Cậu cái gì là『 hàng xóm 』cũng
biết chút ít gì chứ? Trước kia mình cảm thấy cậu đối với hắn giống như
thái độ rất kỳ lạ. . . . . ."
Kiệt An hơi ngẩn người, không biết trả lời như thế nào?"Mình. . . . . ."
Đúng lúc, tiếng chuông lên lớp bổng vang lên.
"A, lên lớp! Oa, lúc nào thì mọi người đã đi hết rồi?Chỉ còn lại hai chúng
ta. . . . . . Ôi chao, mau mau. . . . . . Hôm nay thầy gíao muốn chúng
ta nhảy cao── a!"
Kéo Kiệt An, chuẩn bị đi đến sân thể dục, Mĩ
Trí chợt nhớ tới cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại."Muốn nhảy cao! Kiệt
An cậu hôm nay có được không?"
Rất dễ nhận thấy thì không được!
Bởi vì mắt kính cũ kỹ đen xinh đẹp này,quét qua, thần sắc cô một mảnh tái nhợt.
☆ ☆ ☆
Gió xuân, ấm áp lòng người, ngay cả phía chân trời, cũng có vẻ cực kỳ đáng yêu.
Dưới ánh mặt trời, một bóng người mảnh khảnh, uyển chuyển tiến vào cửa chính Đường gia.
Cô đẩy cửa phòng khép hờ ra, rất tự nhiên đem đồ ăn đặt ở một bên, bước đi thong thả đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, khiến trong phòng bừng
sáng.
Sau lưng có tiếng rên rỉ, điều này làm cho cô có chút khó chịu.
Lông mày cô nhíu lại, đi tới bên cạnh nệm, trên giường một bóng lưng cao to, cô nâng chân ngọc lên, rất không khách khí hướng nệm đá vào một cước.
"Đường Chính Hạo! Anh đã chết chưa?"
Bất Động Như Sơn! Bóng lưng cao to không có bất kỳ phản ứng gì.( Bất Động Như Sơn: không di chuyển)
Cô nhẹ nhàng ngẩn người, hoài nghi người này là ngủ đến chết rồi, còn là. . . . . .
Cô chợt lo lắng, cô không chần chờ, quỳ lên giường, trực tiếp đem người hắn lật qua.
"Đường Chính ──" bỗng dưng, thanh âm của cô tắt hẳn, ngay cả trái tim cũng theo đó chết đi!
Ông trời. . . . . . Cô hoảng sợ nhìn chằm chằm vào áo sơ mi trắng của hắn
một tảng lớn máu,thoáng chốc kinh hãi cả người rét run.
"Anh làm
sao vậy?" Miệng cô toát ra hơi lạnh, vành mắt cô đỏ lên, tay chân luống
cuống, lập tức vỗ vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, vừa sợ vừa luống cuống vuốt nhuốm máu trên ngực hắn.
"Ông trời. . . . . . Anh tỉnh
tỉnh. . . . . . Đường Chính Hạo. . . . . ." Cô nghẹn ngào kêu la, nước
mắt như hạt đậu rơi như mưa, cô kinh hoảng sợ mất đi hắn, sự tỉnh táo
cuả cô giờ phút này mất hết.
Vết thương của hắn. . . . . . Đúng, vết thương của hắn!
Bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, tay chân cô run rẩy đôi tay nhanh chóng cở áo
sơ mi nhuốm máu đó. Khi áo sơ mi bị xé mở ra trong nháy mắt, cô cảm giác tim của mình như ngừng lại.
". . . . . ." Không có bất kỳ vết thương!
Kiệt An còn tưởng rằng đôi mắt đẫm lệ của mình bị mờ, không chút nghĩ ngợi
lại dùng đôi tay chứng thực, nhưng cô cảm thấy trái tim mình bổng trở
nên trầm ổn,cô không có thấy vết thương.
"Oa, Tiểu An An, cái
người này em đang ở đây quấy rối tình dục sao?" Đường Chính Hạo tỉnh dậy mở mắt thấy cô, cảm nhận được đôi bàn tay cô, lập tức hắn cảm giác được bụng dưới mình như đang có lửa nóng .