Tổng Giám Đốc Là Sói

Sáng hôm sau.

Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, chiếu vào mấy lon bia đang lăn lóc trên nền nhà. Quần áo vương vãi từ ngoài cửa, trên ghế, dưới đất rồi cả trong phòng. Hai con người này không biết đã cởi quần áo kiểu gì mà có thể đạt tới trình độ ấy.

Hải là người tỉnh dậy trước, lúc đầu vẫn còn choáng váng nên chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng đến khi nhìn thấy chiếc quần lót ren ở dưới cuối giường thì não lập tức hoạt động hết năng suất.

Hải vội vã nhìn xuống thân mình thì chỉ biết im lặng, lại nhìn sang bên cạnh, Quỳnh vẫn còn đang say ngủ.

Hải nhất thời bị doạ cho không biết nói gì, mặt càng lúc càng căng thẳng.

" chết rồi, cô ấy ngủ dậy thì biết đối mặt thế nào. Hải ơi, mày điên rồi. "

Còn đang hoang mang thì Quỳnh cũng tỉnh, nhìn sang bên cạnh thấy Hải đang ôm đầu ôm tóc khổ sở cô cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

- anh làm sao vậy?

Nghe câu hỏi ấy mà Hải giật mình, ngay lập tức quay sang thanh minh.

- tôi xin lỗi, tôi....tôi....hôm qua...

- anh đâu cần căng thẳng như vậy. Chúng ta đều trưởng thành rồi, sự cố thôi, không cần quá căng thẩng.

- hả...

Quỳnh đưa mắt nhìn quanh tìm quần áo, ánh mắt vô cùng phức tạp khi thấy chúng không ở cùng nhau.

Hải vội lấy khăn quấn vào người rồi bước xuống giường, tự mình đi lấy quần áo cho Quỳnh.

- đồ của cô.

- cảm ơn..

Hải quay đi chỗ khác để Quỳnh mặc lại quần áo, nhìn dáng vẻ lo lắng của Hải tự nhiên thấy buồn cười.

- anh là lần đầu tiên à?

Hình dáng người đàn ông lý trí nghiêm nghị hàng ngày biến mất, lại trở nên ấp úng đến muốn nói gì cũng không nói ₫ược.

- yên tâm đi, tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.

Nói như vậy chứ thực ra Quỳnh dù sống ở nước ngoài chứ không hề dễ dãi. Bản thân cô tự hiểu tất cả chỉ là sự cố. Cô còn dậy trước Hải, nhưng đau đầu quá nên ngủ tiếp.

- anh bảo đi có việc mà, còn ngồi đấy là muộn đấy.

Quỳnh bước xuống khỏi giường, còn vài bước chân nữa ra tới phòng khách thì nghe tiếng Hải.

- tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Quỳnh quay lại nhìn Hải.

- không cần. Thôi tôi về đây, đống bừa bộn ngoài kia lát nữa sẽ qua dọn. Hoặc anh dọn luôn đi, tôi đau đầu muốn ngủ.

Quỳnh cứ vậy mà đi về. Trong lòng cô hiểu trong lòng Hải có ai, bản thân mình đang thích ai. Nếu chỉ vì 1 lần lỡ ngủ cùng nhau mà ép buộc cả hai rơi vào tình trạng hôn nhân không tình yêu thì thực sự không đáng.

Quỳnh đi rồi chỉ còn mình Hải với một đống tơ vò. Vừa tự trách bản thân vừa cảm thấy có lỗi. Nhưng Quỳnh lại không chấp nhận để anh chịu trách nhiệm, biết phải làm thế nào.

Nửa tiếng ngồi bất động trên giường không chút phản ứng, sau cùng Hải cũng đứng dậy gấp chăn lại. Vết máu trên giường thêm một lần nữa khiến Hải kinh ngạc.

Sáng rồi nhưng Linh vẫn chưa chịu dậy. Kì nghỉ phép chăm sóc cho người ốm lại nhàn nhã quá mức.

Người ốm đã dậy từ rất sớm ra ngoài tản bộ, người khoẻ mạnh đến gấu cũng vẫn còn muốn ôm.

Đến khi người khoẻ nấu xong bữa sáng thì người khoẻ vẫn rất trungthuỷ với cái giường.

Việt đi lên phòng chỉ biết lắc đầu. Một người lạnh lùng như Việt nhưng khi ở cạnh Linh lại tở nên ấm áp và vô cùng kiên nhẫn.

Họ có thể không quan tâm đến cả thiên hạ, nhưng với người phụ nữ bên cạnh thì hoàn toàn ngược lại.

- Linh...

- ( không phản ứng)

- Linh...

- Để em ngủ thêm đi mà.

Linh kéo chăn chùm qua đầu, Việt kéo chăn ra rồi nhẹ giọng.

- 8 giờ sáng rồi, em mau dậy ăn sáng.

- không muốn, em không muốn ăn.

- ngoan nào.

- anh mang vào đây, em ăn ở đây.

- không được. Ăn trong phòng ngủ rất mất vệ sinh.

- vậy thì thôi.

- em định không đánh răng, không rửa mặt?

- không muốn.

Nếu như Việt không bị thương ở tay thì đã có thể ôm Linh rời khỏi giường rồi. Nhưng tình trạng hiện tại là hoàn toàn không có khả năng.

Nhẹ nhàng không ₫ược, nói nặng lại càng không được. Cuối cùng đành bất lực để cô vợ bé nhỏ muốn ngủ tới bao giờ thì ngủ.

10 giờ sáng mới là bình minh, Linh bước xuống giường là lập tức đi tìm Việt. Đúng như Linh dự đoán, Việt đang chăm chú nhìn vài tài liệu, 1 tay đánh máy.

Nghe tiếng bước chân Việt ngước lên nhìn, ánh mắt ôn nhu trước tai nạn đã quay trở lại.

- em dậy rồi.

Linh đi tới ngồi cạnh Việt, đầu dưạ vào vai anh.

- sao anh không gọi em dậy?

- là em không muốn dậy. Đói chưa?

- em đói rồi.

Việt đứng dậy đi vào phòng ăn lấy ra bánh mì, trứng và sữa.

- đánh răng chưa? Rửa mặt chưa?

- xong hết rồi.

Đến bản thân Việt còn chẳng thể tin được mình lại vì Linh mà thay đổi tất cả. Chỉ mới tuần trước còn thấy Linh phiền phức, bây giờ lại thấy cái phiền phức ấy vô cùng ₫áng yêu.

Đang tình chàng ý thiếp thì có chuông cửa, Lnh ra thì thấy hai mẫu hậu trong tay cầm vô số đồ. Chưa dừng lái ở đó, còn có một anh shipper đi cùng.

- mẹ với cô mua gì mà nhiều vậy ạ?.

Mẹ Việt: thuốc bổ.

Mẹ Linh: đồ của con.

Linh ngơ ngác.

- mẹ mang đồ của con qua đây làm gì?.Mẹ, con còn chưa hỏi ý anh ấy.

Mẹ Việt: nó thì cần gì phải hỏi, thôi vào trong đã.

Việt nhìn thấy mẹ Linh cảm thấy hơi hoảng sợ. Thêm ánh mắt cùa bà ấy nữa, cứ như kiểu đến bắt Linh về.

Nhưng đến khi thấy hai cái vali thì càng cảm thấy khó hiểu hơn.

- cháu chào cô.

- chào cậu.

Linh kéo tay áo mẹ.

- mẹ, mẹ như vậy là sao?

- chỉ muốn hỏi cậu ta quan hệ của hai đứa thôi. Con nói xem cậu Minh tốt như vậy.

- mẹ. Mẹ nói linh tinh gì vậy.

Việt lấy hết can đảm đứng trước mặt mẹ Linh.

- cháu mời cô ngồi. Cháu có chuyện muốn thưa với cô ạ.

Hai bà thông gia âm thầm nháy mắt với nhau. Chuyện lần này Linh cũng không được biết nên cũng cảm thấy lo lắng.

Nếu cứ để tự nhiên thì khả năng lâu lâu nữa mới có cháu, chi bằng liên thủ đánh nhanh rút gọn.

- con có gì muốn nói thì nói đi. Nếu không nể con bị thương thì mẹ con bé không tìm tới đây đâu.

Việt ngay sau khi được mẹ bật đèn xanh cho thì bắt đầu luôn vào vấn đề chính.

- thưa cô. Con muốn được ở bên cạnh Linh ạ.

- tôi nhớ không nhầm thì cậu quên nó rồi, đúng không?

- chuyện ấy không quan trọng ạ.

- tôi vẫn chưa hiểu.

- cháu sẽ dùng hiện tại và tương lai để yêu cô ấy. Còn quá khứ sau này sẽ có cơ hội nhớ lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui