Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Du Thần Ích nhìn gương mặt Lam Dật Thần từ bội phục đắc ý dần chuyển thành khi dễ khinh thường, cuối cùng lại lộ ra vẻ mặt cực kì bỏ ồi, ánh mắt hắn chợt lóe như ánh đèn nê ôn, biến ảo vô thường.

Hắn không khỏi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nhìn bạn tốt, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, “ Bây giờ nhìn thấy rồi, cậu có thể về làm việc rồi.”

Lam Dật Thần còn chưa đùa đủ, dĩ nhiên sẽ không trở về như vậy, “ Không có việc gì, công việc mình đã sắp xếp ổn thỏa, giờ mình ở đây đợi chi dâu là được rồi.” Nói xong, hắn đặt mông ngồi xuống ghế salon.

Thấy thế, Du Thần Ích không khỏi nheo mắt, “ cậu đã nhàn như vậy, vừa vặn có việc muốn cậu làm đây…”

"Ai nói mình nhàn hạ?” Lam Dật Thần lập tức lên tiếng cắt đứt lời của hắn, vì kích động lại vội vàng cho nên thanh âm của hắn hơi to một chút, rất nhanh Du Thần Ích liền ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo.

Lam Dật Thần liếc mắt nhìn Văn Hinh, thấy cô không có dấu hiệu tỉnh dậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn cố ý nhỏ giọng với Du Thần Ích: “ Tớ đây là tranh thủ lúc rảnh rỗi, vui chơi lao động kết hợp, cậu hiểu chứ?”


Du Thần Ích cũng không quản hắn giải thích, hắn nhìn vẻ mặt nhàn nhã của bạn tốt, đột nhiên cũng đổi giọng, vô cùng nghiêm túc nói: “ Cậu hãy đi đăng tin tuyển dụng, trước tuần sau, tôi muốn tuyển đủ nhân viên ở các vị trí còn trống.”

Nghe vậy, Lam Dật Thần thu hồi vẻ mặt vui đùa, nặng nề nói: “ chẳng lẽ cậu không sợ…” Ở thời điểm mấu chốt, đây rõ ràng không phải là hành động sáng suốt.

“ Cho nên việc này giao toàn bộ cho cậu.” Du Thần Ích nói xong, nở nụ cười giảo hoạt với Lam Dật Thần.

Lam Dật Thần cũng sửng sốt, "Giao cho tớ?"

Du Thần Ích gật đầu, nói: “ Tôi muốn chính cậu đi phỏng vấn.”


"Không phải chứ?” Lam Dật Thần kêu gào thảm thiết, ra bộ thống khổ.

Du Thần Ích vội vàng nhìn Văn Hinh, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Lam Dật Thần, muốn mở miệng cảnh cáo hắn, khiến hắn nhỏ giọng một chút, nhưng lại chậm mất rồi.

"Ưmh!" Bên kia Văn Hinh vẫn bị Lam Dật Thần đánh thức, vừa nhìn thấy Lam Dật Thần ngồi ở sa lon, cô bật ngồi dậy, tấm chăn trên người rơi xuống, cô cúi đầu nhìn lại, đáy mắt cô xẹt qua một tia kinh ngạc.

Vừa rồi rõ ràng cô chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, không ngờ mình lại ngủ thiếp đi.

Mà tấm chăn trên người cô….

"Sao vậy?" Sau đó, cô nghi ngờ nhìn Lam Dật Thần, vừa rồi cô hình như loáng thoáng nghe thấy hắn kêu rất thảm hại.

Biết mình đã đánh thức Văn Hinh, Lam Dật Thần cẩn thận liếc Du Thần Ích, thất gương mặt hắn trầm xuống, ánh mắt lạnh tựa hồ có thể giết người, hắn lập tức định chuồn, “ Chị dâu, tôi còn có việc gấp đi trước , trở lại thăm chị sau.” Hắn còn chưa nói hết đã chạy như bay ra khỏi cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận