Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Lam Dật Thần cười cười, sau đó đưa ngón tay hướng phía Văn Hinh, quả nhiên thấy cô đang đứng cách mình không xa, ngay lập tức cặp mắt đỏ tia máu vẫn đang cuồng loạn kiếm tìm cô lập tức tỏ rõ vẻ vui mừng, “ Văn Hinh!” Du Thần Ích vứt bỏ chai rượu trong tay, giùng giằng đứng lên, từ từ đi tới chỗ Văn Hinh.

Do uống quá nhiều rượu, nên bước chân anh ta lieu xiêu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào ôm mặt đất vậy. Mặc dù trông anh ta có chút xốc xếch, thế nhưng đôi mắt anh ta, từ bước đầu tiên tới bước cuối cùng vẫn luôn nhìn chằm chằm Văn Hinh, không dời đi dù chỉ một khắc.

Cuối cùng, Du Thần Ích cũng đã đi tới trước mặt Văn Hinh, sau đó tay anh run run, nhẹ nhàng chạm vào gò má của cô, trong mắt anh tràn đầy vui sướng pha chút khó tin, “ Văn Hinh, là em thật sao? Em chịu tha thứ cho anh sao?” Không phải anh đang nằm mơ đi!

( Xưng “ Anh” từ chương này nhé!)

Văn Hinh vốn định lắc đầu, nhưng thấy Lam Dật Thần đứng ở phía sau Du Thần Ích khẽ gật đầu với cô một cái, vả lại trông anh ấy có vẻ nặng nề, cô lập tức hiểu ý tứ của anh.


Cô biết, ý tứ của Lam Dật Thần là muốn cô ổn định cho Du Thần Ích trước, sau đó đưa Du Thần Ích về nhà trước rồi sau đó thương lượng sau. Mà cô cũng không muốn Du Thần Ích ngày nào cũng sống mơ mơ màng màng như vậy, cô khẽ gật đầu, nhưng cũng không hề mở miệng.

Du Thần Ích thấy cô gật đầu, sự vui mừng trên mặt ngày càng tăng lên, anh giang hai tay muốn ôm chặt Văn Hinh vào lòng. Lam Dật Thần thấy thế, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, lập tức nhảy lên kéo anh ra.

Bây giờ Văn Hinh không thể thoát được rồi, huống chi hiện giờ anh còn là một người say, tay chân luống cuống, ngộ nhỡ đụng phải bụng Văn Hinh, đợi tới lúc anh tỉnh rượu, có hối hận cũng không kịp mất.

“ Cậu làm gì thế?” Có thể Du Thần Ích cũng không hiểu ý của anh, lập tức thẹn quá hóa giận, mở to mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lam Dật Thần, bộ dáng kia như muốn nói là anh sẽ không buông tay ra, anh sẽ không khách khí vs bất cứ kẻ nào.

Lam Dật Thần chỉ vào bụng Văn Hinh, “ Chị dâu mới xuất viện, thân thể còn rất yếu, không thể để xảy ra chuyện gì được.”


Du Thần Ích liền nhìn về bụng Văn Hinh, nhìn thấy cái bụng cao ngất của cô, đột nhiên anh nghĩ tới cái gì đó, trên mặt anh liền lộ ngay vẻ thống khổ, tự trách.

Anh tránh Lam Dật Thần, từ từ đi tới trước mặt Văn Hinh, đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô, rồi đem mặt mình nhẹ nhàng dính vào trên bụng cô, hối tiếc, tự trách bản thân mình nói: “ Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không muốn như vậy, thật xin lỗi….”

Anh không ngừng nói thật xin lỗi, Văn Hinh sớm bị cử chỉ này của anh làm cô ngây dại.

Anh thế nhưng quỳ xuống trước mặt cô!

Cô đột nhiên nhớ tới lời nói với Diêu Phương ngày nọ, cô nói muốn cô tha thứ cho anh, trừ phi anh tự mình tới quỳ xuống xin lỗi cô.

Chẳng lẽ ….

Không chỉ có cô ngây dại, Lam Dật Thần cũng bị cử chỉ của bạn tốt khiến anh thấy kinh hãi, một kẻ luôn cao cao tại thượng như Du Thần Ích lại quỳ xuống trước mặt một người con gái!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận