Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

"Cô ——" Du Thần Ích bị trọc tức nhất thời không nói nên lời, lửa giận càng tăng không kiềm chế được nhìn chằm chằm Văn Hinh đang mặt có chút khoan thai tự đắc.

Thấy Văn Hinh lại dám nói chuyện như vậy với Du Thần Ích, Lam Dật Thần đầu tiên cảm thấy khiếp sợ, sau lại lộ ra vẻ mặt sùng bái, tiến tới bên người Văn Hinh thở dài nói: “ Chị dâu, chị thật lợi hại, chị là người phụ nữ đầu tiên dám nói chuyện như vậy với Du Thần Ích, tiểu đệ thật bội phục bội phục!

Văn Hinh lườm hắn, cũng không nói lời nào.

Lam Dật Thần thấy ánh mắt của cô như đang nói :” Anh từ đâu tới”, nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại.

Du Thần Ích thấy bạn tốt đang kinh ngạc, trong lòng đột nhiên có cảm giác hả giận. Cho tới giờ, Lam Dật Thần nhờ vào khuôn mặt lịch sự anh tuấn kia, hơn nữa lại đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy,nhìn thấy mĩ nữ liền dẻo miệng, khiến hắn đối với mỹ nhân liền vạn sự thuận lợi, không biết có bao nhiêu thiếu nữ bị hắn lừa rồi.

Hôm nay, giống như Văn Hinh cũng không thèm để ý tới hắn, khiến cho lửa giận trong anh ta mới dịu đi một chút.


Lúc này, Diêu Phương và Lạc Tình nghe thấy động tĩnh cũng chạy từ trong nhà ra, thấy cuộc chiến này, hai người cũng giật mình.

"Bá mẫu khỏe! em họ Lạc Tình, mới vài ngày không gặp em lại xinh đẹp hơn !” Lam dật Thần vừa thấy họ, lập tức hì hì nghênh đón và chào hỏi, nhưng lại nhận lại không phải là coi thường mà chính là sự xem thường.

Diêu Phương căn bản không thèm nhìn Lam Dật Thần, đi thằng tới bên cạnh Du Thần Ích, nhìn qua Văn Hinh đang đứng cạnh, cau mày hỏi:” chuyện gì xảy ra?”

Lạc Tình cũng liếc nhìn Lam Dật Thần một cái, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Văn Hinh, mắt lộ ra một tia hả hê,,” Này còn cần phải hỏi gì nữa, nhất định là anh họ muốn đuổi người này ra khỏi nhà, thế nhưng người này lại không chịu đi!”

Nghe vậy, Du Thần Ích và Văn Hinh cũng không có biểu tình gì, ngược lại Lam Dật Thần đứng nghe sau lưng Lạc Tình , không khỏi nhíu mày, rất nhanh lại dãn ra.


Diêu Phương nhìn Du Thần Ích và Văn Hinh một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Du Thần Ích, tức giận nói:” Hiện tại là lúc nào rồi, con vẫn còn hồ đồ như vậy, chẳng lẽ con muốn cho toàn thế giới biết________”

"Biết cái gì?" Du Thần Ích đột nhiên cắt đứt lời bà…, cũng tức giận nói:” Biết nhà họ Du chúng ta ngược đãi con dâu sao? Cô ta là ai?” Ngón tay anh ta chỉ vào Văn Hinh, gương mặt đầy oán hận.

Văn Hinh vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh ta, không nói gì, nhưng sâu trong đáy mắt lại xẹt qua một tia bi thương.

Người đàn ông này, xem ra không phải là hận cô bình thường, mà là hận thấu xương đi.

Lam Dật Thần bắt được suy nghĩ từ đáy mắt cô, vẻ bi thương nhanh chóng biến mất sau đó lại thấy bộ dạng tức giận của Du Thần Ích, trong lòng tự nhiên đoán được điều gì. Chỉ là hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên chứng kiến từ xa có một tia sáng lóe lên, hắn lập tức sinh ra cảnh giác , vội vàng kéo Du Thần Ích, nhẹ giọng bên tai anh ta nói:” Có kí giả!”

Du Thần Ích nghe xong, không khỏi nhăn mày lại, nhìn về phía Lam Dật Thần chỉ, quả nhiên thấy mấy người đang lén lút nhòm ngó, lại tức giận thêm mấy phần.

Nhìn theo ánh mắt của hắn, Diêu Phương cũng nhìn thấy những người núp ở bên kia là ai, sắc mặt lập tức trầm xuống, ra lệnh cho Du Thần Ích và Văn Hinh:” tất cả đi về cho tôi!” Câu nói căn bản không cho người ta cự tuyệt, xoay người đi vào trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận