Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Du Thần Ích hung hăng nhìn Văn Hinh một cái, rồi cũng xoay người đi vào theo bà. Sau đó là Lạc Tình, đi sau cùng bỏ lại Văn Hinh cùng Lam Dật Thần. Lam Dật Thần nhìn sang Văn Hinh, trên gương mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười, hắn tiến tới bên cạnh văn Hinh, cười, khẽ kêu:” Chị dâu…”

“ Anh gọi ai là chị dâu?” Văn Hinh lạnh lùng liếc hắn, sau đó không thèm để ý tới hắn nữa, nhấc chân đi vào trong nhà.

"Cái gì?" Lam Dật Thần đầu tiên là kinh ngạc, mới đưa mắt nhìn Văn Hinh đã đi tới cửa chính, sau đó lại lộ ra một nụ cười tràn đầy hứng thú,” Thật là có ý!” Hắn lại không phát hiện, thì ra vợ của Du Thần Ích lại là một người biết nói giỡn như vậy, xem ra từ sau hắn chỉ có cách đi vào từ cửa sổ.

Khi Lam Dật Thần đi tới đại sảnh, chỉ thấy Diêu Phương mặt lạnh băng đang ngồi trên ghế sô pha, Lạc Tình ngồi bên cạnh bà, mà trước mặt họ là Du Thần Ích và Văn Hinh.

Nhìn thấy Lam Dật Thần, sắc mặt Diêu Phương hơi trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ không vui, nhưng vẫn không khách khí nói, “ Lam thiếu gia, hiện giờ tôi muốn xử lí chuyện của nhà họ Du chúng tôi, không tiện với người ngoài, nên mời cậu trở về, hôm nào lại mời cậu tới làm khách.”


Nếu đổi lại là người khác, thấy cuộc chiến thế này, đã sớm bị dọa mà chạy. Nhưng mà trước mặt Diêu Phương lúc này không phải ai khác mà chính là Lam Dật Thần da mặt còn dày hơn thành tường, làm sao lại dễ dàng bị đuổi đi? Huống chi hiện tại hắn lại phát hiện một cơ hội chơi Du Thần Ích không thể tốt hơn, tất nhiên hắn sẽ không dễ dàng rời đi.

Chỉ thấy Lam Dật Thần nghênh ngang đặt mông xuống cái ghế sô pha bên cạnh, sau đó nói với Diêu Phương:” Các người xử lý chuyện của các người, coi như cháu không tồn tại là được rồi.: Thần sắc kia, như là coi đây là nhà hắn vậy, tự tại lại tùy ý, căn bản không thèm để ý ánh mắt của người khác.

Diêu Phương thấy thế, chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó không để ý đến hắn nữa . Bà đã sớm biết tính khí của Lam Dật Thần, nên cũng không hi vọng xa vời đuổi hắn đi, bà vừa rồi nói như vậy, chỉ là nhắc nhở hắn an phận một chút, không làm trở ngại mình.

Nhưng mà Lạc Tình lại không thích Lam Dật Thần, khinh thường liếc hắn một cái, “ Da mặt đủ dày đi.”


Giọng nói cô ta tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ để cho mọi người ở đây nghe rõ ràng, Lam Dật Thần dĩ nhiên cũng nghe thấy rồi, chỉ nhíu mày, xem như không hề liên quan tới mình, giống như là người Lạc Tình nói không phải mình.

Lúc này, Diêu Phương đột nhiên nói với Du Thần Ích và Văn Hinh:” Các người vừa rồi có chuyện gì?”

Du Thần Ích nghiêng đầu nhìn Văn Hinh, trong mắt lộ rõ ý hận, vừa lúc anh ta định mở miệng thì Văn Hinh lại nói trước:” Không có gì, chỉ là anh ấy lôi cháu ra ngoài nói chuyện một chút.” Cô nói xong, cũng nghiêng đầu nhìn Du Thần Ích, thấy hơi lành lạnh.

Du Thần Ích nghe thấy cô nói vậy, hết sức châm chọc nói:” Không ngờ người đàn bà này không chỉ da mặt dày, mà còn có bản lĩnh rất tuyệt” Anh ta hiện tại thực sự là không thể không bội phục cô, trên đời này sao lại có thể có loại đàn bà như cô, mà lại khiến anh đụng phải.

Nghe vậy, Văn Hinh chỉ hơi liếc anh một cái, cũng không nói thêm gì, làm như cũng không muốn nghe anh nói chuyện.

" Nó nói gì với cô?” Diêu Phương đột nhiên hỏi, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Văn Hinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận