Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Văn Hinh chỉ thản nhiên nhìn Lạc Tình, sau đó nói với Diêu Phương:

“ Tôi đã không có việc gì nữa rồi, bác sĩ nói tôi còn phải nằm viện quan sát thêm mấy ngày, chờ kiểm tra xác định không còn vấn đề gì nữa là có thể xuất viện. Nếu như có thể lựa chọn, cô tình nguyện vĩnh viễn nằm viện. Đối với căn phòng lớn nhà họ Du kia, đối với mấy người ở cái nhà đó, cô thật mong muốn không có bất kì tiếp xúc nào nữa. Đặc biệt là người đàn ông kia, không chỉ có anh ta không muốn gặp lại cô, mà cô cũng mong muốn không bao giờ gặp lại anh ta.

Nhưng hôm nay, cô đã không còn lựa chọn nào khác, cô đã sớm bị cha nuôi cô bán cho nhà họ Du rồi. Trừ phi cô kiếm đủ sáu trăm vạn , trả sạch các khoản nợ mà cô thiếu nhà họ Du, bản thân cô mới có được tự do. Chỉ dựa vào việc cô làm người giúp việc bây giờ lại không có lương, coi như cô nửa đời sau làm người giúp việc, cũng không kiếm được sáu trăm vạn.

Cho nên, cho dù là không nguyện ý, cô vẫn còn phải trở về nơi đó.

Nghe thấy cô nói như vậy, DIêu Phương rốt cuộc có chút yên lòng, vì vậy mới nói:

“ Như vậy thì tốt rồi, vậy thì cô nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi tối tôi sẽ cho dì Lý tới chăm sóc cho cô.”


Nói xong, bà liền quay đầu chuẩn bị rời đi.

"Hừ!" Lạc Tình uẫn hận trợn mắt nhìn Văn Hinh, sau đó cũng cùng Diêu Phương đi khỏi bệnh viện.

Sau khi tất cả mọi người đi rồi, trong phòng bệnh yên tĩnh, Văn Hinh nhìn cánh cửa đã khép chặt, thật lâu ánh mắt cô mới di chuyển , sau đó cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có một cây ngô đồng cao lớn,đón lấy phần lớn ánh mắt sáng mặt trời bên ngoài, chỉ còn lại vài ánh mặt trời xuyên qua tầng lá xanh chiếu vào trong phòng, ánh vàng rọi sáng xuống mặt đất.

Trên cây, mấy chú chim nhỏ đang nhảy nhót từ trên cành cây xuống dưới, vui sướng kêu khóc, chọc cho đồng bạn đua nhau bay tới.


Văn Hinh nhìn bên ngoài, mới phát hiện, bất tri bất giác nhận ra thấm thoắt trời đã vào hè. Ban đầu khi cô vừa bước chân vào nhà họ Du, mới là mùa xuân, chỉ trong nháy mắt, thời gian thấm thoắt thoi đưa, bây giờ đã qua gần ba tháng.

Ba tháng , đủ để cô từ thiên đường ngã xuống địa ngục, rồi lại từ địa ngục hung hăng ngã vào vực sâu không đáy, từ đó cuộc đời của cô, chỉ còn có bóng đen làm bạn.

Nghĩ như vậy, trong đầu cô không khỏi hiện lên một gương mặt dị thường quen thuộc, gương mặt này vô cùng tuấn mỹ, khiến cho người ta không thể không động lòng, khó có thể quên được. Nhưng mà trên khuôn mặt ấy, chỉ thấy sự lạnh lùng, vô tình và tàn nhẫn, hơn nữa người đó đang dùng ánh mắt cực kì khinh bỉ nhìn cô, khiến lòng cô trong chốc lát trở nên đau xót.

Du Thần Ích!

Cô nghĩ, cô sẽ nhớ anh ta cả đời, đời này không quên được anh ta đã mang tới cho cô sỉ nhục cùng đau đớn như thế nào.

Lăng Hạo Hiên quay lại phòng làm việc của mình, vẫn nhíu chặt chân mày. Trong chốc lát, anh giống như là quyết định làm việc gì đó, đột nhiên cầm điện thoại trên bàn lên bấm số.

"Uy?" Điện thoại được kết nối, thấy đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm lười biếng lại vô cùng hấp dẫn .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận