Đứng trên tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Phạm Thị, Khang Mân Quân chỉ có một loại cảm giác – mọi thứ đều thật siêu cấp.
Trang hoàng lộng lẫy, trang bị cao cấp, màu sắc hài hòa… Nơi này khiến người ta có cảm giác nhẹ nhõm thoải mái.
“Tiểu thư, mời sang bên này”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô thư ký, Khang Mân Quân chợt lấy lại tinh thần.
“Vâng, cảm ơn”. Khang Mân Quân tươi cười nói cảm ơn cô thư ký rồi theo vào phòng tổng giám đốc.
“Anna, cảm ơn”. Một giọng nói ôn hòa trầm hiền truyền đến tai Khang Mân Quân, cô nhìn về phia phát ra giọng nói không khỏi có chút kinh ngạc.
Là anh ta?! Cái kẻ có khuôn mặt lạnh lung?
Ặc, cô nhất định là vội quá quẫn trí rồi, làm sao lại không chú ý tới một nhân vật nổi tiếng như thế?
“Mang lên đi”. Tính sếp kiệm lời, là nhân viên cô biết rất rõ.
Anna lập tức đi ra, sau nửa phút liền mang trà vào rồi lại đi ra, trong phòng chỉ còn lại sếp và khách.
“Mời ngồi.” Phạm Húc Nhật chỉ ghế sofa mời cô gái ngồi xuống.
Không giống với thái độ kinh ngạc của Khang Mân Quân, Phạm Húc Nhật thật ra sớm đã đoán được người sẽ tới chính là cô, chỉ có điều sau khi đoán ra, Phạm Húc Nhật không ngờ mình lại trở nên có chút kỳ quái.
“Chẳng lẽ là vui mừng? Nhưng, sao anh lại cảm thấy vui sướng nhỉ? Anh cùng với cô mới gặp nhau có một lần, gặp thêm lần nữa thì cũng chỉ là người xa lạ, vì sao trong lòng lại cảm thấy xao động?
Loại suy nghĩ tầm thường này không nên xuất hiện, nó vượt qua giới hạn anh có thể hiểu được. Phạm Húc Nhật cưỡng bức nhịp tim quay về với quỹ đạo, trở lại phạm vi quen thuộc vủa mình.
“Cảm ơn”. Khang Mân Quân theo lời mời chọn chỗ đối diện anh ngồi xuống. “Thật trùng hợp, hóa ra anh chính là anh họ Nhâm Mẫn?”
Đây chẳng lẽ là duyên phận sao? Nhưng mà lại có duyên với người lạnh lùng như Bắc Cực thế này, có gì tốt chứ? Khang Mân Quân thầm nghĩ.
“E hèm”. Lạnh giọng đáp lại, Phạm Húc Nhật thực ra không phải cố ý làm khó, chẳng qua anh không thích nói nhiều. Trừ khi cần thiết lắm phải nói nếu không anh thường giao cho người khác truyền đạt lại ý của mình.
Hô – thật lạnh lùng! Tên đàn ông này không thể nói được nhiều hay sao? Trả lời cô bằng hai “đơn âm phụ trợ chữ” (hai từ đơn chẳng có nghĩa), cô có thể nói được gì nữa?
Người ta là trai trưởng Phạm gia, lại là tổng giám đốc của Phạm Thị, cô chỉ là thân thường sao dám đắc tội?
Cô tự mắng mình trong lòng, cô cũng không phải không hiểu biết.
“Cái đó, à, là Nhâm Mẫn muốn em tới, cô ấy nói ở đây có một chỗ trống nhỏ nhưng lại không muốn đăng tuyển trên báo, cho nên muốn em…”
Khang Mân Quân chưa kịp nói xong đã bị Phạm Húc Nhật giơ tay ngắt lời.
“Sở trường?” Cô đã đến nơi, mẹ cũng lệnh xuống, anh còn biết làm thế nào? Đương nhiên phải làm theo ý mọi người rồi.
“À, sở trường gì ạ?” Câu hỏi của đối phương quá mức đột ngột, Khang Mân Quân nhất thời chưa hiểu kịp.
“Chuyên môn của cô!” Nghe Khang Mân Quân trả lời, Phạm Húc Nhật thiếu nước trợn mắt.
Coi như cô được vào bằng cửa sau, cũng không đến mức không biết gì chứ? Anh cũng không có ý hăng hái nuôi sâu gạo.
Thương nhân nên có đầu óc lý trí, anh đương nhiên phải có. Tuy nói anh tính tình ngay thẳng không buôn gian bán lận, nhưng cũng vô tình biên Phạm Thị thành nơi từ thiện.
“Sao cơ? À là chuyên môn của em ạ…” Khang Mân Quân lúc này cũng đã hiểu ý, nụ cười trở nên lung túng.
Ngồi ăn rồi chờ chết có nên tính là sở trường không nhỉ? Nếu được tính thì đây chính là điểm mạnh nhất của cô! Tất nhiên cô chỉ dám nghĩ trong lòng, không có can đảm nói ra.
Đợi một hồi lâu không thấy trả lời, Phạm Húc Nhật không khỏi cau mày. Đương nhiên, cái động tác này càng làm tăng lên vẻ hung thần ác sát của anh.
“Công việc trước kia của cô?” Thở dài một cái, Phạm Húc Nhật tiếp tục hỏi.
Không phải anh muốn lắm điều hỏi nhiều mà muốn sắp xếp việc cũng cần biết kỹ năng của cô chứ? Nếu không anh biết để cô làm ở bộ phận nào?
“Trước đây ạ?” Thì hỏi toẹt là trước đây cô làm việc gì đi! “À, em trước đây làm phòng hành chính tổng hợp, tức là làm việc vặt cho công ty”.
“Hả?” Phạm Húc Nhật nhướng mày không biết nên cười hay không.
Phòng hành chính tổng hợp? Cũng thật biết mang phiền toái đến cho anh! Công việc này nghiêm chỉnh mà nói là dễ thừa nước đục thả câu nhất nhưng cũng không phải dễ gì sa thải.
Đuôi mày Phạm Húc Nhật ngày càng nhíu lại, Khang Mân Quân thấy vậy lông mày cũng vặn lên.
Thế là thế nào? Anh ta nhíu chặt mày như thế nghĩa là sao? Cái mặt bình thường đã không lấy gì làm vui vẻ rồi, giờ còn như thế, chắc muốn dọa chết người ta?
“Có thể hỏi cô đã học đến văn bằng nào rồi không?” Phòng hành chính tổng hợp ở công ty cũng đông người rồi, anh thật sự không muốn lại đưa cô vào đấy.
Công ty chi nhánh của Phạm Thị rốt cuộc có bao nhiêu nhân viên, người nào ở đơn vị nào có thể anh không nhớ hết nhưng nhân viên của tổng công ty, anh có thể nắm được mười mươi.
Ách, anh ta có cần thiết phải như thẩm tra phạm nhân thế không? Cô chỉ là xin một công vệc nhỏ, anh ta lại làm như đại pháp quan thẩm án thế chứ? Khang Mân Quân nghĩ thầm trong lòng.
“Đại học, khoa thương mại quốc tế”. Được rồi, anh muốn biết thì cô sẽ nói. Dù sao, trường mà cô nói cũng không có gì mất thể diện, còn là đại học quốc lập.
“Thương mại quốc tế? Phòng hành chính tổng hợp?” Chẳng phải là công việc lãng phí chuyên môn? Phạm Húc Nhật tỏ vẻ khó hiểu xem xét kỹ Khang Mân Quân.
“Vâng ạ. Em thấy làm hành chính tổng hợp cũng không tệ?” Khang Mân Quân khẳng khái đáp lại, không hiểu vì sao anh ta lại nhìn mình kỳ cục như thế.
Vẻ mặt kia là thế nào đây? Lại ra vẻ dữ dằn nhìn thẳng mình như thế, học thương mại quốc tế mà cũng đi làm mấy việc hành chính tổng hợp được hả? “Không phải là không được, là cô…”
Không đúng, anh vì sao phải lo lắng vì cô? Cô thích lãng phí việc học, cô không thích dung những cái đã học, lại chẳng có quan hệ gì với anh, sao anh phải vì cô tốn lời?
Cùng lắm, anh chỉ là cảm thấy cô đặc biệt, vì cô không sợ mình, nhưng… Anh thật sự không cần phải hiểu cho rõ.
“Sao ạ?” Khang Mân Quân nhướng mày chờ nghe nốt.
“Không có gì, vậy cứ thế thôi.” Phạm Húc Nhật đứng dậy, đến bàn làm việc bên cạnh, nhấn một phím trên điện thoại.
“Anna, dẫn Khang tiểu thư sang phòng nhân sự, công việc cụ thể tôi sẽ nói trực tiếp với quản lý, cảm ơn”. Anh quyết định xử lý cho xong việc.
“Vâng”. Thư ký nhanh chóng đáp lại, một giây sau Anna đã nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
“Khang tiểu thư, mời đi theo tôi”.
Oa! Tốc độ nhanh thật! Một giây trước đang nói, 1 giây sau đã xuất hiện, người này làm việc thật nhanh nhẹn.
Nhưng mà anh là muốn đuổi cô đi sao? Làm ơn đi mà, cô còn chưa hiểu tình hình thế nào, sao anh cứ thế mà đuổi cô đi chứ?
“Chờ đã! Cứ như thế sao ạ!” Cô đến nội dung công việc thế nào cũng chưa biết, sao anh đã bảo người dẫn cô đến phòng nhân sự chứ?
Mặc dù thời cơ thật hiếm có, có công việc mới nên vui mừng nhưng anh ta cũng không phải độc tài như vậy chứ? Ít nhất cũng nên nói với cô sẽ làm gì ở bộ phận nào chứ?
“Không thế thì sao?” Phạm Húc Nhật nhẹ nhàng liếc một cái, chân mày vẫn nhíu lại như thế.
Còn dám hỏi cô “Không thì sao” ư? Lại còn bày cái bộ mặt dữ dằn đó ra với cô? Làm ơn đi, cô cũng không có sợ anh.
Cái gì? Đôi tròng mắt đen kia lóe sáng một cách kỳ quái, hơn nữa anh còn thấy sáng kinh khủng?
“Không có gì…, ý em là… Cám ơn anh!” Vội vàng nhảy khỏi ghế salon, Khang Mân Quân không nói thêm lời nào đi ra.
Ô, ô, cô cũng thừa nhận mình thật tự kỷ! Nhưng cũng không thể trách cô được, xem gã đàn ông kia, mặt lạnh như tượng, trừng mắt, nhướn mày, cô chân không nhũn ra dã may rồi, sao còn dám quặc lại.
Hô, cũng may tim cô đủ khỏe, nếu không đã chết rét vì cái khuôn mặt như băng kia.
Anna vừa dẫn Khang Mân Quân đi, Phạm Húc Nhật liền liên lạc với quản lý nhân sự.
“Quản lý Hứa à? Anna đang dẫn một người qua chỗ anh, anh sắp xếp cho cô ấy 1 chỗ trong phòng hành chính tổng hợp, tiện thể hướng dẫn công việc cho công ấy luôn… Đúng vậy, nhờ vào anh, cảm ơn”
Người kia cung kính có phần lo sợ trả lời, Phạm Húc Nhật nghe quen rồi nhưng cũng có phần phiề. Ngắn gọn bàn giao công việc sau đó cúp máy.
Ngồi trở lại ghế làm việc, Phạm Húc Nhật dựa lưng vào sau, suy nghĩ bắt đầu có chút thay đổi mờ mịt…
Anh luôn duy trì một vẻ mặt, vui buồn gì người khác cũng không đoán được, bởi vì bất kể gặp chuyện gì, ánh mắt cũng tuyệt nhiên lạnh lùng không thay đổi.
Mà chỉ trước mặt mới thấy rõ lạnh lùng, quả thật lời đồn cấm sai.
Những mô tả khác bao gồm tàn bạo, lạnh nhạt, mặt như băng, nói năng thận trọng, lãnh đạo đáng sợ, hung thần ác sát… Tóm lại là tất cả những tính từ đều chỉ một mặt.
Có người còn vụng trộm gọi anh là “Chung Quỳ” (vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma), bởi vì trên thế gian tuyệt không có kẻ nào mặt lạnh hơn được, đến yêu ma quỷ quái cũng bị anh dọa cho đông cứng mà chạy.
Nói thật, anh nghe chỉ cảm thấy buồn cười! Dù sao mọi người cũng không nói sai, khuôn mặt anh trời sinh vốn dã lạnh lùng, có đi chỉnh hình e là cũng khó sửa, cho nên kệ người ta nói đi.
Nhưng suy nghĩ quanh quẩn, Phạm Húc Nhật liền nghĩ tới Khang Mân Quân.
Nghĩa là, cho dù là ai lần đầu gặp anh đại khái cũng thấy e ngại vài phần, sao cô lại có thể trái lại nở nụ cười với anh?
Hơn nữa, anh thấy trong đáy mắt cô không thấy tia sợ hãi nào, chỉ có ý cười nhẹ nhàng.
Cô, quả thật rất đặc biệt!
Hồi 1: Gặp lại, cô lại cho anh thấy cái cảm giác như thế, mà trở về, anh vẫn cảm nhận được sự đặc biệt không thay đổi của cô.
Cô, Khang Mân Quân, theo đánh giá của mọi người không phải là tuyệt thế giai nhân nhưng lại có một phong cách rất đặc biệt khiến ọi người đều phải nhớ đến.
Không phải chứ! Tại sao lại suy nghĩ về cô rồi! Không nên mặc cho tâm tư đi lạc vào cảnh giới xa lạ.
Cuộc đời anh trước giờ đều có chuẩn mực, vả lại mọi thứ đều nằm trong giới hạn chuẩn mực anh không thể vượt ra khỏi quy củ này cũng không muốn thay đổi. Phạm Húc Nhật thu hồi những suy nghĩ phiêu đãng, trở lại là chính mình.
Không nên nghĩ đến những chuyện hay nhớ đến người không nằm trong chuẩn mực, nhưng sao lại cứ muốn nhớ thế này? Ông tơ bà nguyệt nếu muốn giật dây, chỉ sợ người phàm không ngăn được.
Trong phòng hành chính tổng hợp của tập đoàn Phạm Thị.
“Mân Quân, em có bạn trai chưa? Nếu chưa, em trai chị cũng không đến nỗi, hôm nào giới thiệu cho em nhé…” Chị đồng nghiệp A trách móc nói.
“Gì cơ ạ? Không…” Khang Mân Quân có vẻ xấu hổ.
“ Nó cũng được lắm, ét tám, nặng 75kg, thu nhập 1 năm…” Chị B cũng chen vào nói.
“À? Này…” Khang Mân Quân cười gượng.
“Đừng tranh cãi nữa, Mân Quân này, anh cũng không tệ, em nên suy nghĩ xem? Tiền lương thì không phải quá cao nhưng nuôi được cả gia đình toàn miệng hổ đấy.” Đồng nghiệp nam A đẩy 2 nữ đồng nghiệp ra đằng sau, tự đề cử mình.
“Được, để em suy tính”. Khang Mân Quân gật đầu đến sắp gãy.
“Anh nữa nhé…, anh đã có nhà, có xe, em cũng nên suy nghĩ!” Đồng nghiệp nam B đẩy anh A, đem ra sản của mình ra khoe.
“Được, được , được, em đều sẽ cân nhắc!” Thật là muốn trốn khỏi đây, Khang Mân Quân lần đầu phát hiện được chào đón quá cũng là một loại tội – khổ thân!
Quái, vì sao mình luôn bị mọi người chào đón quá như thế? Nói thật, chính cô cũng không hiểu rõ nguyên nhân, dù sao cũng chỉ biết những người xung quanh thường không tự chủ được mà sán vào cô.
“Mân Quân ơi, con ta không tồi đâu, cháu…”
Hả? Không cần chứ? Trưởng phòng cũng chen một chân vào.
Trời ạ, ai cứu tôi với! Cô sắp bị đám người nhiệt tình này oanh tạc cho hài cốt cũng không còn. Ô ô…
“Mọi người đang làm gì thế?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang đến, khiến cho phòng làm việc đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên im ắng.
Ngẩng đầu, vươn cổ! Khang Mân Quân rốt cuộc nhìn vị cứu tinh.
Trời ạ, cô thật là yêu anh quá đi, té ra cái giọng lạnh lùng như băng kia là được phát ra từ anh!
“Các anh chị, em đi nhóm phúc lợi, lát nữa quay lại, bủ”
Nói xong, Khang Mân Quân đứng dậy, hai tay gạt 2 bên tìm một lối thoát, sau đó chạy thẳng vào lồng ngực của đấng cứu thế.
A a a – cảm động quá! Anh đến thật đúng thời điểm, ơn cứu mạng này, cô cả đời không quên.
Khang Mân Quân vừa chạy tới bên cạnh ân nhân liền chộp tay một cái, dắt người kia ra ngoài.
A, chuyện lạ có một không hai, mọi người hoặc là nghẹn họng nhìn trân trối hoặc hóa đá tại chỗ thật lâu cũng không nhúc nhích nổi.
Sao có thể như thế? Khang Mân Quân làm sao có dũng khí như vậy? Cô chẳng những dám đến gần sếp lớn, thậm chí còn kéo người ta chạy đi?
Trời ạ, sếp cũng đáng sợ nữa! Khang Mân Quân không sợ chết hay sao?
Ai, … mọi người đồng loạt cúi đầu, cầu kinh niệm phật, mong cô bình an trở về, thiện tai thiện tai!
Chạy khỏi phòng hành chính tổng hợp 1 đoạn, Khang Mân Quân lúc này mới đi chậm lại.
“Hắc, thanks!” Giúp tai cô được yên lại không phải giả vờ ngu ngốc tươi cười với mọi người, cô thật cảm ơn anh, Khang Mân Quân bày ra khuôn mặt cảm kích, Phạm Húc Nhật cũng không biết phải nên giận hay nên cười.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Phạm Húc Nhật khẽ thở dài hỏi xem trong đó vừa diễn ra màn kịch gì?
“Sao ạ? Không có gì,… chỉ là vài chuyện vặt thôi”. Nhún nhún vai, Khang Mân Quân không có ý định thú nhận sự thật vì cô sợ người ta cho là tự mạ vàng lên mặt mình.
“Vậy à? Nhóm người vội vàng giúp cô xem mắt đâu coi là chuyện nhỏ?” Phạm Húc Nhật chẳng hề đắn đo suy nghĩ, cũng không ngờ mình có thể thốt ra những lời như vậy.
Hả? Anh ta vừa nói cái gì? Vừa dùng giọng gì nói chuyện ế? Hơn nữa đáy lòng lại cảm thấy xao động?
Thế là thế nào? Phạm Húc Nhật đoán không ra không đoán được sao lòng mình lại nan giải như vậy, chỉ biết chứng kiến cảnh náo nhiệt vừa rồi khiến anh cảm thấy… không vui!
Phạm Phúc Nhật giật mình nhướn mày nhìn chằm chằm cô gái trước mặt…
“Không thể nào! Anh nghe được hết à?” Xấu hổ quá, cô cảm thấy lúng tún! Một tay gãi sau gáy, Khang Mân Quân cảm thấy không được tự nhiên. Hôm qua vừa vào công ty, kết quả chưa làm được một ngày đã để cho sếp thấy mình rảnh rỗi đến thế.
Tệ hơn là tất cả mọi người đều hùa vào với cô.
“Cái đó… Mọi người chỉ là tốt bụng thôi. Anh đừng để ý quá!” Khang Mân Quân nỗ lực giải thích nhưng đầu mày Phạm Húc Nhật ngày càng nhíu sâu.
Cô vừa nói gì? Cô nói anh… để ý? Quả là sấm sét giữa trời quang, Phạm Húc Nhật trong lòng không khỏi kinh ngạc, chỉ có khuôn mặt không thay đổi.
“Anh yên tâm, sẽ không có lần sau đâu!” Em sẽ nói rõ với mọi người, công ty trả lương là để chúng ta làm việc. Em hiểu, em sẽ giải thích việc này, tuy nhiên sếp cũng đừng…”
“E hèm?” Nói nhiều như vậy, thì ra là cô cho rằng anh để ý? Làm ơn, anh căn bản không thèm để ý, anh đang nghĩ… Cái gì? Đợi chút, anh vừa nghĩ cái gì vậy?
Anh không phải là muốn nói, anh đang nghĩ tới chính là… cô?
Không được! Như vậy không được! Phạm Húc Nhật hít sâu một cái rồi chậm rãi thở ra, nhưng lại thất vọng phát hiện, tâm tư vẫn rối loạn không chịu được.
“Thôi được, nếu cô đã biết sai, sau này đừng tái phạm”. Phạm Húc Nhật nói rồi quay lưng vội vàng bước đi.
“Ách, anh đừng đi vội như thế, em muốn mời anh một ly cà phê”. Khang Mân Quân hướng về bóng dáng đang gấp gáp bỏ đi, chỉ đột nhiên thấy anh quay đầu lại.
“Tôi chỉ uống trà”. Phạm Húc Nhật vẫn bước vội vàng không dừng lại, trả lời Khang Mân Quân.
“Cái gì? Vậy cũng…” có thể mời được.
Những lời này chỉ dừng lại trong miệng Khang Mân Quân, bởi vì vị sếp kia đã biến mất trước mắt cô.
Chậc, thật là quái thai hết sức. Có người nào, nói đến là đến, đi liền đi… Hả? Nhưng mà anh ta rốt cuộc tới làm gì? Chẳng lẽ là đi kiểm tra? Anh ta có cái sở thích nhìn nhân viên chằm chằm thế sao? Không phải chứ, trông anh ta cũng chẳng giống đến nỗi giống con rùa (một kiểu mỉa mai), vậy anh ta tới làm cái gì?
Phòng hành chính tổng hợp chẳng qua là làm những việc vặt vãnh, không thể nhận những việc quan trọng lại càng không thể nào khiến sếp lớn phó thác chuyện quan trọng, vậy… chẳng lẽ anh tới là vì quan tâm tới cô?
Lòng vui sướng của cô từ đâu mà đến? Cô không biết.
Tâm tình vì sao tự nhiên vui vẻ? Cô cũng không biết.
Cô chỉ biết, cách biểu lộ sự quan tâm của anh chàng kia thật là kém cỏi.
A…
Trở lại phòng làm việc, Phạm Húc Nhật giật mình nhìn ra ngoài cửa số, lòng ai rối bời buồn bực lẫn khó hiểu.
Anh chỉ gặp cô có mấy lần, thậm chí không thể nói là quen biết, vậy rốt cuộc vì sao lại có thể hỗn loạn vì cô đến thế?
Suy nghĩ quái quỷ như thế, bản thân anh cũng thấy lạ lùng không giải thích được! Một người ngoài, rõ ràng không thuộc về cuộc sống của anh, sao lại có thể làm anh suy nghĩ lung tung đến thế?
Thật không đúng, loại chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát này không nên có.
Cô cũng chỉ là người không quan trọng, cho nên anh cũng đừng để vì cô mà ngăn trở suy nghĩ.
Lấy lại tinh thần, Phạm Húc Nhật bước về phía bàn làm việc, để cho bản thân vùi đầu vào công việc hòng quên đi đoạn nhạc đệm không nên có kia.