Cái loại tụ họp nhàm chán này, anh vốn không thích tham dự, nhưng vì người mời lại khá thân thiết, cho nên anh mới đến.
Nhưng, anh không ngờ tới lại sẽ thấy cô ở đây.
Cái người rõ rang trốn tránh anh nhiều ngày, bây giờ lại đang ở ngay đây.
Với sự trùng hợp này, anh vốn cảm thấy thật vui sướng, nhưng vui sướng chẳng được bao lâu, lúc một người đàn ông khác xuất hiện, liền biến thành mây khói.
Cái cảm giác buồn buồn này là thế nào? Cái vị chua xót này là làm sao? Những thứ này anh hết thảy đều không biết, nhưng có thể khẳng định một điều, anh rất không có hứng thú!
Vậy mà anh lại lần nữa không vui mừng khi không có cách nào bỏ qua cô đang nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.
Quay mặt đi, anh nghĩ không nên để ý tới, nhưng vẫn không tự chủ được ý định nhìn về phía cô.
Thật lâu, anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, bởi vì anh chính là không có cách nào mặc kệ cô, xin lỗi người bạn bên cạnh, Phạm Húc Nhật liền nhanh chóng đi về phía cô. Không cần nhiều thời gian, anh đã đến trước mặt cô.
“Có chuyện gì à?” Phạm Húc Nhật cúi đầu hỏi thăm.
Phạm Húc Nhật tài trí hơn người, dáng người cao to, làm cho cả đám người có cảm giác bị áp bức, nhưng Khang Mân Quân lại cảm động muốn nhào vào ngực anh.
Ôi trời ơi, anh ấy tới thật! Cô thật sự rất vui vẻ! Chỉ một ánh mắt mà anh biết là cô đang cần anh.
“Em…” Không biết phải bắt đầu như thế nào, Khang Mân Quân chỉ biết sững sờ chằm chằm nhìn anh.
“Mân Quân, anh ta là ai?” Thấy Khang Mân Quân thất thần, Lâm Kính Trung nóng nảy hỏi.
Bất kể người kia tướng mạo đáng sợ, Lâm Kinh Trung cũng không chịu lùi bước. Tình yêu, là cần dũng khí và kiên trì, anh tuyệt đối sẽ không vì tướng mạo hung ác của đối phương mà lùi bước.
Về phần Gin! Vừa nhìn thấy Phạm Húc Nhật khuôn mặt siêu cấp lạnh lung, chân như bị bôi dầu muốn bỏ đi, căn bản không muốn đứng lại thêm nữa.
Cô trước giờ chỉ thích đàn ông nhiệt tình, loại người khiến người cảm thấy lạnh lẽo này còn cách tương đối xa.
“Gì cơ?” Đúng a, cô làm sao lại ngu như vậy? Vội vàng lấy lại tinh thần, Khang mân Quân nhìn tới nhìn lui hai người đàn ông, suy nghĩ xem phải diễn vở hài kịch này như thế nào.
“Anh ấy hả? Anh ấy là…” Khang Mân Quân đang ấp úng suy nghĩ cách giải thích, Phạm Húc Nhật đột nhiên nói ra một câu khiến cô sợ ngây người.
“Vị hôn phu. Tôi là vị hôn phu của cô ấy, Phạm Húc Nhật.”. Tay Phạm Húc Nhật ôm Mân Quân vào ngực, ra vẻ một ý chiếm hữu.
“Phạm Húc Nhật? Anh là chồng chưa cưới của Mân Quân ư?” Lâm Kính Trung không thể tin được kêu lên.
Mặc dù chưa từng nhìn thấy Phạm Húc Nhật, nhưng cũng sớm nghe danh kẻ nổi tiếng này… chẳng lẽ đó là lý do anh bị ném bỏ ư?
“Anh nghi ngờ sao?” Mặt mày nhảy lên, Phạm Húc Nhật lạnh lùng hỏi. “Hay là anh muốn tới tham dự hôn lễ?”
“Y?” Có cần phải khoa Trương như vậy không? Đến hôn lễ cũng lôi ra nói? Khang Mân Quân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phạm Húc Nhật.
“Mân Quân, em vì sắp lấy anh ta mà chia tay với anh sao?” Lâm Kính Trung không thể tin nổi tình cảm của mình vì thế mà chấm dứt.
“Em…” Nói ra có vẻ quá tàn nhẫn, nhưng nếu bảo không phải, chẳng phải sẽ làm tổn thương anh? Khang Mân Quân không có cơ hội lựa chọn, Lâm Kính Trung liền nổi điên.
“Chẳng lẽ vì thân phận địa vị của anh ta cao hơn anh? Mân Quân, em xem đi, anh thực sự rất yêu em! Mặc dù có thể anh không nhiều tiền bằng anh ta, nhưng theo anh, em cũng ăn no mặc ấm như thế, tại sao em lại muốn lựa chọn anh ta?” Túm lấy hai tay Khang Mân Quân, Lâm Kính Trung kích động kêu lên.
Vốn không ai để ý chuyện của bọn họ, nhưng giọng Lâm Kính Trung cuồng đại như thế khiến người ta muốn không chú ý cũng khó.
Vì vậy, trong nháy mắt, cả hội trường trở nên im ắng, tầm mắt của tất cả mọi người dồn về phía này.
“Lâm Kính Trung, anh buông tay ra! Anh đừng như thế được không? Buông em ra!” Khang Mân Quân bị hắn nắm thật đau, dùng sức hất tay ra.
“Mân Quân, quay về với anh đi, anh nhất định yêu em hơn anh ta.” Lâm Kính Trung không chịu buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn.
Thấy cổ tay trắng mịn của Khang Mân Quân có một vết bị siết, mắt Phạm Húc Nhật đỏ rực, hỏa khí bốc lên đầu.
“Dừng tay!” Tức giận tột đỉnh, không kịp chuẩn bị tư thế, Phạm Húc Nhật căm tức vung tay, túm cổ áo Lâm Kính Trung nhấc bổng anh lên.
“Oái…” Mọi người bị bộ dạng cuồng bạo của Phạm Húc Nhật làm cho giật mình, lập tức sững sờ.
Dĩ nhiên, trong đám người ngây ngốc đó cũng bao gồm cả Khang Mân Quân.
Nói thật, bình thường khuôn mặt lạnh của anh đã đủ uy nghiêm rồi, anh chỉ cần nhăn thêm lông mày cũng đủ dọa không ít người, nhưng hôm nay… anh còn rat ay nữa?
Nếu nói cô hoàn toàn không bị bộ dạng này của anh dọa là lừa gạt! Nhưng, cô biết… Anh vì cô nên mới tức giận như vậy.
Một dòng nước ấm từ tim chạy ra khắp cơ thể, Khang Mân Quân rốt cuộc đã dần hiểu lòng cảm động là gì…
Cô nghĩ, lần này cô thật là tài.
“Anh nghĩ anh là ai? Tại sao tự phụ cho rằng anh yêu cô ấu nhiều hơn tôi?” Câu nói nhảm đó khiến anh không thể chịu được! Trong con người lạnh lùng như băng của Phạm Húc Nhật tóe lửa, thật muốn thiêu đốt kẻ trước mặt.
Cái gì? Anh nói lời này là ý gì? Là đang nói… anh yêu cô sao?
Khang Mân Quân kinh ngạc ngây ngốc nhìn vào Phạm Húc Nhật vẫn còn đang bốc hỏa, trong lòng nhất thời có thật nhiều bong bóng bay lên, hết cái này đến cái khác đều có tên là … vui sướng.
“Tôi…” Bị Phạm Húc Nhật treo trên không trung, Lâm Kính Trung sợ đến nỗi không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
“Nếu ngươi thật sự yêu cô ấy, sẽ không làm tổn thương cô ấy!” Hất tay một cái, Lâm Kính Trung như một vật bị ném ra xa.
Choang! Lâm Kính Trung chật vật rơi xuống đụng phải 1 bàn dài đựng thức ăn trong hội trường.
Mọi người đều kêu lên sợ hãi, nhanh chóng lùi ra xa, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên kẻ có bộ dạng thảm hại.
A! Thật là có khí phách! Khang Mân Quân có chút đồng tình với kẻ đang ngồi phịch trên đất.
“Yêu không phải dùng miệng nói là được! Nếu ngươi không bảo vệ được cô ấy, ngược lại còn làm cô ấy bị thương, vậy sao dám nhận là yêu cô ấy?” Phạm Húc Nhật lạnh giọng quát khẽ, trợn mắt nhìn bóng dáng thảm hại của kẻ kia.
Nghe mấy lời này, ai có thể không cảm động? Ít nhất Khang Mân Quân cảm động đến phát khóc.
Rốt cuộc đã hiểu rõ mình thật vì anh mà động lòng.
Thì ra những phiền loạn, phức tạp nan giải trong lòng kia, toàn bộ là vì cô quá mức để ý đến anh, rốt cuộc lúc này cô đã hiểu rõ.
“Ngươi xem lại mình là cái thá gì? Ngươi là xã hội đen đến đánh người à? Ngươi cho rằng mình có quyền thế lại có tiền là có thể cướp bạn gái của kẻ khác à?” Thẹn quá hóa giận, Lâm Kính Trung giùng giằng bò dậy cùng với 1 mớ hốn độn cái loại.
Phạm Húc Nhật tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, toàn thân căng lên.
Đột nhiên, Khang Mân Quân vỗ vỗ ngực anh, anh cúi đầu xuống, nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, trong nháy mắt, mọi tức giận biến mất không còn dấu vết.
“Chuyện này là do em bắt đầu, để em tự mình giải quyết đi!” Cô chưa từng muốn vì ai ra mặt, nhưng Lâm Kính Trung thật chọc giận cô.
Cô không thể tha thứ cho người khác vu oan anh! Lúc trước cô không biết mình vì sao thấy chối tai cũng đã thay anh cãi lại, huống hồ là lúc này?
“Lâm Kính Trung, anh đừng quá đáng! Tôi chia tay với anh chẳng can hệ gì tới anh ấy, anh không cần phải kéo anh ấy vào! Nói cho anh biết, tôi chia tay với anh bởi vì tôi không yêu anh!? Lâm Kính Trung giương mắt lạnh lẽo, Khang Mân Quân nói rất lạnh nhạt.
“Không… ta không tin!” Gầm thét như một con thú bị thương nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có.
“Anh tin hay không tôi cũng không quan tâm, tất cả những gì tôi nói là thật! À, quên bổ sung một câu, anh chỉ là một trong những đối tượng tôi lui tới từ trước đến giờ, không phải là kẻ duy nhất biết chứ?” Không muốn làm tổn thưởng tới anh ta, nhưng vì Lâm Kính Trung đã chọc giận cô trước cho nên không trách được cô ác như vậy.
“Nếu anh đã nghe rõ những gì tôi nói…, về sau đừng làm phiền tôi nữa. Nên nhớ, tôi trước giờ không yêu anh, đừng hi vọng sau đó làm gì!”
“Ngươi! Cô quả là tiện nữ nhân!” Lâm Kính Trung khí não nhảy lên, bộ dạng vô cùng buồn bực.
Lúc chia tay thường thấy nhất là những lời ác độc, Khang Mân Quân cũng không thèm quan tâm chỉ cười.
“Nếu như vậy, anh để ý đến tôi, chẳng phải là ngu ngốc hay sao?” Dứt lời, Khang Mân Quân cười như một cô gái xấu xa.
Cô lúc này, cái gì thân thiết động lòng người, cái gì hình tượng dịu dàng uyển chuyển đều mất hết, chỉ còn lại một dung nhan hung ác cực độ.
Nhưng đồng nghiệp cũ của cô trước đây không khỏi sững sờ. Không ai tưởng tượng được Khang Mân Quân lại lạnh lùng tuyệt tình đến thế.
“Ngươi!” Lâm Kính Trung tức đến cả mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
“Tôi làm sao? Cho anh đường lui anh lại không muốn, lại muốn đến mức này rồi không chịu nổi, tôi cũng chẳng còn mặt mũi, lần này anh vui rồi chứ?”
Vốn cô cũng không chán ghét hắn tới mức đó, cùng lắm là ghét hắn quá lưu luyến si mê, nhưng lúc này cô lại ghét hắn đến mức muốn hung hăng đạp hắn một phát.
“Còn nữa…, anh ấy có quyền lại có tiền thì sao? Anh cho rằng, nếu anh ấy vì có những ưu thế này, con gái sẽ chạy theo anh ấy ư? Đừng ngốc nghếch thế được không? Xem khuôn mặt anh ấy lạnh lùng dọa người thế kia, cô nào vì chút điều kiện của anh ấy mà dám lui tới?”
Hả? Nghe câu trước thì như là ca ngợi, thế nào đến phía sau lại thành như thế? Đầu mày Phạm Húc Nhật nhíu lại đến mấy tầng.
“Bản tiểu thư nói cho ngươi biết, tôi coi trọng anh ấy, vì anh ấy mặt ác tâm thiện, vì thế mà thích anh ấy! Bất kể anh ấy là xã hội đen, bất kể anh ấy không có tiền không có thế, bất kể khuôn mặt kia có lạnh lùng hay không, tôi vẫn thích! Không cho phép anh có ý kiến với anh ấy, hiểu chưa?”
Khang Mân Quân dùng hết sức gào lên, Phạm Húc Nhật nghe quả là nghiêm túc, Lâm Kính Trung vô cùng sững sờ còn mọi người xung quanh thì rất cảm động.
Bộp bộp… cũng không biết người nào bắt đầu, cả hội trường bỗng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hả? Bây giờ là chuyện gì xảy ra?
Khang Mân Quân đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng dưng đỏ mặt, không nghĩ mình mắng chửi người khác lại tạo ra nhiều tiếng vỗ tay như vậy.
“Dù sao đi nữa, anh ấy cũng đều tốt hơn kẻ tự cho là thân sĩ giả dối như anh. Hừ! Chúng ta đi!” Khang Mân Quân ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo lôi kéo người đi ra.
Vừa bước vào thang máy không một bóng người, Khang Mân Quân đột nhiên ngồi xổm xuống, ảo não kêu: “Trời ạ, mất mặt quá!”
“Có gì mất mặt?” Anh ngồi xổm xuống sát bên phải cô.
“Còn hỏi? Đều là tại anh làm hại!” Khang Mân Quân tối tăm liếc anh một cái, đôi gò má trắng nõn bốc chốc ửng hồng.
“Sao lại tại anh? Anh hại gì em?” Người bình thường vô cớ bị gán tội không thể nào vui mừng, nhưng Phạm Húc Nhật ngược lại tâm tình thật tốt.
Anh vĩnh viễn không bao giờ quên được từng câu từng lời của cô, anh sẽ luôn luôn nhớ câu nói kia của cô – cô chính là thích anh như thế.
Một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, Phạm Húc Nhật trong lòng không khỏi rung động, thỏa mãn.
“Anh không nghe thấy em vừa nói gì à? Khang Mân Quân mất hứng nguýt Phạm Húc Nhật một cái.
Cô từ lúc chào đời tới giờ đây là lần đầu tiên tỏ tình.
Cô gào lên như thế, những người xung quanh đều nghe rõ, nếu chỉ có anh không nghe thấy, thì cô khác gì chưa nói lời nào?
“Em có nói gì à?” Phạm Húc Nhật tâm tình cực tốt còn có tâm trạng đùa giỡn.
“Anh!” Khang Mân Quân trợn mắt muốn mắng người, nhưng cửa thang máy bất chợt mở ra, sau đó một loạt ánh mắt kinh ngạc hướng tới, khiến cô lúng túng vội vàng đứng dậy.
“Không thèm nghe anh nói nữa!” Khang Mân Quân bỏ lại một câu rồi đỏ mặt chạy đi.
Bị ném lại phía sau, Phạm Húc Nhật dĩ nhiên bước nhanh hơn, theo sát sau lưng Khang Mân Quân.
Giữa họ còn có lời chưa nói xong, sao có thể để cô đi như vậy?
Không, trái lại lần này anh quyết định muốn thẳng thắn.
Dĩ nhiên, cần thẳng thắn… Ấy là đã sớm bị xao động nhưng anh lại sơ sót bỏ qua…
“Anh đưa em về.”
“Ai muốn anh đưa về chứ?
“Anh đưa em…”
“Không cần…”,
Dây đưa quấn quýt, trái kéo, phải kéo, anh chàng muốn đưa cô về nhà, cô nàng cố làm căng từ chối, cuối cùng người chiến thắng đương nhiên là anh chàng, bởi vì con gái căn bản nói không là có, nói từ chối thực chất là muốn được mời chào.
Có điều, suốt dọc đường về, cô không hề mở miệng, anh thì không biết nói thế nào, hai người cứ như vậy trầm mặc trên cả quãng đường, cho đến khi về đến nhà cô.
Anh rất lịch sự đưa cô đến cửa nhà, lưu luyến không muốn rời đi; cô thì cũng chần chừ móc ra chìa khóa, chậm chạp không muốn mở cửa, dĩ nhiên càng không dám mở miệng mời anh ở lại.
Hô … ruốt cuộc, anh bất đắc dĩ phải mở miệng, vì anh biết rõ mình không thể nào cứ thế mà đi được.
“Chúng ta nói chuyện một chút, được không?” Anh quả là người việc gì cũng muốn làm đúng từng bước, nhưng không có nghĩa là sẽ lề mề.
“Gì cơ? Nói chuyện? Cũng được, nhưng mà… không thể để hôm khác sao?” Cô cúi đầu thật thấp, khuôn mặt ửng hồng.
“Không được.” Anh nói giọng tuy nhẹ, nhưng lại tương đối kiên trì.
“Vậy… Chờ em một chút!” Nhanh chóng mở khóa, chặn anh ở ngoài rồi vội vàng vào đóng sầm cửa.
Bị chặn lại ở ngoài, anh không khỏi nhăn mày, không hiểu gì nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt. Ghé tai, bên trong truyền ra tiếng ầm ầm, bịch bịch, anh không khỏi buồn bực.
Có lẽ cô sửa sang lại phòng, không sao, chờ cô một chút vậy! Anh xoay người lại, dựa vào bức tường cạnh cửa, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Anh là người trầm tính, cũng là người nghiêm túc.
Cho tới giờ, anh đều đặt ra những quy tắc ình, cuộc sống luôn là thói quen, chưa bao giờ vượt khỏi ranh giới, nhưng kể từ sau khi gặp cô, anh đã từ từ thay đổi, thành ra không còn giống với mình.
Những thay đổi này anh đã sớm cảm nhận được, có điều anh chưa bao giờ nghĩ thông suốt tại sao mình lại thay đổi, hoặc có thể nói rẳng lúc đầu anh có phần khó hiểu, lại không muốn tiếp nhận, cho nên lựa chọn mặc kệ.
Khi anh ý thức được có cái gì đó khác thường thì lại không muốn suy nghĩ sâu xa, sau đó thì mặc kệ; khi cảm thấy mình vượt ra khỏi những quy tắc bản thân thì lại thu hồi tâm tư; khi anh… Tóm lại, nói thẳng ra là anh không muốn nhìn thẳng vào sự thật là mình đã thay đổi.
Nói đơn giản hơn, anh thừa nhận sự thật của mình là phiền toái.
Thay đổi, nghĩa là phải thích ứng với thói quen mới, sự việc, con người mới, cho nên trước giờ anh không thường thay đổi cũng không thích thay đổi, chỉ là lúc này… anh khó mà có thể tiếp tục giữ được.
Bởi vì lòng anh vốn đã tự tung tự tác, căn bản không kiểm soát được, cuối cùng mặc cho nó chuyển động theo cô.
Anh nghĩ, từ lần đầu gặp mặt, cô đã len lén tiến vào chiếm giữ trái tim anh, rồi sau đó từ từ từng chút xơi tái, nuốt trôi cho đến khi hoàn toàn chiếm lĩnh lòng anh mới thôi.
Đúng vậy, đến lúc giật mình nhìn ra thì cô đã chiếm trọn trái tim anh, thế mà anh lại không cách nào đuổi đi được…
Khang Mân Quân luống cuống tay chân, hoảng hốt. Trời ạ, làm thế nào bây giờ? Phòng ở của cô vừa bẩn vừa lộn xộn, làm sao cho người ta vào?
Cô vội vàng cất kỹ tất cả những đồ vật bừa bãi trong phòng.
Ai dà, giầy sao lại nhiều như vậy? Hai tủ giầy to cũng đã nhét đầy rồi, chỗ còn lại phải làm sao? Đi một bước, nhìn một cái, Khang Mân Quân quả thực sắp điên rồi.
Quần áo lót sao lại ở trên bàn sách? Sao tủ lạnh lại có tất chân? Quần áo nhăn nhúm sao đầy trên mặt đất?
Ô ô, cô lúc này thấy hối hận, tại sao muốn anh đứng ngoài chờ? Phòng ốc như thế này có thể cho người vào sao? Anh chắc sẽ bị dọa chết mất.
Đều là tại anh! Anh không dưng tự nhiên muốn vào? Nếu không cô cũng không sợ mất thể diện như vậy.
Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu Khang Mân Quân cảm thấy hối hận vì mình không có sở trường làm việc nhà.
Thật là lạ, trước đay cô căn bản không để ý, tại sao bây giờ lại trở nên quan tâm như thế?
Cô cũng tự biết mình không để ý việc nhà, cho nên mới không cho ai bước vào cửa, sao cô lại không dứt khoát cự tuyệt anh.
Đúng a! Ngay cả Nhâm Mẫn, cô cũng không cho bước vào cửa, tại sao lại muốn anh đi vào? Ôm một đống đồ linh tinh trên tay, Khang Mân Quân nghiêm túc nghĩ ngợi.
Cánh cửa kia được cô lấy làm công cụ che dấu bản thân, ngăn cách với mọi người. Vậy mà giờ phút này, chỉ vì câu nói của anh “Chúng ta nói chuyện một chút, được không”, cô lại để cho anh vào?
Cô thật ra cũng có thể dẫn anh đến chỗ khác nói chuyện, vậy mà cô lại không nghĩ tới, vội vàng vù vù phi vào cửa, sau đó lại hoang mang sợ hãi thu dọn cái đống bừa bãi bẩn thỉu này.
Từ lúc nào mà anh trong lòng cô lại bắt đầu trở nên quan trọng như thế? Quan trọng đến mức, cô nguyện ý để anh đi vào cánh cửa này?
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép, Khang Mân Quân vừa nhăn mũi vừa nheo mày.
A… mặc kệ đi,… nếu anh nhìn thấy tình huống thật sự mà nói ra lời hoảng sợ, cô sẽ nhận!
Dù sao hôm nay cô cũng đứng trước mặt mọi người hiện nguyên hình là một cô gái chanh chua, lộ tẩy thêm là người bừa bộn thiếu sạch sẽ nữa cũng thế mà thôi.
Hai tay ném một cái, cô đem toàn bộ đồ vật ném vào gầm giường…