Lúc Quan Ngân Hà bước tới phòng của Hoàng Dục thì Hoàng Dục đối với việc cô ngủ tới trưa hôm sau cảm thấy vô cùng không vui.
Cho dù là chênh lệch thời gian cũng không nên trễn hẹn với khách hàng
như vậy, nếu như khách hàng hủy bỏ cuộc tro đổi này thì tổn thất rất
lớn.
“Anh Dục, anh không cần nói em là Heo.” Dẫn đầu đi về hướng thang máy, Quan Ngân Hà không muốn cho Hoàng Dục thấy cảm xúc trên gương mặt cô.
Buổi sáng sau khi quay lại phòng cô liền không ngủ được chỉ cần vừa
nghĩ tới gặp Lôi Ai Sâm lần nữa, hơn nữa lần này là do hắn xếp thời
gian, trái tim cô liền loạn nhịp.
Nếu không phải là anh ta nhờ cô làm phiên dịch,hôm nay anh ta cũng sẽ không ở trong căn phòng này lãng phí thời gian. “Hôm nay nếu như không phải đối phương tạm thời có hội nghị quan trọng cho
quản lý tiệm cơm đến xin đổi thời gian gặp mặt, anh xem cuộc trao đổi
hôm nay sẽ bởi vì việc em ngủ nướng mà bị hủy rồi.”
Thật may là chuyện còn có thể cứu vãn được.
Quan Ngân Hà trong lòng cười lạnh. Sáng sớm nay căn bản Lôi Ai Sâm không bận họp gì, hắn một mực ở trong phòng với cô.
Nếu không phải là cô nhất quyết đòi quay về phòng của mình, hơn nữa
không cho phép hắn để lộ tin tức tối qua cô ở đâu cho ai biết nếu không
cô sẽ lập tức nay về Đài Loan,nếu không làm sao hắn chịu thả cô ra chứ?
Chỉ là tạm thời Lôi Ai Sâm thả cô ra bây giờ cô vẫn phải vì tiệm đồ cổ của Hoàng Dục đi gặp hắn.......
Trong lòng hỗn loạn, bọn họ đã đi tới phòng họp được chỉ định.
Bước vào trong phòng Quan Ngân Hà cố ý thân mật với Hoàng Dục còn chủ động khoác tay Hoàng Dục,dựa cơ thể mình vào anh ta.
Chỉ là Hoàng Dục vô cùng không phối hợp, dám đẩy cánh tay cô ra, thuận
tiện cho cô một ánh mắt trách móc, muốn cô đừng làm loạn ở chỗ quan
trọng này.
“Anh Dục, anh.......”Cô lẩm bẩm nghĩ muốn khoác tay Hoàng Dục.
“Xin chào.” Lôi Ai Sâm đợi ở trong đột nhiên mở miệng cắt đứt cô “Mời vào.”
“Xin chào.” Hoàng Dục lần nữa đẩy tay cô ra, dùng từ ngữ căn bản học được từ Quan Ngân Hà chào hỏi.
Quan Ngân Hà ở phía sau không phản ứng kịp, cơ thể mảnh khảnh dính tại cửa,quên mất phải đi vào.
Hoàng Dục quay lại cho cô ánh mắt trách cứ cũng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô “Ngân Hà, Sao thế?” Hắn đi về phía Quan Ngân Hà mặt lộ vẻ quan tâm.
“Em không sao.” Miễn cưỡng nở nụ cười,cô đè nén nội tâm bất ổn đi vào phòng họp.
Từ khi cô bước vào phòng họp Lôi Ai Sâm nhìm chằm chằm cô, ánh mắt màu
xám nhìn thấy cô liền vui, đối ngược với ánh mắt khó chịu lạnh lùng của
cô.
Hắn cảm nhận được tâm tình của cô.
Quan Ngân Hà rất muốn đúng dậy rời khỏi đây bởi vì chỉ cần ở chung với Lôi Ai Sâm cô đã cảm thấy khó thở.
Nhưng nếu như vậy sẽ làm cho Hoàng Dục tổn thất một khoản buôn bán rất
lớn,cô không muôn hại Hoàng Dục, không muốn Hoàng Dục phát hiện ra,
không thể làm gì khác hơn là chịu đựng làm phiên dịch.
Hơn một giờ sau, ánh mắt của cô chỉ nhìn vào mặt bàn có đô cổ nhân viên đưa
tới, từ đầu tới cuối không nhìn Lôi Ai Sâm một lần.
“Cô Quan, về giá của đồ cổ này tôi còn phải suy nghĩ thêm một chút, làm phiền cô nói cho anh Hoàng biết, ngày mai tôi không rãnh có thể phải
đợi đến ngày mốt mới có thể trả lời.” Lôi Ai Sâm nhẫn nại chịu đựng sự vô lễ của cô, yên lặng nuốt tất cả vào lòng.
Quan Ngân Hà nói lại cho Hoàng Dục nghe cũng hỏi sự đồng ý của anh ta.
“Được, anh không có ý kiến.” Từ đầu đến cuối Hoàng Dục chỉ quan tâm buôn bán, không đế ý Quan Ngân Hà và Lôi Ai Sâm có gí đó không bình thường.
Quan Ngân Hà lần nữa nói lại, ánh mắt không tình nguyện nhìn hắn.
Hôm nay gặp mặt đến đây là kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm đứng lên, Hoàng Dục cũng thế, hai người chuẩn bị cùng rời khỏi đây.
Lôi Ai Sâm đứng dậy đi theo tới cửa, đột nhiên xoay người lại.
“Ngân Hà, tối nay chúng ta gặp mặt đi, anh sẽ cho người đến đón em, sáu giờ gặp.” Cơ thể tuấn tú dừng lại ở cửa, lấy giọng bàn chuyện để nói chuyện, không nghĩ tới hắn muốn hẹn gặp Ngân Hà.
Quan Ngân Hà tức giận nhìn hắn chằm chằm, cô mở miệng muốn lớn tiếng từ chối, lúc này Hoàng Dục mở miệng cắt đứt cô.
“Anh ta nói gì?”
Cô đành nuốt những lời mắng người vào trong, cắn răng hướng về phía Hoàng Dục nói: “Anh Lôi nói anh là một đối tượng buôn bán tốt, anh ta hy vọng lần giap dịch này có thể thành công.”
Cô vừa dịch bừa, trong lòng hết sức tức giận hắn bày ra chiêu này.
Hoàng Dục mỉm cười gật đầu”Em nói với anh ta, anh hy vọng có thể hợp tác với anh ta.”
Cô quay đầu lại, rốt cuộc ánh mắt chịu nhìn Lôi Ai Sâm “Anh cứ chờ đi.”
Lôi Ai Sâm xanh mặt.
Sáu giờ tối.
Vốn dĩ Quan Ngân Hà sau khi tắm rất khoan khoái, đột nhiên có một nhân
viên mặt khẩn trương chạy tới gõ cửa phòng cô, báo cho cô biết khách sạn không hiểu xảy ra chuyện gì, cho nên khẩn cấp thông báo cho tất cả
khách trọ lập tức đến lầu cuối tránh nạn.
Dưới sự thúc giục
của nhân viên, cô không để ý trên người chỉ khoác áo tắm, trở về phòng
lấy hộ chiếu cùng ví da, đi dép của khách sạn, đi theo nhân viên chạy
tới chỗ tránh nạn.
“Bạn tôi thì sao? Anh ấy ở phòng bên cạnh, mọi người có gọi anh ấy không?” Hoàng Dục còn trong phòng sao?
Quan Ngân Hà đang chạy theo nhân viên khách sạn liền dừng lại, lo lắng quay đầu nhìn về phía hành lang yên tĩnh.
“Các khách trọ do các nhân viên khác phụ trách,tôi đảm bảo anh ấy an toàn, cô yên tâm.” Đi tới lầu cuối, nhân viên khách sạn đẩy cửa thoát hiểm ra để cô đi ra ngoài. “Lập tức lên trực thăng, sẽ có nhân viên đưa cô rời khỏi khách sạn an toàn.”
Ở bên ngoài, máy bay trực thăng phát ra tốc độ gió không lồ, mái tóc dài của cô bị gió thổi ngổn ngang.
“Đeo cái này lên, sau đó đi về phía trước mau lên!” Không biết nhân viên khách sạn lấy đâu ra một tai nghe cách âm đeo cho cô.
“Được rồi, tốt lắm.” Đeo tai nghe cách âm màu đen, cô cúi đầu kéo chặt áo tắm, đem ví da ôm
trước ngực, tưng bước đi tới phía máy bay trực thăng, hoàn toàn không có cách ngẩng đầu nhìn xem máy bay trực thăng thế nào.
Khi cô đi tới trước cửa máy bay trực thăng thì đột nhiên có một đôi tay kéo cánh tay cô.
“Mau lên đây.” Người kia kêu to.
Cô không nghe rõ giọng của người đàn ông kia bởi vì đeo tai nghe. Chỉ
là ở nôi này đang khẩn cấp đâu còn quan tâm có nghe hay không, trực giác của cô cho biết cô phải đưa tay cho đối phương, tay trái ra sức nắm
chặt áo tắm cùng ví da.
Cô bị kéo lên trực thăng cửa phía sau lập tức bị đóng lại.
Còn chưa kịp ngồi vững máy bay liền trực tiếp bay lên không trung, cả người cô ngã vào trước ngực người đàn ông kia.
“Xin lỗi.” Mặc dù cả người có vẻ nhếch nhác, tâm tình căng thẳng nhưng cô vẫn lịch sự nói xin lỗi đối phương, ba chân bốn cẳng rời khỏi ngực người đàn ông muốn ngồi bên cạnh.
Người đàn ông kia giúp cô ngồi xuống xong giúp cô cài dây an toàn, đột nhiên kéo một bên tai nghe của cô, vui vẻ nói “Không sao, anh rât sẵn lòng bảo vệ em.”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu.
Cô lại nhìn thấy đôi mắt xám tro quen thuộc của Lôi Ai Sâm.
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn lavender89 về bài viết trên: Tử Quân, futhuybilangquen 24.06.2013, 21:44 lavender89 Chiến Thần Bạch Phượng Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 04.09.2012, 12:15
Tuổi: 24 Re: [Hiện Đại] Tổng Giám Đốc Lừa Đảo - Quý Hồng - Điểm: 11 “Em không chịu hẹn với anh, anh chỉ còn biện pháp này. Thật sự xin lỗi, chỉ có thể làm như vậy mới gặp được em.” Thấy cô kinh ngạc nói không nên lời, Lôi Ai Sâm không thể làm gì khác
hơn là mở miệng nói rõ, đánh tan không khí lúng túng giữa hai người.
“Anh.......lại lừa tôi! Không phải đã nói không lừa gạt tôi nữa sao? Người đàn ông ghê tởm này!” Cô không quản đang nắm ví da trong tay,cô dùng đánh mạnh vào ngực hắn.
Lôi Ai Sâm như đã dự đoán trước được phản ứng của cô, hắn để mặc cho cô đánh.
“Anh không có lừa em, khách sạn thực sự có tình huống không rõ lắm, anh chỉ là lo an toàn cho em nên mới đưa em đi trước.” Trong lòng hắn thật vui vì cô phản ứng như vậy, điều này chứng tỏ cô còn quan tâm hắn.
“Cái gì mà không rõ tình trạng chứ? Rõ ràng là mưu kế của anh!” Cô căn bản không tin hắn.
Sự tức giận làm cho khuông mặt cô đỏ hồng, ánh mắt như ngọn lửa thiêu đốt làm người ta mê muội, càng tăng thêm vẻ đẹp của cô.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nhất định phải để tôi cự tuyệt anh mới vừa
lòng sao? Được, nếu như vậy, bây giờ tôi cho anh biết, xem như anh không kết hôn với Allen nhưng anh lừa gạt tôi, đối với một người lừa đảo tôi
Quan Ngân Hà sẽ không ngốc nghếch yêu lần nữa.......”
Câu nói kế tiếp bị ngăn lại.
Hắn đột nhiên hôn cô ngăn mọi âm thanh từ cô.
Bên tai ong ong, giống như có rât nhiều ong vây quanh cô làm cho đầu cô ngừng hoạt động , ngay cả tứ chi cũng trở nên cứng ngắc.
Hắn hôn cô,trước khi cô kịp nói lời đau như xé lòng hắn kịp thời ngăn chặn cô.
Cánh môi đỏ tươi như hoa hồng của cô hắn đã khát vọng bốn năm nay, hôm nay rốt cuộc có thể nêm lại hương vị ngọt ngào này.
Tất cà đều đáng giá!
Máy bay trực thăng an toàn hạ xuống một bãi đậu tư nhân ở đỉnh núi.
Sắc trời đã trở nên mờ mờ, hai bên bãi đậu máy bay có không ít ánh sáng chiếu vào để duy trì tầm mắt.
Lôi Ai Sâm xuống máy bay trước, sau đó lôi kéo Quan Ngân Hà đang tức giận xuống.
Khi bọn họ rời khỏi máy bay được một đoạn thì máy bay trực thăng lại lần nữa bay lên không trung rời khỏi đỉnh núi.
Sắc mặt Quan Ngân Hà trắng bệch, nhìn chằm chằm máy bay trực thăng rời đi.
Bây giờ thì sao?
Cô bị kèm tới khu sơn trại không thể quay về sao?
“Rất lạnh, đến bên cạnh anh.”
Một cái áo vét màu đông ấm áp phủ lên vai cô, hắn ôm cô trong ngực để tránh cho khí lạnh ở sơn trại tràn vào cô.
Cô theo bản năng muốn phản kháng thoát khỏi cái ôm của hắn lại bị hắn cường ngạnh ôm chặt hơn.
“Ngân Hà, ngoan một chút, anh đảm bảo trước buổi trưa mai sẽ đưa em về.” Đây chính là nguyên nhân cô xuống máy bay cùng hắn.
Mới vừa rồi trên máy bay hắn trao đồi điều kiện với cô, chỉ cần cô chịu đi theo hắn, hôm sau cô có thể quay lại khách sạn, cũng giúp Hoàng Dục
đạt được buôn bán, thuận lợi rời khỏi Paris, trở về với cuộc sống tại
Đài Loan của cô “Anh có thể bảo đảm với tôi sao?” Vì có khả năng phải ở đây cô đành phải thỏa hiệp. Nhưng hắn sẽ giữ lời sao?
Ngẩng đầu tức giận nhìn hắn cô lại cảm thấy cơ thể anh tuấn của hắn mà ánh mắt hắn có một chút bi thương.
Nhất thởi cô mềm lòng không nói thêm gì nữa.
“Bây giờ em có thể tin tưởng anh.” Qua một lúc hắn mới nói chuyện, ôm cô đi về phía ngoài sân bay.
Chỗ đó có dừng một chiếc xe jeep.
Lên xe hắn chăm chú cẩn thận lái xe đến quán trọ ven hồ, Quan Ngân Hà không nói một câu, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa xe.
Sau khi đi một đoạn đường, đột nhiên cả khuôn mặt cô dính vào cửa sổ xe, phong cảnh ngày càng quen thuộc, ánh mắt lấp lánh.
Từ bóng phản chiếu của kính xe hắn thấy vẻ mặt cô.
Khóe miệng khẽ cười, hắn cảm giác lần này hắn sắp xếp đúng rồi.
Khi xe Jeep chạy vào đậu tại một căn nhà ở quán trọ ven hồ, Lôi Ai Sâm xuống xe đi tới mở cửa xe cho cô.
“Anh biết em không quên chỗ này.”
Hắn cúi đầu nói với cô, ánh mắt khiếp sợ của cô làm hắn cảm thấy vui nhưng cũng có chút lo lắng.
“Em xuống xe được không? Em lạnh đến phát run nên vào nhà đi. Lò sưởi đã được đốt, bây giờ trong nhà rất ấm.”
Hắn lo lắng cô không chịu vào trong nhà.
Nhưng không ngờ cô không phát cáu mà trực tiếp xuống xe nhanh chóng
chạy vào nhà, cởi áo vét màu đen của hắn xuống, sau đó chạy tới ngồi
trước lò sưởi.
Cơ thể vẫn phát run trong nháy mắt được ấm áp
vây quanh, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt cô còn có cơ thể cùng áo choàng
tắm màu trắng, ánh sáng chiếu vào làm cơ thể cô thật đẹp.
“Hai ngày này chúng ta có thể gần nhau sao? Ngân Hà.”Hắn khom người nhặt áo vét đi tới đến cạnh cô. “Anh bỏ ra thời gian lâu như vậy, thật vất vả thuyết phục ông chủ của quán
trọ này bán cho anh, đây sẽ là nơi chúng ta nghỉ phép, anh chỉ mong hai
ngày này chúng ta yên bình ở bên nhau.”
Hắn hướng về phía lò sưởi nói chuyện, giống như là nói cho ánh lửa nghe chứ không phải cô.
“Nếu như anh cho rằng tôi cho anh hai ngày bình yên bên nhau là có thể thay đổi được nỗi hận trong tôi vậy thì anh sai rồi.” Quan Ngân Hà đè nén nội tâm, cô quay mặt lại nhìn hắn bị ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn. “Tôi sẽ không yêu anh nữa, anh muốn tôi giao mình cho anh lần nữa như vậy cũng chỉ là dục vọng, không phải tình yêu.”
Cô vô tình nói sau đó bỗng dưng đứng dậy, cao ngạo lạnh lùng trước lò
sưởi bỏ ví da, cởi áo choàng tắm của mình, cơ thễ hoàn mỹ hiện ra tước
ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Lôi Ai Sâm kinh ngạc, không thể tin nổi cô lại dễ dàng giao mình cho hắn.
“Nếu như anh tham lam muốn có tình yêu của em thì sao?” Đè nén ham muốn, hắn vươn tay kéo cơ thể cô vào ngực. “Xin hãy tin tưởng anh, anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với em!
Ban đầu anh có lợi dụng Allen Cát để đoạt lại quyền kinh doanh ngân hàng Phỉ Lâm nhưng sau đó anh thay đổi chủ ý, hơn nữa xa cách Allen Cát,
hoàn toàn không có tình cảm gì với cô ta, bọn anh trong sạch.”
Bàn tay vuốt lưng cô, ngón tay cuốn lấy mái tóc dài của cô, hắn lẩm bẩm giải thích.
Đường cong cơ thể của cô dán vào người hắn làm cho dục vọn của hắn sắp nổ tung.
“Xem như anh nói thật, hôm nay cũng chỉ là dục vọng.” Giọng nói của cô kiên trì, vô cùng kiên trì nhưng nội tâm thật ra đang dao động.
Nếu như tất cả điều hắn nói đều là sự thật vậy thì là cô hiểu lầm hắn, năm đó hành động chia tay thật sự là ngu xuẩn.
Hắn than thở, nâng khuôn mặt lạnh lùng của cô lên cúi đầu hôn đôi môi quật cường, giọng kiên định nói “Anh sẽ khiến em bỏ đi sự kiên trì.”
Lòng của cô hoảng hốt muốn đẩy hắn ra nhưng đã không kịp.
Hắn cường thế muốn hấp dẫn làm động lòng cô, cô không thoát được cái ôm của hắn, không thể làm gì khác hơn là chứng minh cô không thương hắn,
cả đêm phát tiết dục vọng lên hắn, xem hắn như là đối tượng mà cô lợi
dụng.
Nhưng mà có thể dễ dàng vậy sao?
Quan Ngân Hà phát hiện, khi cô giao mình cho hắn lần nữa thì cô đã tin tưởng hắn thêm một lần....... Lúc Quan Ngân Hà bước
tới phòng của Hoàng Dục thì Hoàng Dục đối với việc cô ngủ tới trưa hôm
sau cảm thấy vô cùng không vui. Cho dù là chênh lệch thời gian cũng không nên trễn hẹn với khách hàng như vậy, nếu như khách hàng hủy bỏ cuộc tro đổi này thì tổn thất rất
lớn. “Anh Dục, anh không cần nói em là Heo.” Dẫn đầu đi về hướng thang
máy, Quan Ngân Hà không muốn cho Hoàng Dục thấy cảm xúc trên gương mặt
cô. Buổi sáng sau khi quay lại phòng cô liền không ngủ được chỉ cần vừa
nghĩ tới gặp Lôi Ai Sâm lần nữa, hơn nữa lần này là do hắn xếp thời
gian, trái tim cô liền loạn nhịp. Nếu không phải là anh ta nhờ cô làm phiên dịch,hôm nay anh ta cũng sẽ không ở trong căn phòng này lãng phí thời gian. “Hôm nay nếu như không
phải đối phương tạm thời có hội nghị quan trọng cho quản lý tiệm cơm đến xin đổi thời gian gặp mặt, anh xem cuộc trao đổi hôm nay sẽ bởi vì việc em ngủ nướng mà bị hủy rồi.” Thật may là chuyện còn có thể cứu vãn được. Quan Ngân Hà trong lòng cười lạnh. Sáng sớm nay căn bản Lôi Ai Sâm
không bận họp gì, hắn một mực ở trong phòng với cô. Nếu không phải là cô nhất quyết đòi quay về phòng của mình, hơn nữa
không cho phép hắn để lộ tin tức tối qua cô ở đâu cho ai biết nếu không
cô sẽ lập tức nay về Đài Loan,nếu không làm sao hắn chịu thả cô ra chứ? Chỉ là tạm thời Lôi Ai Sâm thả cô ra bây giờ cô vẫn phải vì tiệm đồ
cổ của Hoàng Dục đi gặp hắn....... Trong lòng hỗn loạn, bọn họ đã đi tới phòng họp được chỉ định. Bước vào trong phòng Quan Ngân Hà cố ý thân mật với Hoàng Dục còn chủ động khoác tay Hoàng Dục,dựa cơ thể mình vào anh ta. Chỉ là Hoàng Dục vô cùng không phối hợp, dám đẩy cánh tay cô ra,
thuận tiện cho cô một ánh mắt trách móc, muốn cô đừng làm loạn ở chỗ
quan trọng này. “Anh Dục, anh.......”Cô lẩm bẩm nghĩ muốn khoác tay Hoàng Dục. “Xin chào.” Lôi Ai Sâm đợi ở trong đột nhiên mở miệng cắt đứt cô “Mời vào.” “Xin chào.” Hoàng Dục lần nữa đẩy tay cô ra, dùng từ ngữ căn bản học
được từ Quan Ngân Hà chào hỏi. Quan Ngân Hà ở phía sau không phản ứng kịp, cơ thể mảnh khảnh dính
tại cửa,quên mất phải đi vào. Hoàng Dục quay lại cho cô ánh mắt trách cứ cũng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô “Ngân Hà, Sao thế?” Hắn đi về phía Quan Ngân Hà mặt lộ vẻ
quan tâm. “Em không sao.” Miễn cưỡng nở nụ cười,cô đè nén nội tâm bất ổn đi vào phòng họp. Từ khi cô bước vào phòng họp Lôi Ai Sâm nhìm chằm chằm cô, ánh mắt
màu xám nhìn thấy cô liền vui, đối ngược với ánh mắt khó chịu lạnh lùng
của cô. Hắn cảm nhận được tâm tình của cô. Quan Ngân Hà rất muốn đúng dậy rời khỏi đây bởi vì chỉ cần ở chung
với Lôi Ai Sâm cô đã cảm thấy khó thở. Nhưng nếu như vậy sẽ làm cho Hoàng Dục tổn thất một khoản buôn bán
rất lớn,cô không muôn hại Hoàng Dục, không muốn Hoàng Dục phát hiện ra,
không thể làm gì khác hơn là chịu đựng làm phiên dịch. Hơn một giờ sau, ánh mắt của cô chỉ nhìn vào mặt bàn có đô cổ nhân
viên đưa tới, từ đầu tới cuối không nhìn Lôi Ai Sâm một lần. “Cô Quan, về giá của đồ cổ này tôi còn phải suy nghĩ thêm một chút,
làm phiền cô nói cho anh Hoàng biết, ngày mai tôi không rãnh có thể phải đợi đến ngày mốt mới có thể trả lời.” Lôi Ai Sâm nhẫn nại chịu đựng sự
vô lễ của cô, yên lặng nuốt tất cả vào lòng. Quan Ngân Hà nói lại cho Hoàng Dục nghe cũng hỏi sự đồng ý của anh
ta. “Được, anh không có ý kiến.” Từ đầu đến cuối Hoàng Dục chỉ quan tâm
buôn bán, không đế ý Quan Ngân Hà và Lôi Ai Sâm có gí đó không bình
thường. Quan Ngân Hà lần nữa nói lại, ánh mắt không tình nguyện nhìn hắn. Hôm nay gặp mặt đến đây là kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm đứng lên,
Hoàng Dục cũng thế, hai người chuẩn bị cùng rời khỏi đây. Lôi Ai Sâm đứng dậy đi theo tới cửa, đột nhiên xoay người lại. “Ngân Hà, tối nay chúng ta gặp mặt đi, anh sẽ cho người đến đón em,
sáu giờ gặp.” Cơ thể tuấn tú dừng lại ở cửa, lấy giọng bàn chuyện để nói chuyện, không nghĩ tới hắn muốn hẹn gặp Ngân Hà. Quan Ngân Hà tức giận nhìn hắn chằm chằm, cô mở miệng muốn lớn tiếng
từ chối, lúc này Hoàng Dục mở miệng cắt đứt cô. “Anh ta nói gì?” Cô đành nuốt những lời mắng người vào trong, cắn răng hướng về phía
Hoàng Dục nói: “Anh Lôi nói anh là một đối tượng buôn bán tốt, anh ta hy vọng lần giap dịch này có thể thành công.” Cô vừa dịch bừa, trong lòng hết sức tức giận hắn bày ra chiêu này.
Hoàng Dục mỉm cười gật đầu”Em nói với anh ta, anh hy vọng có thể hợp tác với anh ta.” Cô quay đầu lại, rốt cuộc ánh mắt chịu nhìn Lôi Ai Sâm “Anh cứ chờ
đi.” Lôi Ai Sâm xanh mặt. Sáu giờ tối. Vốn dĩ Quan Ngân Hà sau khi tắm rất khoan khoái, đột nhiên có một
nhân viên mặt khẩn trương chạy tới gõ cửa phòng cô, báo cho cô biết
khách sạn không hiểu xảy ra chuyện gì, cho nên khẩn cấp thông báo cho
tất cả khách trọ lập tức đến lầu cuối tránh nạn. Dưới sự thúc giục của nhân viên, cô không để ý trên người chỉ khoác
áo tắm, trở về phòng lấy hộ chiếu cùng ví da, đi dép của khách sạn, đi
theo nhân viên chạy tới chỗ tránh nạn. “Bạn tôi thì sao? Anh ấy ở phòng bên cạnh, mọi người có gọi anh ấy
không?” Hoàng Dục còn trong phòng sao? Quan Ngân Hà đang chạy theo nhân viên khách sạn liền dừng lại, lo lắng quay đầu nhìn về phía hành lang yên tĩnh. “Các khách trọ do các nhân viên khác phụ trách,tôi đảm bảo anh ấy an
toàn, cô yên tâm.” Đi tới lầu cuối, nhân viên khách sạn đẩy cửa thoát
hiểm ra để cô đi ra ngoài. “Lập tức lên trực thăng, sẽ có nhân viên đưa
cô rời khỏi khách sạn an toàn.” Ở bên ngoài, máy bay trực thăng phát ra tốc độ gió không lồ, mái tóc
dài của cô bị gió thổi ngổn ngang. “Đeo cái này lên, sau đó đi về phía trước mau lên!” Không biết nhân
viên khách sạn lấy đâu ra một tai nghe cách âm đeo cho cô. “Được rồi, tốt lắm.” Đeo tai nghe cách âm màu đen, cô cúi đầu kéo
chặt áo tắm, đem ví da ôm trước ngực, tưng bước đi tới phía máy bay trực thăng, hoàn toàn không có cách ngẩng đầu nhìn xem máy bay trực thăng
thế nào. Khi cô đi tới trước cửa máy bay trực thăng thì đột nhiên có một đôi
tay kéo cánh tay cô. “Mau lên đây.” Người kia kêu to. Cô không nghe rõ giọng của người đàn ông kia bởi vì đeo tai nghe. Chỉ là ở nôi này đang khẩn cấp đâu còn quan tâm có nghe hay không, trực
giác của cô cho biết cô phải đưa tay cho đối phương, tay trái ra sức nắm chặt áo tắm cùng ví da. Cô bị kéo lên trực thăng cửa phía sau lập tức bị đóng lại. Còn chưa kịp ngồi vững máy bay liền trực tiếp bay lên không trung, cả người cô ngã vào trước ngực người đàn ông kia. “Xin lỗi.” Mặc dù cả người có vẻ nhếch nhác, tâm tình căng thẳng
nhưng cô vẫn lịch sự nói xin lỗi đối phương, ba chân bốn cẳng rời khỏi
ngực người đàn ông muốn ngồi bên cạnh. Người đàn ông kia giúp cô ngồi xuống xong giúp cô cài dây an toàn,
đột nhiên kéo một bên tai nghe của cô, vui vẻ nói “Không sao, anh rât
sẵn lòng bảo vệ em.” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu. Cô lại nhìn thấy đôi mắt xám tro quen thuộc của Lôi Ai Sâm.
Xem thêm: http://diendan.com/viewtopic.php?f=171&t=304073 Lúc Quan Ngân Hà bước
tới phòng của Hoàng Dục thì Hoàng Dục đối với việc cô ngủ tới trưa hôm
sau cảm thấy vô cùng không vui. Cho dù là chênh lệch thời gian cũng không nên trễn hẹn với khách hàng như vậy, nếu như khách hàng hủy bỏ cuộc tro đổi này thì tổn thất rất
lớn. “Anh Dục, anh không cần nói em là Heo.” Dẫn đầu đi về hướng thang
máy, Quan Ngân Hà không muốn cho Hoàng Dục thấy cảm xúc trên gương mặt
cô. Buổi sáng sau khi quay lại phòng cô liền không ngủ được chỉ cần vừa
nghĩ tới gặp Lôi Ai Sâm lần nữa, hơn nữa lần này là do hắn xếp thời
gian, trái tim cô liền loạn nhịp. Nếu không phải là anh ta nhờ cô làm phiên dịch,hôm nay anh ta cũng sẽ không ở trong căn phòng này lãng phí thời gian. “Hôm nay nếu như không
phải đối phương tạm thời có hội nghị quan trọng cho quản lý tiệm cơm đến xin đổi thời gian gặp mặt, anh xem cuộc trao đổi hôm nay sẽ bởi vì việc em ngủ nướng mà bị hủy rồi.” Thật may là chuyện còn có thể cứu vãn được. Quan Ngân Hà trong lòng cười lạnh. Sáng sớm nay căn bản Lôi Ai Sâm
không bận họp gì, hắn một mực ở trong phòng với cô. Nếu không phải là cô nhất quyết đòi quay về phòng của mình, hơn nữa
không cho phép hắn để lộ tin tức tối qua cô ở đâu cho ai biết nếu không
cô sẽ lập tức nay về Đài Loan,nếu không làm sao hắn chịu thả cô ra chứ? Chỉ là tạm thời Lôi Ai Sâm thả cô ra bây giờ cô vẫn phải vì tiệm đồ
cổ của Hoàng Dục đi gặp hắn....... Trong lòng hỗn loạn, bọn họ đã đi tới phòng họp được chỉ định. Bước vào trong phòng Quan Ngân Hà cố ý thân mật với Hoàng Dục còn chủ động khoác tay Hoàng Dục,dựa cơ thể mình vào anh ta. Chỉ là Hoàng Dục vô cùng không phối hợp, dám đẩy cánh tay cô ra,
thuận tiện cho cô một ánh mắt trách móc, muốn cô đừng làm loạn ở chỗ
quan trọng này. “Anh Dục, anh.......”Cô lẩm bẩm nghĩ muốn khoác tay Hoàng Dục. “Xin chào.” Lôi Ai Sâm đợi ở trong đột nhiên mở miệng cắt đứt cô “Mời vào.” “Xin chào.” Hoàng Dục lần nữa đẩy tay cô ra, dùng từ ngữ căn bản học
được từ Quan Ngân Hà chào hỏi. Quan Ngân Hà ở phía sau không phản ứng kịp, cơ thể mảnh khảnh dính
tại cửa,quên mất phải đi vào. Hoàng Dục quay lại cho cô ánh mắt trách cứ cũng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô “Ngân Hà, Sao thế?” Hắn đi về phía Quan Ngân Hà mặt lộ vẻ
quan tâm. “Em không sao.” Miễn cưỡng nở nụ cười,cô đè nén nội tâm bất ổn đi vào phòng họp. Từ khi cô bước vào phòng họp Lôi Ai Sâm nhìm chằm chằm cô, ánh mắt
màu xám nhìn thấy cô liền vui, đối ngược với ánh mắt khó chịu lạnh lùng
của cô. Hắn cảm nhận được tâm tình của cô. Quan Ngân Hà rất muốn đúng dậy rời khỏi đây bởi vì chỉ cần ở chung
với Lôi Ai Sâm cô đã cảm thấy khó thở. Nhưng nếu như vậy sẽ làm cho Hoàng Dục tổn thất một khoản buôn bán
rất lớn,cô không muôn hại Hoàng Dục, không muốn Hoàng Dục phát hiện ra,
không thể làm gì khác hơn là chịu đựng làm phiên dịch. Hơn một giờ sau, ánh mắt của cô chỉ nhìn vào mặt bàn có đô cổ nhân
viên đưa tới, từ đầu tới cuối không nhìn Lôi Ai Sâm một lần. “Cô Quan, về giá của đồ cổ này tôi còn phải suy nghĩ thêm một chút,
làm phiền cô nói cho anh Hoàng biết, ngày mai tôi không rãnh có thể phải đợi đến ngày mốt mới có thể trả lời.” Lôi Ai Sâm nhẫn nại chịu đựng sự
vô lễ của cô, yên lặng nuốt tất cả vào lòng. Quan Ngân Hà nói lại cho Hoàng Dục nghe cũng hỏi sự đồng ý của anh
ta. “Được, anh không có ý kiến.” Từ đầu đến cuối Hoàng Dục chỉ quan tâm
buôn bán, không đế ý Quan Ngân Hà và Lôi Ai Sâm có gí đó không bình
thường. Quan Ngân Hà lần nữa nói lại, ánh mắt không tình nguyện nhìn hắn. Hôm nay gặp mặt đến đây là kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm đứng lên,
Hoàng Dục cũng thế, hai người chuẩn bị cùng rời khỏi đây. Lôi Ai Sâm đứng dậy đi theo tới cửa, đột nhiên xoay người lại. “Ngân Hà, tối nay chúng ta gặp mặt đi, anh sẽ cho người đến đón em,
sáu giờ gặp.” Cơ thể tuấn tú dừng lại ở cửa, lấy giọng bàn chuyện để nói chuyện, không nghĩ tới hắn muốn hẹn gặp Ngân Hà. Quan Ngân Hà tức giận nhìn hắn chằm chằm, cô mở miệng muốn lớn tiếng
từ chối, lúc này Hoàng Dục mở miệng cắt đứt cô. “Anh ta nói gì?” Cô đành nuốt những lời mắng người vào trong, cắn răng hướng về phía
Hoàng Dục nói: “Anh Lôi nói anh là một đối tượng buôn bán tốt, anh ta hy vọng lần giap dịch này có thể thành công.” Cô vừa dịch bừa, trong lòng hết sức tức giận hắn bày ra chiêu này.
Hoàng Dục mỉm cười gật đầu”Em nói với anh ta, anh hy vọng có thể hợp tác với anh ta.” Cô quay đầu lại, rốt cuộc ánh mắt chịu nhìn Lôi Ai Sâm “Anh cứ chờ
đi.” Lôi Ai Sâm xanh mặt. Sáu giờ tối. Vốn dĩ Quan Ngân Hà sau khi tắm rất khoan khoái, đột nhiên có một
nhân viên mặt khẩn trương chạy tới gõ cửa phòng cô, báo cho cô biết
khách sạn không hiểu xảy ra chuyện gì, cho nên khẩn cấp thông báo cho
tất cả khách trọ lập tức đến lầu cuối tránh nạn. Dưới sự thúc giục của nhân viên, cô không để ý trên người chỉ khoác
áo tắm, trở về phòng lấy hộ chiếu cùng ví da, đi dép của khách sạn, đi
theo nhân viên chạy tới chỗ tránh nạn. “Bạn tôi thì sao? Anh ấy ở phòng bên cạnh, mọi người có gọi anh ấy
không?” Hoàng Dục còn trong phòng sao? Quan Ngân Hà đang chạy theo nhân viên khách sạn liền dừng lại, lo lắng quay đầu nhìn về phía hành lang yên tĩnh. “Các khách trọ do các nhân viên khác phụ trách,tôi đảm bảo anh ấy an
toàn, cô yên tâm.” Đi tới lầu cuối, nhân viên khách sạn đẩy cửa thoát
hiểm ra để cô đi ra ngoài. “Lập tức lên trực thăng, sẽ có nhân viên đưa
cô rời khỏi khách sạn an toàn.” Ở bên ngoài, máy bay trực thăng phát ra tốc độ gió không lồ, mái tóc
dài của cô bị gió thổi ngổn ngang. “Đeo cái này lên, sau đó đi về phía trước mau lên!” Không biết nhân
viên khách sạn lấy đâu ra một tai nghe cách âm đeo cho cô. “Được rồi, tốt lắm.” Đeo tai nghe cách âm màu đen, cô cúi đầu kéo
chặt áo tắm, đem ví da ôm trước ngực, tưng bước đi tới phía máy bay trực thăng, hoàn toàn không có cách ngẩng đầu nhìn xem máy bay trực thăng
thế nào. Khi cô đi tới trước cửa máy bay trực thăng thì đột nhiên có một đôi
tay kéo cánh tay cô. “Mau lên đây.” Người kia kêu to. Cô không nghe rõ giọng của người đàn ông kia bởi vì đeo tai nghe. Chỉ là ở nôi này đang khẩn cấp đâu còn quan tâm có nghe hay không, trực
giác của cô cho biết cô phải đưa tay cho đối phương, tay trái ra sức nắm chặt áo tắm cùng ví da. Cô bị kéo lên trực thăng cửa phía sau lập tức bị đóng lại. Còn chưa kịp ngồi vững máy bay liền trực tiếp bay lên không trung, cả người cô ngã vào trước ngực người đàn ông kia. “Xin lỗi.” Mặc dù cả người có vẻ nhếch nhác, tâm tình căng thẳng
nhưng cô vẫn lịch sự nói xin lỗi đối phương, ba chân bốn cẳng rời khỏi
ngực người đàn ông muốn ngồi bên cạnh. Người đàn ông kia giúp cô ngồi xuống xong giúp cô cài dây an toàn,
đột nhiên kéo một bên tai nghe của cô, vui vẻ nói “Không sao, anh rât
sẵn lòng bảo vệ em.” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu. Cô lại nhìn thấy đôi mắt xám tro quen thuộc của Lôi Ai Sâm.
Xem thêm: http://diendan.com/viewtopic.php?f=171&t=304073