Dịch: Hoàng Diệu
"Đi đâu, tôi đưa hai người đi." Hà Biên Thu lập tức xuống xe, mở cửa sau, đưa mắt nhìn Chu Diệu Diệu.
Chu Diệu Diệu vô cùng ngạc nhiên, tổng giám đốc hôm nay lại đích thân xuống xe mở cửa cho cô!
Nhân viên trong công ty cũng vừa lúс tan tầm, lại nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy cũng đều sững sờ. Đây là trường hợp gì vậy? Không phải hai người đã chia tay rồi sao? Tổng giám đốc vẫn còn thích Tống Thập Nguyệt, sao lại đuổi người ta về tổ kế hoạch? Không lẽ tổng giám đốc chỉ đơn thuần là công tư phân minh....
Sai lầm! Quả là sai lầm! Mấy nhân viên trong tổ kế hoạch nhìn thấy cảnh này, đều hối hận vì khi nãy đã không nói chuyện với Tống Thập Nguyệt, cho dù chỉ một câu "Tan làm rồi" thì cũng là một cơ hội tốt để thể hiện.
Hà Biên Thu tiếp đó liền mở cửa trước, để Tống Thập Nguyệt vào trong ngồi.
Sau khi xe chạy, Hà Biên Thu liền hỏi nơi mà hai cô muốn đi.
Tống Thập Nguyệt nhìn Hà Biên Thu với đôi mắt nghi hoặc, im lặng không nói lời nào.
Chu Diệu Diệu lập tức đáp lời: "Chúng tôi đang định đi ăn lẩu."
"Nhà hàng lẩu thịt bò Triều Châu ăn chưa, tôi vừa hay biết chỗ đó, mùi vị cũng không tệ, có muốn tới không?" Hà Biên Thu nói.
Chu Diệu Diệu thận trọng đáp: "Nhà hàng mà tổng giám đốc đích thân đề xuất, nhất định phải rất ngon. Hơn nữa, lẩu thịt bò Triều Châu trước nay vẫn nổi tiếng là chất lượng tốt, chỉ sợ giá quá đắt, hai chúng tôi trả không nổi."
"Tôi mời."
"Được ạ, được ạ!" Chu Diệu Diệu vui mừng vỗ tay, từ phía sau thọc nhẹ vào người Tống Thập Nguyệt, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô cảm ơn tổng giám đốc.
"Tại sao lại vô duyên vô cớ mời chúng tôi ăn lẩu?" Tống Thập Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là trực tiếp hỏi rõ.
Hà Biên Thu cười nhẹ, đưa mắt nhìn Tống Thập Nguyệt: "Không thích sao?"
"Thích ạ, thích ạ, Thập Nguyệt, cậu nói một câu cảm ơn đi mà." Chu Diệu Diệu vội vã chen ngang.
"Tôi muốn nghe cô ấy nói một tiếng thích." Hà Biên Thu quay xe, sau đó thì dừng lại.
Thân thể Tống Thập Nguyệt bời vì xe dừng mà lập tức phản ứng lại, nhìn về phía Hà Biên Thu đã xuống xe. Chu Diệu Diệu ở ghế sau đã sớm kích động, liên tục chọc chọc Tống Thập Nguyệt.
"Thấy chưa, tớ đã nói là tổng giám đốc thích cậu rồi mà."
"Đừng nói bậy." Tống Thập Nguyệt cúi đầu, mặt đỏ ửng lên.
Chỉ một giây sau, cửa xe phía cô đã được mở ra. Hà Biên Thu vẫn ra dáng một quý ông như thường lệ, dùng tay chống đỡ cửa xe, mời Tống Thập Nguyệt xuống.
Chu Diệu Diệu chủ động tự mở cửa xe cho mình, vừa bước xuống đã ngẩng đầu nhìn qua quán lẩu. Quán lẩu này đặc biệt có tiếng, Chu Diệu Diệu sớm đã nghe danh, nhưng cũng nổi tiếng là đắt đỏ. Thật may hôm nay được tổng giám đốc mời, khiến cô được mở rộng tầm mắt.
Hà Biên Thu cùng với hai người họ vừa bước vào, lập tức đã có phục vụ chạy tới: "Hà tổng." Mời anh tới phòng VIP. Không lâu sau, giám đốc nhà hàng cũng tới chào hỏi, còn tặng đĩa hoa quả cùng rượu vang.
Bữa ăn này Chu Diệu Diệu ăn vô cùng no, nhưng vẫn cố gắng tự đón xe về nhà, để cho hai người kia có chút thời gian riêng tư.
Nhà hàng này được đặt gần bờ hồ, Tống Thập Nguyệt vì không muốn ngồi xe của Hà Biên Thu, liền mượn cớ muốn tản bộ ở bờ hồ.
"Vừa hay tôi cũng muốn tản bộ." Hà Biên Thu nói.
Tống Thập Nguyệt cảm thấy cái cớ này của Hà Biên Thu thực sự quá quê mùa rồi. Có điều hắn như vậy, ngược lại càng khiến Tống Thập Nguyệt thêm căng thẳng. Lẽ nào tổng giám đốc thật sự thích cô? Tống Thập Nguyệt không dám nghĩ tới. Bởi vì lần trước khi cô nghĩ như vậy, liền phát hiện tổng giám đốc đối với cô cũng chẳng khác gì so với những người khác, vẫn luôn lạnh lùng. Cô có chút lo lắng bản thân là tự mình đa tình, Tống Thập Nguyệt lúc trước không hề nhút nhát như vậy, hồi trẻ cô cũng từng yêu thầm ai đó, nhưng lần này đối phương lại là đại boss của cô, có lẽ sức hút quá lớn rồi, cô thực sự có chút sợ. Cô sợ bản thân một khi đã rơi vào tình cảm đơn phương thì sẽ không bước ra được, cho nên không dám có chút động lòng.
"Em cảm thấy con người tôi thế nào?" Hà Biên Thu quay đầu nhìn Tống Thập Nguyệt.
"Tổng giám đốc ưu tú như vậy, đâu cần người như tôi bình xét. Những lời trên các tạp chí kinh tế mới thật chuẩn xác."
"Vậy em có ngưỡng mộ không?"
"Ngưỡng mộ, khâm phục."
"Vậy em có muốn ở bên người như vậy không?", Hà Biên Thu tiếp tục hỏi.
Tống Thập Nguyệt ngây người, kinh ngạc nhìn Hà Biên Thu.
Hà Biên Thu kéo cô tới một tiệm cafe cạnh bờ hồ. Trong tiệm vốn dĩ rất tối tăm, nhưng khi cô vừa bước vào, đèn bỗng nhiên được bật sáng lên. Trên một chiếc sân khấu nhỏ hình tròn có ca sĩ đang biểu diễn, phía dưới sân khấu chỉ có duy nhất một cái bàn, xung quang trải đầy hoa hồng.
"Nhìn thấy cơ thể em tôi liền cảm thấy bối rối, đỏ mặt, ngày nhớ đêm mong, hơn nữa còn có cảm giác. Tôi cũng từng thử qua,với những người khác, tôi đều không có cảm giác như vậy." Hà Biên Thu không biết nên biểu đạt như thế nào: "Tôi nghĩ tôi và bạn trai cũ của em có vài điểm tương đồng. Chúng tôi đều dùng tuổi trẻ để theo đuổi sự nghiệp riêng, mà bỏ quên chuyện tình cảm. Có thể tôi làm chưa đủ tốt, nhưng tôi sẽ cố gắng. Nếu như em thấy tôi biểu đạt có chỗ nào không đúng, hoặc là cảm thấy cách làm của tôi có vấn đề, nhất định phải nói rõ với tôi, tôi sẽ sửa đổi."
Tống Thập Nguyệt cảm thấy bản thân sau khi nghe xong những lời này, tim đập nhanh hơn bao giờ hết, mặt cũng nóng bừng lên, nóng đến nỗi cô chỉ biết lấy tay che mặt. Nhất định là đang rất đỏ, có lẽ rất khó coi.
"Em như này là đang ngại ngùng sao? Có phải em cũng có cảm giác với tôi?" Hà Biên Thu mỉm cười, đôi mắt ẩn chứa niềm hạnh phúc.
Tống Thập Nguyệt gật đầu: "Hà tổng, anh có chắc là đang nghiêm túc không?"
"Tôi đã gạt ai bao giờ chưa?" Hà Biên Thu mỉm cười, sự căng thẳng lúc trước đã dần mất đi: "Vậy sau này có phải em nên gọi tôi là Biên Thu?"
"Được."
Tống Thập Nguyệt đầu óc mơ màng, trong phút chốc cảm thấy não không còn hoạt động nữa. Về sau làm thế nào mà cô lại uống hết tách cafe, cô cũng không thể nhớ nổi.
Chỉ khi về đến trước khu chung cư cô ở, Tống Thập Nguyệt mới hồi phục lại lí trí, chợt nhớ ra: "Lúc thổ lộ, anh nói khi nhìn thấy cơ thể em cảm giác sẽ khác, vậy còn mặt thì sao?"
"Đều tốt. Nhưng cái anh nói không phải cái mà em đang nghĩ tới. Em cứ xem như là anh không biết biểu đạt, có được không?" Hà Biên Thu vừa nhớ lại hình ảnh tối qua, vừa đối diện với ánh mắt nửa ngại ngùng nửa thắc mắc của Tống Thập Nguyệt, bỗng nhiên cảm thấy có chút gượng gạo.
"Được, vậy tạm biệt!" Tống Thập Nguyệt thật ra còn rất nhiều điều muốn nói với Hà Biên Thu, nhưng cô và anh chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn là đợi ổn định một chút thì sẽ tốt hơn.
Tối đến, Tống Thập Nguyệt giơ chiếc bàn chải đánh răng lên, kể cho nó nghe chuyện mà cô đã trải qua nguyên ngày hôm nay. Cô thực sự có chút kích động, nội tâm lúc đó vô cùng hỗn loạn, nhưng đều không dám bộc lộ ra ngoài.
Hà Biên Thu nghe được những lời đó chỉ cười thầm, hạnh phúc vì Tống Thập Nguyệt cũng đồng thời thích anh. Chỉ là trạng thái này không biết có thể duy trì được bao lâu, anh lại không muốn cùng Tống Thập Nguyệt kết hôn, khi từ trong mơ tỉnh lại, biến thành một vật trang trí, cùng Tống Thập Nguyệt chơi "Người vật" thương nhau.
Những ngày tháng tiếp theo đó của hai người đơn giản hơn nhiều, đi làm, tan làm, hẹn hò, và tương tác các kiểu vào ban đêm. (Đừng suy nghĩ đen tối ^^)
Một tháng sau, Lưu Tử An đến nói lời tạm biệt với Tống Thập Nguyệt, hắn phải quay trở lại Mĩ. Thật ra việc nghiên cứu của hắn đã gần kết thúc, mong muốn của hắn khi vừa bắt đầu là được kết hôn cùng Tống Thập Nguyệt, sau đó đưa cô cùng sang Mĩ, nhưng rõ ràng mong muốn này của hắn đã không thể thực hiện được.
Lưu Tử An cũng biết rõ sự tồn tại của Hà Biên Thu, cảm thấy vui vì Tống Thập Nguyệt có thể tìm được một người bạn trai ưu tú hơn mình. Lúc sắp rời đi, Tống Thập Nguyệt và Hà Biên Thu đã cùng tới sân bay tiễn Lưu Tử An. Lưu Tử An còn đặc biệt kéo Hà Biên Thu đi, âm thầm thêm cách thức liên lạc, hi vọng có cơ hội được Hà Biên Thu truyền thụ lại chút kinh nghiệm yêu đương.
Hai tháng sau, Tống Thập Nguyệt xin nghỉ phép, Hà Biên Thu cũng nghỉ cùng cô. Hai người cùng nhau về Hàng Châu - quê của Tống Thập Nguyệt.
Vừa hay Hà Biên Thu chưa từng tới Tây Hồ, Tống Thập Nguyệt liền đưa anh tới đó dạo quanh một chút. Gần Tây Hồ có một ngôi miếu Nguyệt lão vô cùng linh nghiệm, nếu đã là một cặp tình nhân, đương nhiên phải tới đó một chuyến.
Hà Biên Thu nghe xong liền nghĩ tới một việc gì đó, hỏi xem Tống Thập Nguyệt có đem theo chiếc nhẫn ngọc đó hay không.
"Em không đem theo. Sao vậy?" Tống Thập Nguyệt hỏi.
Hà Biên Thu cười, đáp: "Không có gì." Dù sao anh cũng không nghĩ nhiều, không đem theo thì thôi.
Đến miếu Nguyệt lão, Hà Biên Thu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tờ giấy đỏ ghi dòng chữ: "Nguyện cho thiên hạ người có tình sẽ thành đôi, là chuyện đã định sẵn, xin đừng bỏ lỡ nhân duyên này."
Hai người sau khi đã bái xong, trời cũng đã bắt đầu tối. Hà Biên Thu về sau cũng không có gì thay đổi. Còn về chiếc nhẫn đó, Tống Thập Nguyệt rõ ràng là đã bỏ nó ở ngăn tủ đầu giường, nhưng sau khi hai người từ Hàng Châu tở về, lại chưa từng nhìn thấy nó một lần nào nữa.
Ngày 7 tháng 8 của một năm sau đó, đúng vào ngày đầu tiên Hà Biên Thu và Tống Thập Nguyệt gặp nhau, cũng là cái ngày mà anh biến thành Doraemon. Hai người tổ chức lễ cưới ở Hàng Châu. Sau hôn lễ, cả hai cùng nhau đi tới miếu Nguyệt lão cầu nguyện.
Là chuyện đã định sẵn, xin đừng bỏ lỡ nhân duyên; người có tình cuối cùng cũng đã thành đôi rồi.
- Hoàn -