Từ khi Nguỵ Âu Dương nhận được tin người chạy trốn, hắn không có động tĩnh gì quá lớn, chỉ có tiếp tục đứng hút thuốc, ánh mắt thâm trầm quan sát cảnh vật bên ngoài.
Thành phố A rộng lớn như vậy, An Vũ cũng không phải là một người dễ dàng tìm ra được.
Trước hết phong toả toàn bộ phương tiện có thể ra khỏi thành phố, đến thời điểm thích hợp lập tức cho người đến tìm.
Hắn muốn xem An Vũ năng lực lớn đến đâu để uy hiếp hắn.
_______
"Ha...ha..."
Trong khu hẻm nhỏ, mọi thứ tĩnh lặng, chỉ có tiếng giày va chạm nền đất cùng tiếng thở dốc của người thanh niên.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi đám đông, chạy sâu vào trong, đôi khi lại ngoái đầu lại quan sát liệu có ai đi theo đằng sau.
Đi đến cuối ngõ, cậu nhún chân xuống lấy đà nhảy thẳng lên, bám vào thanh xà trên đầu dùng lực đu lên, làm một động tác lộn ngược người lại trèo lên ban công.
Lấy đại một thanh sắt phá ổ khoá, An Vũ nghiêng người dùng vai đập mạng vào cửa, nhanh nhẹn lách qua kẽ hở chui vào bên trong.
"Rầm!" Tựa theo cửa trượt xuống, hai tay ôm lấy đầu im lặng một lúc lâu, phải mất một thời gian người mới đứng dậy chốt lại cửa, mò theo phía bên trái tìm đến bảng điều khiển bật đèn lên.
Đây là một căn hộ nhỏ một gian, bụi bặm phủ kín chứng tỏ chủ nhân đã lâu không ở đây.
An Vũ dùng khăn tuỳ tiện lau các mặt tủ, mở từng cái ra, ở dưới giường lấy ra mấy hòm lớn, mở ra toàn bộ đều là vũ khí, súng, dao, lựu đạn đều có.
Ở nơi sâu nhất trong hòm cậu lấy ra một bọc khăn màu đỏ, đôi mắt nâu hơi trầm xuống, cả người đột nhiên ủ rũ đi.
Ôm bọc khăn áp sâu vào trong tim, người thanh niên nói nhỏ
"Trở về rồi.."
_____
A thành đã bao kín một màu đêm, ánh đèn xa hoa bao trùm khắp thành phố, người người tấp nập cùng nhau bên ngoài, sâu trong con hẻm tối, chỉ có một ánh sáng vàng le lắt từ trong căn hộ nhỏ trên tầng chiếu ra.
Tưởng như căn phòng không có ai ở, nhưng nếu nghe kỹ sẽ có vài tiếng "lạch cạch" phát ra.
An Vũ ngồi ở trên giường, động tác lưu loát lắp súng, ánh mắt cậu thậm chí còn không nhìn xuống, chỉ đăm đăm lên sơ đồ treo ở trên tường.
Cậu đã thay bộ đồ khác, trên dưới đều đồng bộ một màu đen, áo chống đạn lưới đồng màu ẩn dưới lớp áo dài tay, đeo thêm bao súng, mặc áo khoác rồi đẩy cửa bước ra ngoài, bởi vì điện thoại Vũ Thanh An đã để lại ở công ty của Nguỵ Âu Dương, An Vũ chỉ có thể nhớ lại chi tiết sơ đồ bằng chính mình.
Cánh cửa cũ đóng lại, phát ra vài tiếng lạch cạch từ ổ khoá, trong căn phòng ngoại trừ lối ban công bị ghế chặn ra, người bên ngoài chỉ đi vào được bằng lối này.
Cậu đi xuống lầu, đẩy cánh cửa đỏ ố màu cũ ra, tiếng nồi chảo vang lên, xì xèo tiếng nấu ăn, mùi hành tây phi thơm nức ngập tràn cả khoang bếp, An Vũ không có nói gì, im lặng chốt lại cánh cửa rồi men theo lối đi bước ra ngoài.
Nơi đây là một quán ăn nhỏ bình thường không có gì nổi bật, chỉ là ở điểm lân cận các khu công nghiệp nên có khá nhiều người qua lại, cậu đẩy tiếp cánh cửa quán, tiếp nhận hơi gió lạnh của buổi đêm, An Vũ kéo mũ lên che khuất mặt mình, bắt một chiếc taxi rồi nhanh chóng rời đi.
"Cho tôi đến địa chỉ này, cảm ơn." Đưa cho tài xế một mẩu giấy nhỏ rồi lui về phía sau, An Vũ im lặng không nói thêm gì nữa.
Đã quá nửa đêm...
"Du tổng, ngài để quên gì sao?" Bảo vệ thấy chiếc xe Audi xám lại gần, cửa mở ra là một người đàn ông trung niên quen mắt thì ngạc nhiên.
Du Điềm mặc nguyên tây trang vào ban ngày, dường như ông không trở về nhà, trên người thoáng qua men rượu, ông lắc đầu với bảo vệ tỏ ý mình không có vấn đề gì, "Tôi chỉ để quên vài thứ trên văn phòng, xe cứ để đây, một lát sẽ lại xuống."
Ông đi vào thang máy bấm lên tầng cao nhất, bên trong túi áo rung vài cái, có tin nhắn gửi tới.
Là tin nhắn thoại.
"Anh Điềm, mau lên a." Ngón tay nhấn vào phần ký hiệu, loa phát ra tiếng nữ nhân trẻ tuổi, giọng nói như đường mật rót vào lòng Du Điềm khiến cho ông ta mỉm cười.
Thang máy "Ting!" một phát, ông thu lại điện thoại, bước thẳng đến văn phòng mình mở cửa ra.
Bởi vì căn phòng không quá tối, dựa vào ánh bên ngoài cửa sổ vẫn có thể nhìn được, hơn nữa tập tài liệu ông đặt ngay trên bàn, chỉ cần lấy là xong.
Du Điềm đi vào trong, nhưng khi cách bàn của mình chỉ vài bước thì dừng lại.
Ánh mắt của ông ta dại ra, một sự sợ hãi cùng bất lực đan xen, cảm giác khó tin nhưng lại không thể trốn tránh sự thật.
Tuy rằng người kia ngồi trên ghế ẩn mình trong bóng tối, nhưng ông vẫn cảm nhận được khí tức này, vẫn có thể biết được ánh mắt lạnh lẽo ấy quan sát mọi cử động của mình.
Hoá ra không phải người này tha cho mình, chỉ là chưa tìm đến mà thôi.
"Du Điềm."
"Cậu tìm tôi làm gì?" Du Điềm mồ hôi lạnh ướt đẫm áo, ngay cả sự bình tĩnh thường ngày của vị chủ tịch cũng không còn như trước.
Người đang ngồi trên ghế đứng dậy, dần dần từ trong bóng bước ra, ánh mắt không có độ ấm nhìn thẳng vào nam nhân lớn tuổi trước mắt.
Tuy rằng chênh lệch về tuổi tác không nhỏ, nhưng rõ ràng người thanh niên kia đang áp chế ông.
Du Điềm trong lòng càng quẫn, người thanh niên này so với Nguỵ Âu Dương không kém là bao.
Mỗi một bước chân An Vũ tiến lên, Du Điềm lại lui một bước, cuối cùng cũng bị ép đứng ngay gần cửa sổ lớn.
"Chiếc hộp, ở đâu?"
Ông ta lắc đầu, "Tôi đã trả lại cho cậu toàn bộ những gì tôi có, thứ mà cậu tìm tôi thật sự không giữ!"
"Vậy nói xem ai đang giữ đi." Giọng nói của thanh niên này không có trầm thấp như của người đàn ông trưởng thành giống Nguỵ Âu Dương, nhưng cái uy cùng khí chất toát ra đều giống nhau, khiến cho bất kỳ ai đối diện cũng đều nhận ra được là họ không thể đụng tới.
Du Điềm luống cuống, An Vũ đột nhiên mất tích một thời gian, vốn ông tưởng cậu ta thất bại rồi chết trong một lần làm nhiệm vụ của khách hàng, ai ngờ một đêm lại tìm đến tận đây.
Tuy rằng ông có giữ chiếc hộp đó mà cậu tìm, nhưng đã bán nó cho người khác rồi, đối phương lại là khách hàng tuyệt mật.
"Nghe này An Vũ, tôi thật sự không biết..."
"Cách!" một tiếng, là tiếng chốt an toàn được tháo ra, bên ngoài tầng sáng lộ ra bàn tay đeo găng đen của người thanh niên, khẩu súng bạc loé lên rợn người.
An Vũ nói, "Quay lưng lại".
Đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn nam nhân trung tuổi yên lặng làm theo, xuýt xoa một câu, "Thật hi vọng con trai ông sẽ tiếp quản thật tốt nơi này".
Lại "cách" tiếng thứ hai, An Vũ đẩy chốt an toàn về, tiếng cửa kính đồng thời vỡ tung ra tựa như một cơn mưa đổ ập lên người Du Điềm..
Bảo vệ ở bên dưới tầng vừa châm điếu thuốc, mới hút được vài ba hơi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động lớn, dường như là tiếng vỡ nát.
Đưa mắt ngó ra bên ngoài, gã thảng thốt, "Trời ạ!!"
Có một người đang nằm trên trần xe!
Du tổng từ trên tầng 20 rơi xuống ngay xe của mình, giữa trán còn có một nhát đạn găm sâu.
Ông ta chết không nhắm mắt.
P/s: Mình đã đọc tất cả comment vào bài đăng trước, thật sự RẤT CẢM ƠN các bạn đã thông cảm và ủng hộ, đồng thời chia sẻ với mình, mình rất biết ơn.
Cảm ơn các bạn rất nhiều, hiện tại mình đã ổn rồi ạ.
Và tác phẩm mới của mình sắp ra mắt nhaaa, tên "Huyết Ái" ạ.