Tổng Giám Đốc Người Ta Lại Chạy Mất Rồi FULL


Vũ Thanh An không xuất hiện.
Khối thân thể kia giống như hoàn toàn thuộc về người khác.

"Rầm!!!"
Người đàn ông nhấc áo của cậu thanh niên ấn thẳng lên tường, phần lưng của cậu va chạm thật mạnh rồi ngã xuống, An Vũ lau đi khoé miệng cảm nhận hơi ướt từ lúc nãy, thấy màu đỏ in lên ống tay áo mình thì cười lạnh.
"Quả nhiên không phải Vũ Thanh An anh đối xử khác hẳn."
"Câm miệng!" Nguỵ Âu Dương đứng nhìn An Vũ gằn giọng, mái tóc hơi xoăn dài rủ xuống hơi bết lại vì mồ hôi, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm cùng sự tức giận tột cùng.
Nhưng An Vũ biết trong ánh mắt nó còn ẩn chứa sự đau đớn cùng sợ hãi.
Cậu thật sự tò mò Vũ Thanh An chiếm bao phần trong tâm người này.
Tình trạng hiện tại của cậu cũng không khá hơn là bao, cả người đều nhễ nhại mồ hôi, trên dưới còn có vài vết bầm xước lớn, thậm chí khoé môi mũi cũng mang tia máu.
Tuy là bị đánh cho thảm hại, nhưng ít nhất cậu cũng đánh lại được người đàn ông này, cánh tay hắn có vết cắt do đập vào kính khi bị cậu đạp xuống bàn.
Ngụy Âu Dương nổi điên, dung mạo co lại dữ tợn, ánh mắt sắc như lưỡi dao, hắn tiến lên vung một quyền nhắm thẳng vào bụng người trước mặt.

An Vũ không kịp trở lại bị hắn đấm cho lại ngã dúi xuống, Ngụy Âu Dương tức khắc túm lấy cổ áo nhấc lên.

"Đưa em ấy trở về!"
An Vũ ngây người rồi sau đó cười, bụng càng đau thì càng cười lớn, nghe còn có vài phần điên rồ.

"Ngụy Âu Dương, anh có đánh tôi đến như thế nào thì Vũ Thanh An cũng vô pháp trở về, có đánh tôi ngất lên ngất xuống, cậu ta cũng không xuất hiện."
"Nói láo!" Ánh mắt tàn độc chiếu thẳng vào cậu
An Vũ ngưng cười, ánh mắt hơi trùng xuống, lát sau mới chậm rãi mở miệng.
"Nếu cậu ta trở về được, vậy trong một tháng qua đã trở về rồi."
Không phải là An Vũ không để Vũ Thanh An trở về, mà là mỗi lần cậu đi ngủ sáng hôm sau vẫn là tỉnh dậy, như là không có chuyện gì xảy ra cả, như là cơ thể này là của chính An Vũ.
Vũ Thanh An đột ngột biến mất, giống như không tồn tại.
Câu nói này đánh mạnh vào lòng Nguỵ Âu Dương, hắn trợn mắt lại lôi An Vũ ra ngoài.
Cậu vào lúc này tuy rằng trong lòng có thật sự muốn đánh gục Nguỵ Âu Dương đi nữa thì cũng không còn sức, mặc cho hắn cứ lôi kéo như vậy ra ngoài.
Nguỵ Âu Dương quẳng cậu ra một chỗ, rút súng từ trong túi A Báo ra, mở chốt an toàn chĩa thẳng vào đầu người dưới sàn.

"Ngụy Âu Dương, anh thật sự muốn giết người anh yêu sao?" An Vũ hỏi.

"Mày sớm đã loại bỏ em ấy rồi, nói xem tao còn gì để giữ mày lại không?" Hắn cười lạnh.
"Mày không nỡ giết chết khối thân thể này." Vũ Thanh An nhướn mày, cậu không tin Nguỵ Âu Dương sẽ nghĩ đây là lựa chọn đúng đắn.
Suốt bao nhiêu ngày tháng qua tuy cậu không nghe được chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, Hạo Thường không thể liên lạc với cậu, người thầy giáo kia cũng vậy.

Cậu không biết là Hạo Thường đã xử lý xong vụ ra nước ngoài hay chưa, bản thân lại càng không biết rốt cuộc tung tích vật cuối kia ở đâu.

Nhưng mà cậu biết được, hoá ra Nguỵ Âu Dương là thật sự đem lòng yêu Vũ Thanh An.
"Tao thà để em ấy chết đi rồi, còn mày thì không chiếm được tiện nghi."
Chính là như vậy...
Ngay cả quyết định này hắn cũng biết là điều sai lầm, có thể sẽ là nỗi đau đớn đến khắc cốt ghi tâm, nhưng mà người mình yêu ở ngay đây mà thực chất lại không phải, hắn thà không nhìn thấy còn hơn.
"Nguỵ Âu Dương, anh yêu cậu ấy sao?" Giống như hàng loạt những câu hỏi trước đó, nhưng lần này An Vũ lại biết được câu trả lời, chỉ là muốn nghe từ miệng hắn nói ra.
Trong tiềm thức của Vũ Thanh An, Ngụy Âu Dương chưa bao giờ nói một câu yêu.
Dường như chỉ trong nháy mắt đôi mắt xanh kia lóe lên tia trầm lắng, "Chỉ một từ yêu liền diễn tả đủ sao?"
Ngụy Âu Dương giống như một vị chúa sơn lâm ngự trị ở trên vạn người, hành động của hắn đối với người dưới mình chỉ có hai kiểu: một là khiến người khác thuận theo mình, hai là khuất phục người khác.

Nghe có vẻ giống nhau, nhưng phương thức của hắn làm sẽ khác nhau, nếu như không phục theo, vậy hắn lập tức loại bỏ, cách này hoặc cách khác, Ngụy Âu Dương chưa bao giờ thiếu phương thức hành hạ người.
Cũng chính vì hắn ở trên tòa tháp cao, trước mặt người có thể phục nhưng đằng sau kẻ thù cũng không hề ít.

Trước giờ hắn luôn ung dung điềm tĩnh, ai chui ra chọc cũng không hề hấn gì cả, việc ngươi làm cứ làm, dù gì cũng không ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng mà từ khi xuất hiện Vũ Thanh An, hắn phải tính mọi thứ thật kỹ càng, không muốn cậu phát hiện ra có bao nhiêu kẻ muốn giết hắn, biết được mỗi ngày có bao nhiêu cặp mắt dõi theo mình, có bao nhiêu tay bắn tỉa trên nóc nhà mỗi lần đi xe qua phố, có bao nhiêu máy theo dõi lén đặt trong phòng, thậm chí có thể ở trong xe, hắn biết cậu sẽ lo lắng.
Nguỵ Âu Dương sau bao nhiêu lần thầm lặng đứng trong góc tối quan sát, bây giờ hắn bước ra, dùng bóng lớn của mình che chắn toàn bộ cho Vũ Thanh An.
"Anh đáng ra nên nói cho cậu ấy biết." An Vũ gượng đứng dậy.
"Gia đình của cậu ấy...!À, cả tôi nữa chứ.

Họ đều chết cả rồi.


Tôi chỉ có duy nhất 3 món đồ kia phải giữ lại để chứng minh thân phận với luật sư thôi.

Nhưng vừa hay..."
An Vũ tiến lại gần phía cửa sổ, tay cậu từ phía sau lưng giơ ra một cái bọc khăn đen, ngay khi mà Nguỵ Âu Dương nhận ra được nó thì người thanh niên đã ôm vào trong lòng giấu sâu trong áo khoác, cậu khom người nhanh như cắt lướt qua cánh cửa sổ chui lên phần mái chạy xuống.
Cậu biết chắc chắn hắn sẽ đuổi theo, cố gắng dùng đôi dép lê mềm dưới chân chạy trên nền mái ngói đi xuống, nhảy một phát lên trần xe tải, đu xuống mở cửa xe chui vào trong khởi động phóng đi.
Nguỵ Âu Dương đứng ở trước cửa nhìn thuộc hạ của mình từng tốp một đi xe máy và ô tô đuổi theo, hắn nhắm mắt thở dài một hơi, cậu ta đã quan sát tính toán rồi.
Tại vì ngôi nhà này ở ngoại ô lại trên đồi, cách nơi người ở không hề gần, mỗi thứ Năm hàng tuần đều sẽ có một xe tải chở đồ thực phẩm tới cho nhà bếp.

Nơi này rất lớn, hắn không cho người đi lại quá nhiều, một bộ phận đều ở lại đây ngủ nghỉ túc trực, phần ăn không chỉ dành riêng cho mỗi Vũ Thanh An mà còn cho nhân viên nữa, chính vì vậy cứ cách tuần lại thêm đồ về.
Trước kia Vũ Thanh An hay ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ nhìn ra ngoài xem cảnh quan xung quanh, sau này cậu biến mất An Vũ vẫn có thói quen đấy.

Cậu quan sát được tài xế biết nơi này xe tải sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì nên vẫn luôn để chìa khoá trong ổ không lấy ra, chỉ tắt máy rồi xuống chuyển đồ.
Thêm việc cậu ta trộm được túi đồ của hắn.
"Rầm!" Trụ gỗ ngoài cửa bị đấm mạnh một cái, bởi vì chỉ là đồ trang trí cho cổng nên rất yếu, Nguỵ Âu Dương dụng một phần nhỏ lực đã bung cả gỗ mỏng ra.
Hắn luôn để đồ bên trong túi áo, thêm con dao được cất giấu trong hòm trên văn phòng.

An Vũ chắc chắn mò được vào lấy trộm, còn chiếc vòng...
Người đàn ông sờ lên chiếc cổ trống trơn của mình, cười lạnh.
Không chỉ có tài diễn giỏi, còn có cả tài trộm vặt nữa.
"A Báo, nói Leo đưa tin cho tất cả luật sư thuộc phạm vi Nguỵ Âu thị, đồng thời cũng truy tìm theo đi."
Bất kỳ ai là người mà An Vũ tìm tới cũng đều liên quan tới Vũ Thanh An, ắt hẳn họ đã gặp ba mẹ cậu.
Vũ gia 15 năm trước...
____
Khi mà An Vũ nhắc tới tài sản kế thừa, Nguỵ Âu Dương liền ngộ ra.
Những ngày đó Vũ Kiên là đối tác lớn nhất cũng là bạn của cha hắn, trong những ngày ở Anh hắn vẫn thường thấy người này qua lại nhà với cha mình.

Hắn nhớ được có một lần Vũ Kiên nhắc tới đứa con cùng vợ cũ mất tích của mình.
Nửa năm sau, ông ấy mất trong một tai nạn xe, ngay trên quốc lộ lớn chỉ cách cô nhi viện của Vũ Thanh An chừng 500m.
Nguỵ Âu Dương dựa đầu vào bên ghế, tay đưa xoa mi tâm hơi đau nhức, mọi thứ xảy ra xung quanh Vũ Thanh An quá phức tạp, mỗi sự việc đều rời rạc đứt quãng, nếu như không phải có sự xuất hiện của hắn thì có lẽ cậu sẽ u mê cả đời.
Kí ức của Vũ Thanh An đang dần dần phai nhạt đi.
Hắn tại sao lại không nhận ra được điều này?
Leo vừa mở cửa xe, người chưa kịp ngồi vào đã nghe tới tiếng "Con mẹ nó, cái gì sao mà loạn như thế?"
Leo quay ra hỏi Nguỵ Âu Dương, "Là như vậy, cha của Vũ Thanh An chính là Vũ Kiên, ông ta vốn để tài sản thừa kế cho cậu ấy nhưng lại mất tích cùng vợ cũ.

Rồi đến khi Vũ Kiên đi tìm vợ con nhưng bị truy sát, cuối cùng đem cậu ấy bỏ ở cô nhi viện??? Con mẹ nó cái tình huống cẩu huyết gì vậy!!?? Tôi chỉ nhìn thấy mấy việc đó còn chưa nghĩ tới Vũ Kiên chính là cha của Vũ Thanh An đâu?!"
Đây chính là lý do tại sao Nguỵ Âu Dương luôn ở trên tầm đối với những người khác, người khác thấy một hắn đã thấy mười.
"Chỉ dựa vào ba bảo vật kia đã đủ chứng minh thân phận của cậu ấy rồi, xác nghiệm ADN chỉ là theo pháp lý mà thôi."
"Vậy là Vũ Kiên biết chắc chắn đứa con sẽ tìm đến sao? Nhưng mà.." Làm sao Vũ Thanh An biết được?
Nguỵ Âu Dương ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần, chỉ buông một câu rồi im lặng không nói nữa.
"Chúng ta hiện tại đến cô nhi viện đấy xem." Còn việc An Vũ bỏ trốn, hắn có can thiệp vào cũng như vậy, A Báo không phải người năng lực tầm thường, cậu ta cũng không cao chạy xa bay tức khắc được.
Viện trưởng nhận được tin Nguỵ Âu Dương đến liền ra tận cửa đứng đợi, bà chỉ biết hắn là người đầu tư lớn tu sửa nơi này tạo điều kiện tốt hơn, về vụ liên quan tới Vũ Thanh An thì không rõ ràng.
Nhưng bây giờ thì rõ rồi.
"Vũ Thanh An thằng bé nó..." Viện trưởng kinh ngạc nhìn người đàn ông cao cao tại thượng ngồi bình thản trước mặt.
Vũ Thanh An nó không phải đứa trẻ ham tiền, bà biết điều này, đời này thằng bé chỉ cần kiếm được công việc bình thường đủ trang trải cho cuộc sống, ngày ăn ngon đủ là đã thoả mãn rồi, tham vọng không có nhiều, làm sao lại dính tới người đàn ông này đây? Nguỵ Âu Dương cũng không phải người có thể động vào, hắn có bối cảnh gia thế lớn, nếu như sau này hắn chán chuyện tình cảm này rồi đột nhiên kết hôn vậy thằng bé phải làm sao?
Viện trưởng mới nghe hắn nói như vậy liền nghĩ tới việc Vũ Thanh An sau này sẽ bị thiệt thòi như thế nào, hoàn toàn không để ý tới những gì hắn định nói.
"Viện trưởng", Nguỵ Âu Dương cười lịch sự, hắn biết Vũ Thanh An lớn lên đều là một tay bà chăm sóc quan tâm, hắn sẽ không bất kính, đối với bà như bậc phụ huynh của cậu, "Tôi tới đây là muốn hỏi một chút về cha mẹ Vũ Thanh An."
Viện trưởng hơi trầm một chút, vốn định nói gì đó nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
"Viện trưởng đừng lo, tôi là đối với Vũ Thanh An thật lòng.

Trước do bận nhiều việc nên chỉ có thể nhờ người gọi đến bà hỏi thăm một chút, nay đến đây là muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Hơn nữa trước tôi nghe cậu ấy kể về bọn trẻ ở đây, nói sau này muốn giúp một chút, tôi nghe vậy nên mới giấu cậu ấy chủ động liên hệ với viện trưởng, coi như sau này là bất ngờ vậy đi." Nguỵ Âu Dương hắn là người làm ăn lớn, tâm lý người đối diện hắn làm sao không nắm bắt được, mỗi một việc hắn nói tới đều sẽ liên hệ tới Vũ Thanh An, như vậy để thể hiện vị trí của cậu trong hắn không hề tồi.
Viện trưởng hiển nhiên là an tâm rất nhiều mới gật đầu, bà đứng dậy đi ra phía kệ đằng sau lấy ra một tập hồ sơ, trong đáy mắt hiện lên vài tia hoài niệm.
"Tôi là quả thực tin tưởng ngài Nguỵ sẽ chăm sóc tốt cho nó nên mới tiết lộ thông tin này, vốn dĩ nó được bảo mật rất kỹ.."
Trên khuôn mặt Nguỵ Âu Dương treo lên nụ cười, mắt nhìn tập hồ sơ trên tay viện trưởng lại phức tạp hơn vài phần, tập hồ sơ trên tay bà tuy được cất giữ cẩn thận, không bị nhàu nát nhưng cũng có vẻ đã rất cũ rồi, màu giấy đều bị ố cả.
"Cha của nó đã tính toán rất kỹ, bảo hộ cho thằng bé nửa đời sau an toàn nên đã xoá hết thông tin."
Nguỵ Âu Dương gật đầu, hồ sơ của Vũ Thanh An trắng đến thảm thương, hoàn toàn là không có cha mẹ, 6 tuổi bắt đầu xuất hiện tên trong danh sách trẻ ở cô nhi viện.


Còn của Vũ Kiên thì đầy đủ, duy chỉ có dòng con cái là một cái tên xa lạ.
Ông ta xoá hết mọi thứ Vũ Thanh An có thể liên quan tới mình, muốn bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm.

"Trong tập hồ sơ này có đầy đủ mọi thứ chứng minh thân phận của Vũ Thanh An, cũng có giấy tờ khai sinh thật."
Viện trưởng đặt tập hồ sơ dày lên trên bàn, đưa tay đẩy ngược về chỗ Nguỵ Âu Dương.
_____
Văn Lam nhấc máy, "Vâng?"
"Darling, em có gì mới không?" Đầu bên kia Leo đang mở cửa xe, Nguỵ Âu Dương cũng vừa mới từ bên trong bước ra, bọn hắn đang chuẩn bị đến Nguỵ Âu thị.
Văn Lam thở dài nhìn bức tường dán chi chít ảnh cùng giấy trước mặt, "Em nên nói suy nghĩ của An Vũ hay là của Vũ Thanh An không bình thường đây?"
"Anh sẽ bật loa ngoài." Leo đặt điện thoại lên đầu xe rồi mở nút, tiếng của Văn Lam lập tức vang lớn.
"An Vũ không phải đang đi tìm, dường như cậu ta muốn dụ người đến thì đúng hơn." Văn Lam hiện tại đang đứng trong căn phòng nhỏ trên quán ăn, có một đám người xung quanh cũng đang dần vận chuyển và xem xét lại đồ đạc khắp phòng.
"Nếu như cảnh sát vào được nơi này thì đến ngay cả anh cũng khó cứu được cậu ấy vào cảnh tù tội đấy Nguỵ Âu Dương." Nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ vất vả khiêng mấy thùng gỗ lớn lần lượt đi xuống thì lên tiếng cảm thán, "Giống như chuẩn bị cho chiến tranh vậy, không biết cậu ta đem nó vào đây kiểu gì nữa."
"Hơn nữa..." Văn Lam tiến tới bên bàn nhìn mấy tấm ảnh bị vò nát mà bọn họ tìm được trong thùng rác, "Tất cả khách hàng đã từng sở hữu những món đồ vật kia đều bị cậu ta giết rồi."
Leo sửng sốt, An Vũ giết tất cả những người đó?
"Có bao nhiêu người?" Nguỵ Âu Dương vẫn là điệu bộ bình thản, một tay chống cằm một tay gõ gõ lên đùi như một khách lữ cưỡi ngựa xem hoa.
"7 người."
"Tôi là người thứ 8." Hắn gật đầu xác nhận.
An Vũ đang lạc lối, vốn dĩ việc thừa kế tài sản không phải là mục đính chính mà là báo thù.
Năm đó Vũ Kiên bị ám sát cũng là vì Vũ gia đang trên đà lớn mạnh còn có Nguỵ gia sát cánh cùng, cứ như vậy sẽ trở thành hai trụ cột vững chắc nhất A thành.

Bởi vì cha hắn không thể nào động được, bọn chúng động tay tới Vũ Kiên.
Sự thật là An Vũ dùng bảo vật của cậu đem đi đấu giá, một bên lặng lẽ giả danh ngồi bên trong quan sát biểu hiện từng người, sau làm một bộ hoảng hốt muốn tìm lại rồi lặng lẽ từng chút đi giải quyết bọn họ.
Kẻ nào càng biểu hiện thèm khát nó, cậu càng nghi ngờ.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Vũ Thanh An cũng suy nghĩ như vậy...
Lâm Tĩnh lùi về phía sau vài bước, hai tay đưa lên cứng ngắc trên không trung, điệu cười cũng vặn vẹo.
"Kẻ bị bệnh tâm thần không ở đó điều trị lại đòi chạy đến đây làm gì? Cậu gì nhỉ...!An Vũ?"
Người thanh niên nhíu mày, một dáng vẻ hơi nghiêng đầu suy tư, khuôn mặt thuần khiết nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt lại không có một tia xúc cảm ấm áp như bề ngoài.
"Nào có An Vũ, tôi là Vũ Thanh An."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận