Lâm Tĩnh lớn lên trong dáng vẻ thanh tú điềm đạm, trưởng thành trong gia đình Nguỵ gia, cuộc sống từ nhỏ cùng cô tiểu thư nhỏ Nguỵ San được 3 người nam nhân bao bọc bảo vệ.
Bọn họ đi đâu cũng có nhau, cùng nhau trải qua bao tháng năm tuổi trẻ.
Nhưng một bước ngoặt nhỏ của y đã phá đi tất cả, chính là từ ngày y gặp được Arturto đứng ở khu chợ ngày mưa.
"Anh bán chúng sao?" Nhìn đứa trẻ chỉ hơn mình vài tuổi, áo quần nhếch nhác bẩn thịu nhuộm ướt mưa, y động lòng cảm thương.
Gã gật đầu, ánh mắt thao láo về phía xe ô tô đỗ ở cửa chợ.
Nguỵ Âu Dương thuở nhỏ tính tình rất ngỗ nghịch, hắn thấy Lâm Tĩnh đứng mãi liền hạ cửa xe xuống hô lớn, "Tiểu Tĩnh, mau lên! Anh đói bụng!"
Lâm Tĩnh giật mình quay lại gật đầu, Arturto hỏi, "Đó là Nguỵ thiếu gia sao?"
"Đúng vậy."
"Thế còn Nguỵ gia chủ đâu?"
Y ngạc nhiên vì câu hỏi này, trả lời qua loa, "Cô chú ở nước ngoài công tác ngày mai mới trở về", tiếp đó tay chỉ vào đống táo xanh, "Cái này bán như nào vậy?"
"Uy!! Tiểu Tĩnh!!!" Nguỵ Âu Dương lại nhướn đầu ra khỏi xe gọi lớn, hàng lông mày cau lại khó chịu.
"A..
Được rồi..." Vì trời mưa càng to, thêm việc Nguỵ Âu Dương khó chịu bực bội nên y có chút luống cuống tay chân, tìm tiền trong túi thì thấy không có chút tiền lẻ nào, vừa tính chạy ra xe lấy thì Arturto nói, "Không cần, tôi tạm đưa cho cậu, chỉ cần ngày mai quay lại trả tôi là được, tôi cũng phải dọn rồi."
Lâm Tĩnh trong tiếng gọi của Nguỵ Âu Dương thì rối rít cảm ơn gã, xoay người nhanh chóng chạy đến xe chui vào.
Lúc vào trong xe, y để ý thấy Nguỵ Âu Dương nhìn theo hướng gã có vẻ khó chịu.
"Lần sau đừng đến chỗ này nữa." Hắn nói.
"Có sao đâu, đồ ở đây rất được."
"Nhìn không có thiện cảm, lại còn nói chuyện lâu như vậy." Nguỵ Âu Dương hạ cửa xe xuống, tay chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Lâm Tĩnh cúi đầu len lén cười, bồi thêm một câu, "Nhưng rất đáng thương, chỉ bằng lứa của mình..."
"Tóm lại là tránh xa hắn một chút." Nguỵ Âu Dương cau mày.
Nheo mắt cười, y "vâng" một tiếng, vẫn là thích nhất lúc hắn ghen tỵ y ở gần người khác.
Lâm Tĩnh đã sắp lớn, không thể như hồi còn nhỏ chơi đùa cùng 3 thiếu gia cùng tiểu thư nữa, y sắp phải tiếp nhận quá trình rèn luyện công việc ở trong Nguỵ gia.
Phòng của y bị chuyển ra ở trong khu người giúp việc, một đứa trẻ nhạy cảm biết được mình không thể cùng Nguỵ Âu Dương nữa.
Y yêu Nguỵ Âu Dương mà.
Thế cho nên ở điểm này, Arturto nhanh chóng bắt thóp được Lâm Tĩnh.
"Tôi biết cách, cậu khiến cha mẹ hắn nghĩ cậu có ích, bọn họ ắt sẽ giữ cậu lại."
Sau khi nghe Arturto nói mình sẽ có khả năng bị đưa khỏi Nguỵ gia thì rất sợ, y sẽ phải cách xa Nguỵ Âu Dương.
Nguỵ Âu Dương cũng yêu thích y, y biết điều đó.
Hắn làm gì cũng kéo y theo, đợt vừa rồi y bị chuyển phòng Nguỵ Âu Dương cũng phản ứng rất mãnh liệt..
Y bị đưa đi thì hắn phải làm thế nào đây..?
Lâm Tĩnh trả tiền táo cho Arturto, nhận ra ngày hôm nay trang phục của gã tốt hơn ngày trước rất nhiều, trong lòng chỉ nghĩ chắc ngày đó chỉ là do trời mưa mà thôi.
Đi ra xe, trong đầu chỉ quanh quẩn lời nói của gã, chiếc lọ nhỏ được y nhét sâu vào trong túi áo không để ai phát hiện ra.
Ánh mắt len lén liếc qua chỗ quầy của Arturto liền thấy một nam nhân trung niên cầm lấy tay gã đưa đi.
Có lẽ là cha gã.
Y lại chẳng để ý đến trang phục của người đàn ông trung niên đó, là bộ vest đàng hoàng dắt tay Arturto đi vào trong xe, quầy chợ kia một lúc sau liền có một người phụ nữ đi vào ngồi xuống, cười nói chào khách như chưa hề có chuyện xảy ra.
Cái mà Lâm Tĩnh không ngờ tới chính là chiếc xe mà cậu đổ dung dịch kia vào lại thành chiếc xe mà đối tác quan trọng của Ngụy gia chủ lái.
Núp ở bên góc cửa nghe tiếng Ngụy Âu Hùng lớn tiếng nói chuyện qua điện thoại cùng lời an ủi nhỏ nhẹ của Ngụy phu nhân, tối ngày đó gia đình Ngụy trở về nhà sau tang lễ, ai cũng mang khuôn mặt xám xịt trầm lặng.
Ngụy Âu Dương đêm đó nằm trên giường, hai tay chống sau gáy nhìn ra ngoài trời hỏi y, "Rốt cuộc là ai mới có dã tâm như vậy? Hai cô chú ấy rất tốt."
Lâm Tĩnh lặng im không dám nói điều gì, ánh mắt đăm đăm vào cuốn truyện tranh chưa lật thêm trang nào ở trong tay.
"Cô chú còn có một đứa con nữa, nghe cha nói rất ngoan ngoãn, ngày hôm nay không thấy xuất hiện, anh rất tò mò." Ngụy Âu Dương miệng nhai kẹo cao su nói.
Ngày đó Lâm Tĩnh không ngờ đứa trẻ trong miệng Ngụy Âu Dương nói sau này lại nằm ở trong lòng hắn, được hắn yêu thương bảo hộ, vì người đó mà hắn thương tâm, vì người đó mà hắn lạnh lùng.
Vì người đó, y phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Ngụy Âu Hùng đem đứa trẻ kia giấu đi ở một nơi an toàn, theo tháng năm không một ai nghe tin tức về đứa trẻ đó.
Arturto mỗi lần đều thúc giục y, sau khi nghe y nói về cuộc nói chuyện điện thoại của Ngụy gia chủ liền biết được đứa nhỏ này ở trong một cô nhi viện.
Nhưng ngay lúc đó lại xảy ra sự cố, Ngụy Âu Dương đứng trước mặt cha hắn công khai y cùng hắn đang bên nhau.
Ngụy Âu Hùng không thể tiếp thu được việc này, ông giận đến tái mặt.
"Nếu như con muốn cùng y, vậy lập tức nhận một hình phạt của ta, sau đó đi khỏi đây!" Y còn nhớ rõ giọng điệu của ông có bao nhiêu tức giận.
Ngụy Âu Dương lặng im không nói gì, thẳng đến khi đao chém qua lưng, áo đã rách, máu tuôn ra ồ ạt, mọi người xung quanh sắc mặt đã tái nhợt, mẹ hắn bước vào liền lớn giọng: "Rốt cuộc muốn nháo thành cái gì đây?!"
Lâm Tĩnh quỳ gối cầu xin hai vợ chồng họ, Ngụy phu nhân lặng im không nói điều gì, ánh mắt nhìn con trai có biết bao nhiêu thương xót cùng đau lòng, nhưng Ngụy Âu Hùng không có.
Y biết ông cố tình ra tay nhẹ, nếu không một nhát chém cùng lực đạo vốn có của ông, Ngụy Âu Dương thực sự sẽ không có nổi một đường sống.
Nhưng nếu như thế này hắn thực sự sẽ mất máu mà chết.
Ngụy Âu Dương 17 tuổi làm sao chịu đựng được thêm cú này, chẳng bao lâu liền ngất đi, vệ sĩ tới gần đưa thiếu gia sơ cứu rồi đưa đến bệnh viện, chỉ còn lại Lâm Tĩnh vẫn quỳ gối cúi đầu trước hai vợ chồng nhà Ngụy.
"Tôi biết cậu giở trò gì, cũng đừng mong sau này có thể tiếp tục lừa Ngụy Âu Dương." Ông điềm nhiên nói.
Trong lòng Lâm Tĩnh đánh động một tiếng, ánh mắt nhìn Ngụy Âu Hùng có chút chột dạ.
Người phía trên của Arturto hành động vốn đã không phải là đối thủ lớn của ông, huống chi phía dưới còn là hai tên nhóc tầm tuổi con trai mình trói gà không chặt, liên tục làm loạn thì sao mà thoát khỏi ánh mắt của ông.
Chỉ có điều Arturto được giấu rất kỹ, trước mắt chỉ đoán được Lâm Tĩnh tâm tư bất minh, ông đã nghi ngờ tai nạn gia đình Vũ gia có liên quan tới y.
Ngay lúc đó y suy nghĩ, bọn họ không chỉ muốn cắt đứt nguồn tài chính của Ngụy Âu Dương, đuổi hắn khỏi Ngụy gia tự sinh tự diệt mà còn muốn chia rẽ hai người bọn họ.
Y không cho phép.
Lâm Tĩnh lúc đó bị tình cảm lấn át lí trí, cùng nỗi sợ Ngụy Âu Dương sẽ biết chuyện mình đã làm, y giở bài cũ Arturto đã dạy mình trước đó.
Cũng bởi vì vậy, hai vợ chồng Ngụy gia chủ gặp tai nạn trên đường cao tốc, vĩnh viễn đem bí mật Vũ Thanh An ở A thành đem đi chôn vùi.
Arturto tính toán kế hoạch tỉ mỉ, mọi thứ vẫn diễn ra theo gã suy tính, nhưng thời điểm lại sai bét hoàn toàn.
Gã hận người đàn ông nuôi nấng mình suốt bấy lâu.
Lâm Tĩnh biết được điều đó.
Gã không chỉ tức giận người kia đem gã làm công cụ trên giường, lại còn ở bên ngoài đánh rắn động cỏ, tác phong làm việc không đến nơi đến chốn để cho Nguỵ Âu Hùng bắt thóp được, Lâm Tĩnh biết gã còn tức giận cả y bởi tự ý mình quyết định.
Nhưng lúc đó có lẽ y còn lợi dụng được, gã đã nói, "Không sao, bỏ được 2 chướng ngại vật lớn, khối tài sản kia không sớm không muộn sẽ lấy được."
Không nghĩ tới lại lâu như vậy, Nguỵ Âu Dương hồi phục xong liền bỏ trường học bên Anh, thu xếp ổn thoả công ty ở đây rồi đem hài cốt cha mẹ mình về A thành, Nguỵ San cùng mọi người khác cũng bắt đầu về theo.
Sở dĩ Arturto mục đích muốn tìm đứa trẻ nhà Hạ gia kia, Lâm Tĩnh chẳng hề cảnh giác đề nghị bọn họ nên chấm dứt tại đây, Nguỵ Âu Dương sẽ ở lại A thành tái thiết lập lại hệ thống.
Nhưng ngay từ đầu thật ra mục đích của gã là hạ sát Nguỵ gia a, mà thời điểm đó Nguỵ Âu Dương chính là mục tiêu lớn nhất của gã, khiến gã theo về đến tận A thành...
Trách y ngu ngốc, tin tưởng một người xa lạ vì sự ích kỷ của mình.
Y yêu Nguỵ Âu Dương, thật lòng muốn giúp đỡ hắn.
Nhưng có lẽ cách của y là sai rồi.
Quá sai lầm rồi.
Y đã hại chết người của Hạo Thường - một tay chủ chốt trong giới ngầm A thành, hận y chết đi sống lại.
Năm đó Nguỵ Âu Dương trên đường đến sân bay đi công tác là bị Hạo Thường xếp người hãm hại, hắn bị tai nạn nghiêm trọng nhập viện hôn mê đến mấy ngày.
Ngày thứ 3 ngồi bên cạnh giường bệnh Nguỵ Âu Dương, Lâm Tĩnh mang vẻ tiều tuỵ lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
Y biết lần này mình phải rời đi.
Tránh xa Arturto, tránh xa Hạo Thường...!tránh xa Nguỵ Âu Dương.
"Xin lỗi, Nguỵ Âu Dương." Lâm Tĩnh cẩn thận dùng ngón tay lướt nhẹ qua từng đường nét khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, cố gắng ghi nhớ từng chút một.
Cuối cùng y đứng dậy hôn lên môi hắn, một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống hạ trên gò má tái nhợt của hắn, cuối cùng vô thanh vô thức biến mất.
"Là em có lỗi."
Đâm lao phải theo lao, Lâm Tĩnh sử dụng 10% cổ phần công ty Nguỵ Âu Dương tặng mình khi đó không báo ai rời đi.
Trong lòng Lâm Tĩnh vẫn luôn tự tin về vị trí đứng của mình ở trong lòng Ngụy Âu Dương, bao nhiêu năm mặc kệ hắn có ở bên ngoài nếm ong bướm mật ngọt vẫn cứ điềm nhiên, không hề để ý lời Arturto, đến khi hắn nghe nói một trong những tình nhân của hắn được đưa về Ngụy gia, y vẫn mỉm cười tiếp tục lật trang sách, nhâm nhẹ một tách trà bên cửa sổ đầy nắng, đến khi nghe tin hắn đồng ý nhận nuôi động vật vì người kia, y hơi nhăn mày, đẩy nhẹ cặp kính.
Thẳng đến khi y nghe tin cậu tiểu tình nhân nhỏ kia mắc bệnh tâm thần, cậu ta gặp nạn, Ngụy Âu Dương đều một bên bảo vệ cậu, bắt đầu điều tra nguyên nhân thì nụ cười của Lâm Tĩnh hoàn toàn tắt ngúm, y biết lần này Arturto kích động y thành công rồi.
Một mình cắn răng rời đi, trong lòng tự biết mọi người ở lại sẽ có bao nhiêu thất vọng về mình, cuối cùng vẫn là một mình trở về.
Em quay lại rồi, chúng ta sẽ ổn thôi...
Gặp lại người mình yêu trong nhà hàng, y có bao nhiêu mong chờ hồi hộp, ánh mắt khó giấu sự kinh hỉ nhìn người đàn ông này.
Anh trưởng thành rồi, đàn ông hơn, nghiêm nghị hơn, khí chất không thể so sánh được với bất kỳ ai.
Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn lạnh lùng rời đi, nhìn thấy vòng tay hắn bảo vệ người kia, nhìn thấy ánh mắt hắn có bao nhiêu để ý bao nhiêu yêu thương nhìn Vũ Thanh An.
Y sững sờ.
Anh thật sự yêu cậu ta.
Nghe giọng nói thanh lãnh của người thanh niên đứng ngoài xe nhìn y hỏi, "Anh cũng bị điên sao?"
Ánh mắt trào phúng của cậu nhìn y cười, "Động ra là suy nghĩ ai cũng cản đường Nguỵ Âu Dương, động ra là dụng tay chân giở trò, anh có phải bị ám ảnh tâm lý gì đó không? Hơn nữa bản thân muốn giúp Nguỵ Âu Dương lại kéo thành gánh nặng cho hắn, chỉ tổn kéo thêm kẻ thù cho hắn."
Vũ Thanh An thản nhiên dùng miệng suy đoán từng hành động của y trong quá khứ, sau đó chốt một câu, "Anh có cố gắng nhưng hơi ngu ngốc, tôi là muốn tìm xem ai đứng phía sau hãm hại tôi bao lâu nay cơ.
Gã là người thu mua bảo vật của tôi rồi đem đi phát tán bừa bãi, hại tôi giết thừa 2 mạng người, thật đáng tiếc."
Nói rồi cậu thanh niên lại thở dài một tiếng, đôi mắt nâu sáng hơi nheo lại nhìn y, "Rốt cuộc anh đã đi bao xa rồi.."
"Tôi hận anh trách anh, nhưng cũng một phần thương hại anh."
Thật xót xa làm sao..
Kẻ thù mình lại đem lòng thương hại mình, phải nói y có bao nhiêu thê thảm.
Rốt cuộc tại sao y lại đến nước này?
Y thật sự muốn hỏi Vũ Thanh An, "Tại sao Nguỵ Âu Dương lại yêu cậu đến như thế?"
Nguỵ Âu Dương, tại sao anh lại yêu cậu ta đến như vậy?
"Vì cậu ấy là Vũ Thanh An."
Cậu ấy có gì khác em sao? Cậu ta giết người, cậu ta còn ăn trộm cướp của, cậu ta tâm lý còn không bình thường, hơn em sao?
"Lâm Tĩnh, tôi không hiểu tại sao cậu đến nước này.."
"Không phải vì em yêu anh sao..."
"Nếu cậu yêu tôi, cậu đã không nghe Arturto hại chết gia đình Vũ Thanh An, còn hại chết cả cha mẹ tôi, hại chết người kia làm Hạo Thường thống hận tôi, gây khó dễ cho tôi.
Nếu cậu yêu tôi, năm đó cậu đã không bỏ đi!"
Lâm Tĩnh bất lực bật khóc, "Em biết điều đó! Em biết mọi thứ do lỗi em, nhưng nếu bọn họ hận thì lại càng hận em càng muốn tìm em, em không muốn làm áp lực cho anh!"
Nguỵ Âu Dương cười cay đắng, "Không muốn làm áp lực cho tôi? Đến giây phút đó mới nhận ra sao? Hay là do cậu sợ chết? Sợ hãi tôi không bảo hộ được cậu?"
Lâm Tĩnh cử động tay thì ăn đau đến xuýt xoa, cả người y đều thâm tím, hai tay hai chân bị trói quá lâu liền trầy xước da, hằn vết rất đáng sợ, y nhìn hắn thỉnh cầu, "Có thể thả em ra? Em rất đau.."
"Vũ Thanh An không trở về nữa, có phải cậu rất hả hê không?" Ánh mắt Nguỵ Âu Dương từ căm hận trở nên bi thương tột cùng, mỗi lần nhắc đến cái tên đó, giọng hắn run run như đang kìm nén nỗi đau đớn tận sâu trong đáy lòng.
Khi nghe tin Arturto chết, Lâm Tĩnh phản ứng đầu tiên là sợ hãi, y đã mất chỗ chống lưng.
Khi nghe Nguỵ Âu Dương nói: "Đời này, sai lầm lớn nhất của tôi là yêu cậu."
Y sợ hãi, vì y mất đi cả thế giới của mình...
Cả đời này, Lâm Tĩnh chỉ yêu duy nhất một người nam nhân.
Vì hắn mà cố gắng, vì hắn mà sai lầm, vì hắn mà sống sót, vì hắn mà chết, bị chính người mình yêu tra tấn đến chết.
Em không hối hận những thứ đã làm cùng anh trước đây, tất cả đều là hồi ức đẹp đẽ vui vẻ của hai ta, em hối hận vì những điều mình đã làm vì anh, hối hận vì làm anh đau lòng, hối hận vì giấu giếm lừa gạt anh suốt bao năm.
Nhưng em không phản bội tình yêu của anh, em chưa bao giờ phản bội tình yêu của anh.
Nguỵ Âu Dương vẫn luôn đẹp trong mắt em, nhưng lại chẳng còn là của em nữa.
Ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười cưng chiều chẳng dành cho em nữa, những lần tức giận cùng vòng tay rộng lớn vững chắc cũng không còn là của em nữa.
Anh chẳng còn bên em, chẳng còn yêu em nữa.
Vẫn may mắn đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, trong mắt em vẫn tồn tại hình bóng của anh, vẫn kịp nói câu.
"Nguỵ Âu Dương, em yêu anh."
Mặc kệ ra sao, em vẫn muốn nói như vậy.
Tình cảm của em, em chưa bao giờ hối hận.
Xin lỗi, Nguỵ Âu Dương.
Xin lỗi, Vũ Thanh An.
Xin lỗi tất cả...