Nguỵ Âu Dương là người rất dễ điều khiển người xung quanh, Nguỵ Tiêu Tường là một điển hình cho ví dụ đó, thằng bé từ nhỏ tính tình hoạt bát trẻ con, cuối cùng đi theo người đàn ông này có nửa năm mà lây nhiễm luôn tính của hắn, tính cách trở lên lãnh đạm trầm hẳn đi, nhưng dù gì nó cũng mới vào cấp ba, đôi khi nét trẻ con tinh ranh vẫn lộ diện.
Nhưng nói là vậy, không phải ý rằng bất cứ ai từng tiếp xúc với hắn đều như thế, đa phần đều là bị hắn dắt mũi như một con rối, trở thành lãnh đạm như hắn tính ra cũng rất ít, hoặc là hắn không để tâm.
Có vài người nhân lúc rảnh rỗi bàn tán cũng nói Vũ Thanh An thoạt đầu rất hoạt bát, sau thế nào lại biến thành một nam thanh niên xinh đẹp lạnh lùng, ánh mắt chẳng còn vẻ ngây ngô như ban đầu.
Nhưng thực ra những người thân cận cậu đều biết tính cách sâu trong con người Vũ Thanh An chính là như vậy, một người lí trí suy nghĩ sắc bén, tiếp thu mọi thứ rất nhanh, hành động theo quy củ.
Cậu đa phần vẫn đối với người ngoài điềm đạm thân thiện, song chỉ cần chạm vào vảy ngược của Vũ tiểu miêu, móng vuốt sắc bén vung ra động thủ nhanh như chớp khiến cho đối phương còn không kịp tránh né.
Cho đến bây giờ, Nguỵ Âu Dương vẫn như cũ lạnh lùng làm người lạ gặp đều sợ, cả người toả ra hơi thở tuỳ tiện thoải mái, chỉ có Vũ Thanh An giờ đã trưởng thành hơn, mang theo khí chất ôn hoà tỉ mỉ, nhưng từng cái nheo mắt từng nụ cười đều khiến đối phương cảm thấy như đang suy tính điều gì.
Nếu với Nguỵ Âu Dương họ sợ không biết hắn sẽ ra tay hạ thủ lúc nào, thì Vũ Thanh An họ lại sợ không biết cậu có ra tay xuống mình hay không.
Mấy hôm nay bác sĩ tư của nhà Nguỵ gia xin nghỉ phép, có Văn Lam thường hay kiểm tra cho Vũ Thanh An thì lại bị Leo nhân dịp nghỉ ngơi do Nguỵ Âu Dương quay lại trực tiếp đảm nhận toàn bộ công ti, lại như vớ được vàng lôi người yêu đi hưởng thụ kì nghỉ.
Có Hạ Dịch Phong thân thiết với bọn họ cũng như vậy dẫn cậu học sinh nhỏ của mình về vùng quê hưởng thụ khoái lạc.
Lâm quản gia vừa lo lắng cho Vũ thiếu bình thường hời hợt không để ý ăn uống vừa phải chịu sức ép của Nguỵ gia chủ, cuối cùng đành nhấc máy lên gọi điện tới một bác sĩ nổi tiếng trong A thành.
Mới đầu ông bác sĩ kia còn tỏ vẻ không nguyện ý cho lắm, đến khi Lâm quản gia nhấn mạnh cái tên Nguỵ Âu Dương ông ta mới ậm ừ đồng ý, nghe tới câu nói tiền không thành vấn đề thì giọng nói có phần trách nhiệm hơn.
Lâm quản gia bao nhiêu năm đã tiếp đủ vô số loại người, ông chẳng để tâm nhiều, trong lòng nhẹ khinh bỉ một cái rồi cúp máy, cho người theo lệnh của ông chủ đi đón cái ông bác sĩ kia tới đây.
Vừa hay sao nghe được tin đã có người thay thế khám cho Vũ Thanh An một tuần, bốn người kia lại không hẹn mà gặp cùng xuất hiện trong sảnh nhà Nguỵ Âu Dương.
Đại khái là Leo trước khi đi muốn gặp Nguỵ Âu Dương trao đổi một số thông tin về công ty, Văn Lam thì dặn dò Vũ Thanh An vài câu, đôi tình nhân thầy giáo học sinh kia vừa đi trên núi đâu đó về đem cho bọn họ ít quà rồi lại chuẩn bị đi tiếp.
Ông bác sĩ kia được áp giải đến nơi, lần đầu được bước vào Nguỵ gia có chút không thích ứng được, lại nhìn đám người trẻ tuổi đang ở trong phòng khách thì khẽ cảm thán.
Đúng là người có tiền, bọn họ trông đều trẻ như vậy tiền đồ trước mắt đã rộng mở đón chào.
Chính xác hơn là đã sáng lạn từ lâu.
Bởi mới nói, sống trong một xã hội phức tạp, có một gia đình quyền thế chống lưng không phải là tất cả, phải có đủ tư chất mới duy trì phát triển được mọi thứ.
Quả là mây tầng nào gặp tầng đó.
Nguỵ Âu Dương muốn đảm bảo bác sĩ phải kín miệng, bởi vậy hắn không tiếc bỏ tiền ra mời một bác sĩ có tiếng về khám cho Vũ Thanh An.
Thực chất cũng chẳng có gì to tát, cùng lắm chỉ là kiểm tra sức khoẻ, Nguỵ Âu Dương còn lo lắng không biết qua vụ trước có để lại di chứng gì hay không, mạnh tay chi tiền cho cậu chụp chiếu một lượt.
Việc liên quan đến mèo nhỏ Vũ tuyệt nhiên không thể lơ là.
Mà ông bác sĩ kia đầu đầy mồ hôi vẫn phải giữ bình tĩnh khám cho người thanh niên trước mặt, một bên thì chịu ánh mắt của Nguỵ Âu Dương nổi tiếng ác ma thương trường nhìn chằm chằm nhất cử nhất động, một bên thì là ánh mắt thăm dò xem xét của cậu trai trẻ, khí thế như bản sao của người đàn ông kia.
Việc này thực ra rất bình thường, làm một ngày tới bệnh viện là được rồi mà, đâu nhất thiết phải cho ông cái áp lực này...
Nhưng mà suy nghĩ của người có tiền quả nhiên rất khác, chủ yếu là thích hay không thôi.
_____
Vũ Thanh An thật ra chẳng bị sao hết, chỉ là Nguỵ Âu Dương lo thừa thãi nên mời người đến khám cho cậu, còn quyết định sẽ bồi bổ lại cho người này.
Nhớ lại lúc trước cậu chỉ ở bên hắn, mỗi ngày ăn xong lại ngủ, cả người mềm mềm da thịt ôm rất thích, hắn không nặng lòng nhiều.
Giờ Vũ Thanh An gầy đi, cả người mảnh khảnh thon dài câu nhân, thế nhưng cái hắn muốn là béo một chút.
"Tôi không quản nhiều, chỉ mong một tuần sau mọi người quay trở lại tham dự tiệc tại đây."
Mọi người không cần nghĩ cũng biết được là loại tiệc gì, Nguỵ Âu Dương không phải dạng người quá khắt khe, hắn thi thoảng sẽ mở tiệc hưởng lạc thú cưỡi ngựa xem hoa, lần này hẳn là muốn mua vui cho người yêu mình.
Dù gì Nguỵ gia chủ gần 3 năm mất tích, mấy đám nhà giàu thượng lưu lại chuẩn bị một lượt nịnh bợ hắn, thà rằng mở một bữa tiếp một lần rồi xong.
Đám người ậm ừ một hồi, nhanh nhanh chóng chóng rời đi, chớp mắt sảnh lại chẳng còn bóng ai.
"Ei? Tại sao lại không đem theo khô mực chứ? Chú cố tình sao?" Ngụy Tiêu Tường thoải mái vận đồ thể thao chạy trước, lục cái balo mình trước cửa một lúc lâu, phát hiện ra thiếu mất mấy gói khô mực cay mình bỏ vào thì quay lại nhìn gã đàn ông cao to đứng phía sau.
Cả người A Báo to cao như một bức tượng, trên tay đều là mấy gói đồ của Nguỵ Tiêu Tường chuẩn bị cho buổi cắm trại.
"Đừng tự tiện bỏ đồ của tôi." Đứa nhóc nhỏ nhìn A Báo đang lặng im không nói câu gì, mím mím môi, giọng điệu bỗng chốc trở về xa cách như thường lệ.
Ngụy San từ sáng sớm đã lên máy bay qua Pháp để dự hội thảo, Tiêu Tường tuần này nhà trường tổ chức cắm trại, như vậy cả tuần này đều chỉ có Vũ Thanh An và Ngụy Âu Dương.
Không hiểu là chỉ là trùng hợp hay do họ cố tình để cho hai người có không gian riêng.
Vũ Thanh An sau khi tiễn mọi người thì ngủ thêm một giấc, Ngụy Âu Dương phải họp mặt hội đồng cổ đông nên ở trong văn phòng, đến khi hắn xong việc bước ra ngoài thì thấy Vũ tiểu miêu mặc bộ đồ ngủ thoải mái bước chân trần ra ngoài, đứng trên tầng chiếu qua ô cửa sổ nhìn về phía khu vườn hoa kia.
Hắn cười nhẹ bước tới từ phía sau ôm cậu vào lòng, "Đang nghĩ gì vậy?"
Người thanh niên mặc nhiên để hắn ôm trả lời, "Không có, trời rất đẹp".
Ngụy Âu Dương bế thốc cậu lên đặt ngồi trên bệ cửa sổ, "Đợi anh lấy dép cho em".
Gật đầu nhẹ một cái, cậu không phản bác hắn, chỉ lặng yên nhìn bóng lưng người này bước vào phòng ngủ.
Vũ Thanh An tính ra, so với Ngụy Âu Dương sẽ dễ động lòng hơn, đối với từng mảnh đời cậu gặp qua đều dễ nảy sinh cảm xúc.
Như với Hạo Thường, tuy rằng là không tiếp xúc với ông ta bao giờ, đến ngay cả người tình của ông ấy cũng không biết tên, nhưng cậu biết ông ta rất yêu người đấy.
Như với Lâm Tĩnh, người hại chết cha mẹ hai người bọn họ, người chấp nhận sự ghét bỏ thù hận quay về đối diện với người mình yêu.
Lâm Tĩnh đem tình yêu của mình với Ngụy Âu Dương cứ vậy chết đi.
Còn Hạo Thường lại ở lại ôm tình yêu với người tình đi theo từng năm tháng của tuổi già.
Bọn họ, thực sự rất may mắn...
_____
Buổi chiều, Vũ Thanh An vất vả mãi mới thuyết phục được Ngụy Âu Dương đến công ty làm việc.
"Em biết anh có rất nhiều thứ phải xử lý, không sao đâu, em sẽ đến công ty khi anh xong được mà." Miệng ngậm một cái bánh mì nướng mật ong, tay cậu vẫn cầm thêm một cái nữa xé nhỏ cho tụi chó mèo ăn, một bên nghe tiếng cằn nhằn của Ngụy Âu Dương.
"Anh lo cho em." Người đàn ông ngồi xoa xoa mi tâm, cảm thấy căn bản mình chẳng thể quản nổi cậu người yêu này.
"Em phát hiện ra là anh càng già sẽ càng cằn nhằn nhiều đó." Vũ tiểu miêu đảo mắt cảm thán nhẹ một câu.
Ngay lập tức liền nghe tiếng của hắn nói lại, "Phải rồi, anh đã già rồi, nói không nổi, chỉ làm nổi người trẻ tuổi là em thôi."
Vũ tiểu miêu bị gãi đúng chỗ ngứa không nói gì thêm, chỉ co người ngồi quay lưng lại với hắn tiếp tục cho đám kia ăn, mãi sau cảm tưởng như mọc ra cái tai cùng đuôi mèo vẫy vẫy lấy lòng nịnh người khác, "Không sao đâu, anh nghĩ em là ai chứ."
"Hơn nữa, em có anh mà, bọn họ sẽ không dám làm gì đâu."
Cũng vì Vũ Thanh An rất biết cách nịnh người, Ngụy Âu Dương liền thỏa hiệp cho cậu ra ngoài A thành đi xung quanh, tất nhiên vẫn sẽ có bảo an theo dõi phía sau, còn hắn trở về công ty xử lý công việc.
Và việc cuối ngày hôm đó người của hắn báo tới vụ Vũ thiếu gây chuyện cũng không quá bất ngờ.
Tính cách của Vũ tiểu miêu nghe qua cái biệt danh là biết đích xác là tựa một con mèo, thi thoảng sẽ nổi tính nghịch ngợm đi phá người.
Phá tới nỗi lúc hắn đi tới, người nào đó thậm chí phải ngồi trong phòng tạm giam.
Hắn đi tới nơi liền thấy trong đồn rất nhốn nháo, nhìn 10 người thì 6 người là đám lưu manh chợ búa bị tạm giam trong phòng đang bực tức nói xối xả, 4 người còn lại ở ngoài thì rất khác biệt, ăn mặc áo sơ mi trắng quần âu bình thường điềm tĩnh đứng một bên.
Bởi vì có người của Ngụy Âu Dương theo sau nói chuyện với cảnh sát, họ biết thân phận của cậu trai trẻ này không tầm thường nên không dám manh động, đành phải tránh phiền phức giam hai bên.
Tầm mắt Ngụy Âu Dương lướt nhanh qua 4 người kia, rất nhanh lại rơi vào thân ảnh nhỏ đang ngồi bên trong buồng lặng lẽ uống nước trái cây.
Hắn đi thẳng tới đứng ngay trước song sắt nhìn, Vũ Thanh An cũng phát hiện ra ngước mắt lên liền bắt gặp khuôn mặt ngả ngớn của người này, Ngụy Âu Dương cười để lộ hai hàm răng tựa một con sói đói, "Nhìn em lúc này cũng khiến anh nổi thú tính đấy."
Hắn nói rất nhỏ, dường như chỉ có mình cậu nghe được, Vũ Thanh An trừng mắt lườm.
"Em không có gây sự trước, là đang đi mua bánh mực liền gặp chúng đi thu cái gì gọi là thuế bảo lãnh vô cớ nên bất bình thôi."
Ngụy Âu Dương nhếch mày quay sang nhìn bảo an đứng cạnh lặng im chờ giải thích.
Bảo an rất hiểu chuyện, gã cúi đầu xin lỗi, "Vũ thiếu nói chỉ có bánh ở khu phố dưới mới ngon nên muốn đi."
Khác với trung tâm A thành phồn hoa đầy những tòa nhà cao tầng, khu phố dưới nổi tiếng về đêm với những người thích những điều giản dị thường ngày hơn, nơi này vẫn giữ những kiến trúc xưa cũ, có chợ đêm và chợ đồ ăn rất nhiều.
Những người tinh anh như Ngụy Âu Dương từ nhỏ tới lớn đều trải qua vinh hoa phú quý, hiếm khi được trải nghiệm những thứ thường nhật như Vũ Thanh An, hiển nhiên cậu sẽ ưa thích những thứ thế này hơn.
Trong nhóm xã hội đen chia ra làm hai phần, một phần như Ngụy Âu Dương xuất phát điểm ở tầng lớp cao cấp, một phần như đám chợ búa bắt nguồn từ những khu phố thế này.
Hắn cũng không có phân biệt gì, mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, trước kia có nhiều đối tác làm ăn của hắn cũng là mấy đầu lão băng đảng ở chợ.
Mỗi một khu sẽ có một người đứng ra cầm đầu, người của khu khác sẽ không được phép tới làm loạn hay phá đám, việc bọn chúng đi khắp nơi hoành hành đi thu tiền bảo kê người dân làm ăn cũng là lẽ thường tình từ trước tới nay.
Ngụy Âu Dương nghiêng người nhìn đám buồng bên cạnh liên tục chửi rủa, trên dưới đều đầy vết thương bầm tím thì quay qua nói với cậu, ""Thanh An, em biết chúng cũng chỉ làm theo lệnh thôi mà."
"Em biết đó là chuyện bình thường, nhưng mà...!bà lão đó đã rất già rồi, căn nhà cũng rất nhỏ, nếu còn đưa tiền cho bọn chúng thì sống thế nào chứ?" Cậu đã mua đồ ở nơi đó từ rất lâu về trước rồi, giờ mới có dịp quay trở lại, vốn dĩ tưởng bà lão đã đóng quầy từ lâu, may mắn vẫn còn.
Nhưng những năm trước bà lão đó mở còn có một người phụ nữ phụ giúp bán hàng, giờ trở về mới biết được con trai bà lão chết, người kia liền ôm tiền bỏ cả đứa con của mình đi, chỉ còn bà lão hàng ngày nuôi một đứa trẻ rất vất vả.
Bà lão nói trước kia không có khổ sở thế này, từ khi chúng bắt đầu ra cái luật thu thuế bảo kê kia, đến ngay cả tiền lương hưu bảo hiểm đôi khi cũng không đủ với chúng.
Ngụy Âu Dương hơi nghiêng đầu nghe bảo an nói, "Bốn người kia chỉ là người hay đi theo lão đại của chúng thôi, bọn nó thuộc bang Xà trong khu chợ đen 3."
"Nói cho A Báo, tối nay đuổi hết bọn chúng đi." Ngụy Âu Dương gật đầu nhắc một câu.
Hắn đưa tay mở cửa tạm giam kéo Vũ Thanh Anh bước ra ngoài, đám người ngồi bên cạnh thấy thế trong khi cửa bên mình bị khóa chặt thì bắt đầu nhốn nháo thêm thu hút sự chú ý của 4 người kia.
Viên cảnh sát thấy thế nhanh chóng chạy tới, bởi vì đám kia cứ gây phiền cho họ nên không nhận ra Ngụy tổng đã sớm đến.
"Có cần tôi bảo lãnh không?"
"Ngụy tổng, không thể bảo lãnh là xong chuyện đâu." Còn không đợi viên cảnh sát kia trả lời, một trong bốn người kia đứng ra nói.
Người đàn ông này "chậc" một tiếng, "Vậy sao? Tòa án đưa ra điều khoản bảo lãnh cho từng tội danh, nó hợp pháp."
"Anh biết là pháp luật ở nơi này rất mỏng manh mà." Gã ta cười khẩy.
Viên cảnh sát thoáng chốc lâm vào tình thế bối rối, nhưng mà ông ta hiểu đám du côn không thể đắc tội với mình, còn mình thì càng không được đắc tội với Ngụy Âu Dương, rất nhanh liền gật gù, "Chỉ là quấy rối trật tự thôi, mọi người đều không sao, coi như nửa tiếng vừa rồi là nhắc nhở nhẹ."
"Con mẹ nó không sao?? Đàn em của tao đều bị mày đánh cho gãy tay rồi thằng ranh.."
Một tên trong nhóm kia trông tính tình có vẻ nóng nảy hơn đứng ra lớn tiếng, rất nhanh liền bị người thanh niên nhỏ lao lên vung một đấm vào thẳng sườn mặt, đau đớn ngã xuống.
"Này!!"
Thoáng chốc tình thế lại đi vào hỗn loạn, bọn chúng định xông lên song lại dừng lại, khuôn mặt không thỏa hiệp lắm nhìn người đàn ông cao lớn đang híp mắt thản nhiên cho tay vào trong túi quần nhìn.
Làm sao mà không nghe tới danh tiếng của hắn, sau một đêm thảm sát toàn bộ băng của Arturto năm xưa, giờ nếu như ra tay liền coi như giao chiến với Ngụy Âu Dương, khéo không chừng bọn hắn rời khỏi khu này còn không kịp đã mất mạng.
Lúc đầu nhìn người thanh niên trẻ tuổi nhỏ này không ngờ có thể đánh cho đàn em của chúng người không ra quỷ không rõ, lại vẫn có thể điềm nhiêm coi như không có chuyện gì, coi thấy 1 2 tên bảo an đi theo còn tưởng của gã nhà giàu nào nuông chiều, không ngờ được lại là hắn.
Đang yên lành ngày đầu tháng, xui cho bọn chúng như thế nào người của Ngụy Âu Dương lại có thể xuất hiện ở khu dưới này.
"Nhớ kĩ mặt tao, chính người mà mày gọi là 'thằng ranh' đã đánh mày ra thế này đấy." Vũ Thanh An thu người về, xoay xoay cổ tay hơi ê ẩm, mắt lạnh xoáy thẳng vào gã bị đánh ngã dúi vào bên cửa buồng tạm giam.
Chọc đúng người không thể chọc.