Một đêm khuya đầu hạ, trên đường lớn một mảnh yên lặng, chỉ có đèn đường lặng lẽ chiếu lên con phố không một bóng người.
"Véo..oooo"
Một tiếng rít xẹt qua bầu trời đêm, một chiếc xe hơi màu bạc gào thét phóng qua.
Nhạc Tuyên siết chặt tay lái, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, không khí trên đỉnh đầu đạt áp suất thấp đến cực điểm.
Di động bị ném sang một bên không ngừng nhấp nháy, nhưng anh không nhìn, tuỳ ý quăng nó trong một góc.
Hai chữ "Thân ái" lấp loé trên màn hình trông có vẻ vô cùng trêu chọc.
Nếu như để cấp dưới của Nhạc Tuyên nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc cảm thán một phen.
Hoá ra Nhạc tổng cao lãnh như vậy cũng có một mặt lãng mạng.
Bên trong xe không bật điều hoà, toàn bộ cửa sổ đều hạ xuống.
Một tay gác lên cửa sổ xe, mặc cho gió biển đánh vào mặt.
Cảnh tượng vừa rồi vẫn chiếm hết toàn bộ đầu óc của Nhạc Tuyên, hai thân hình dây dưa với nhau trên chiếc giường lớn.
Cười lạnh một tiếng, anh đúng là tốt tính quá mà, nhìn cảnh tượng vậy cũng chỉ bất quá ném thứ trên tay xuống rồi xoay người rời đi, mà không có nhào lên đánh mấy tên tiện nhân kia mấy bạt tay.
Tự hỏi lại mình, thường ngày đối với tên nhóc Đỗ Tử Triệt kia không tệ, nó muốn gì một hai đều thoả mãn.
Trừ một lần kia, ở trên giường hai người cũng vô cùng ăn ý, nhưng ngay cả Nhạc Tuyên cũng không biết đến tột cùng vấn đề là ở đâu ra.
Một tay chống đầu, đôi mắt dần híp lại thành một đường.
Đột nhiên một bóng đen bay qua trước mắt Nhạc Tuyên, chỉ nghe thấy "Xuy—" một tiếng, lốp xe cọ sát lên mặt đường, đánh thức tất cả mọi thứ xung quanh.
Nhạc Tuyên liều chết giẫm phanh, vừa sắp chạm vào thứ kia thì ngừng lại.
Tai nạn thình lình làm Nhạc Tuyên hít sâu một hơi, trán tựa lên tay lái im lặng nửa giây, sau đó mới run rẩy đưa tay mở cửa xe ra.
Một người đàn ông nằm ngay trước bánh xe mình, bánh xe cách người kia không quá mười centimet.
Nhìn về phía người đang nằm bò dưới đất, không nhìn rõ dung mạo.
Đầu tóc hơi rối ướt dầm dề rơi trên vai, còn dính mấy sợi rong rêu.
Nước biển làm ướt quần áo hắn, trong không khí cũng tràn ngập mùi tanh của biển.
Dọc theo đường hắn chạy đến đây, còn có thể thấy được một hàng dấu chân.
"Anh không sao chứ?".
Nhạc Tuyên nỗ lực làm mình bình tĩnh, ngồi xổm bên cạnh người đàn ông xa lạ, đưa tay nhẹ nhàng đẩy hắn một chút.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, Nhạc Tuyên chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mình và trái tim đang đập bùm bùm.
Người nọ vẫn không nhúc nhích nằm bò, chỉ có thể nhìn gáy người kia.
Tuy rằng là đêm khuya, trên trán Nhạc Tuyên đã bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi.
Trong lòng càng thêm lo lắng, cũng không biết phải làm như thế nào.
Tổng cảm giác có một tia khí lạnh từ gót chân chậm rãi dâng lên.
Nhạc Tuyên thầm mắng một tiếng, lúc trước không nên đi xem nhiều phim kinh dị như vậy, khiến cho giờ phút này cũng chợt thấy rùng mình.
"Hey, nghe thấy tôi nói không!" người trên mặt đất kia không có nửa điểm phản ứng, lòng bàn tay tùy ý xoa xoa, muốn móc điện thoại ra, lúc này mới ý thức được cái thứ xui xẻo kia đã bị mình ném bên cạnh ghế ngồi.
Chui vào xe nhặt di động lên, nhìn hơn 30 cuộc gọi nhỡ, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh.
Gọi điện thoại cho xe cứu thương, đứng từ xa quan sát, dựa vào xe nhìn chằm chằm người đàn ông dưới chân mà phát ngốc.
Tục ngữ nói rất đúng, một chuyện không thuận, mọi chuyện sẽ không thuận.
Hôm nay, Nhạc Tuyên cũng thật là có thể lý giải triệt để những lời này.
Bác sĩ còn chưa tới, Nhạc Tuyên cũng không dám lộn xộn động vào người ta.
Trong tình huống ngại ngùng hiện tại, Nhạc Tuyên cũng không đoán được người này hôn mê có liên quan gì tới mình hay không.
Giơ tay nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi tối.
Tính thêm hai ngày tăng ca buổi tối, Nhạc Tuyên mới kịp nhận ra, mình đã hai ngày không ngủ.
Lẳng lặng dựa vào xe, vừa buồn ngủ, nhưng thật ra rất căng thẳng.
Vừa mới định đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, cái di động lỗi thời lại reo lên.
Chưa kịp xem ai gọi, lại theo thói quen bấm nhận máy.
"Chồng, anh rốt cuộc cũng nghe điện thoại của em!"
Vừa mới nhận điện thoại, Nhạc Tuyên liền lập tức hối hận.
Giọng Đỗ Tử Triệt rõ ràng thở nhẹ ra, thấy Nhạc Tuyên nghe điện thoại, tám chín phần là không còn tức giận nữa.
"Chồng ơi, anh ở đâu đấy, khi nào xong việc trở về nha!"
Giọng người nọ làm Nhạc Tuyên có chút hoảng hốt, như là quay trở về lúc chiều nay, giống như con mèo nhỏ làm nũng với anh, nhắc anh lúc trở về nhớ mang theo món đặc sản mà người ấy thích nhất.
Đáng tiếc bây giờ giọng nói này, lại làm Nhạc Tuyên hết sức ghê tởm.
"Chồng! Có chuyện gì về nhà mình nói sau, được không!"
Không nghe được Nhạc Tuyên trả lời, đầu dây bên kia hình như cũng có chút sốt ruột, càng cố gắng làm nũng, lại một chút cũng không tự nhận ra vốn dĩ kỹ năng làm nũng đáng tự hào đó hiện tại đã không còn tác dụng gì đối với Nhạc Tuyên nữa.
Trong lòng cũng đã từng nghĩ đến rất nhiều lời nặng nhẹ với người kia, nhưng trong nháy mắt này, Nhạc Tuyên chỉ cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, một câu cũng không muốn nói với Đỗ Tử Triệt.
"Không có việc gì cúp máy".
Lạnh lùng trả lời lại sáu chữ, mặt không biểu cảm cúp điện thoại.
Tâm tình phiền muộn đang muốn đi sang một bên hút một điếu thuốc, chân vừa mới nâng lên định rời đi, mắt cá đã bị một bàn tay gắt gao túm chặt.
Khí lạnh từ cổ chân chậm rãi truyền lên, sự lạnh lẽo kích thích làm Nhạc Tuyên nhịn không được rùng mình một cái.
"Nước!" Giọng nói có chút nghẹn ngào, làm tim của Nhạc Tuyên cũng chậm rãi hạ xuống.
Người nọ rốt cuộc đã có phản ứng rồi.
Nhạc Tuyên hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn nhìn người phía sau.
Người kia không biết tỉnh dậy từ lúc nào, một đôi mắt sâu không thấy đáy như muốn xuyên qua cái gì đó, bắn thẳng đến đáy mắt của Nhạc Tuyên.
Trong nháy mắt Nhạc Tuyên quay đầu lại, người nọ rõ ràng ngẩn ra, trợn to mắt nhìn đối phương, biểu tình trên mặt chuyển từ kinh ngạc rồi vui sướng, bàn tay đang túm lấy Nhạc Tuyên cũng càng thêm nắm chặt.
"Là ngươi!"
Bị người ta nhìn chằm chằm đến mức cả người không thoải mái, Nhạc Tuyên nhíu nhíu mi, muốn rút chân mình ra khỏi tay người nọ.
"Buông tay".
Bị Nhạc Tuyên thấp giọng rống lên một câu, lúc này người kia mới không tình nguyện mà buông tay, nhưng hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Nhạc Tuyên như cũ, không che giấu chút cảm tình nào trong đó.
Nhạc Tuyên nhăn nhăn mày, trở lại xe lấy hai bình nước khoáng, đưa tới trước mặt người kia.
Khó hiểu nhìn bình nước khoáng của Nhạc Tuyên trong tay, tay đã đưa ra cũng rụt rụt trở về.
"Cầm lấy!".
Nhạc Tuyên có chút không kiên nhẫn.
À, người này hóa ra là ghét bỏ mình lại gần!
Đối phương nửa ngày không có ý muốn đưa tay ra, Nhạc Tuyên đành phải đem bình nước thu lại, vặn nắp ra, lại đưa qua.
"Uống đi!"
Lúc này, người kia hơi do dự trong chốc lát, rồi tiếp nhận bình nước.
Như là đã mấy ngày chưa uống nước, nhấp nhấp thử một ngụm rồi uống như trâu, hận không thể ăn luôn cả cái chai vậy.
Nhạc Tuyên đứng một bên nhìn không rời mắt, nhịn không được an ủi một tiếng: "Anh uống chậm một chút, ở đây vẫn còn".
Vừa dứt lời, người kia đã bị nước tràn cả vào mũi, bị sặc đến ho khan.
Nhạc Tuyên ghét bỏ nhíu nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ sau lưng hắn.
Tiếng xe cứu thương giữa đêm yên tĩnh càng thêm đặc biệt rõ, nhìn ánh đèn lập lòe cách đó không xa, Nhạc Tuyên cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhạc Tuyên đứng dậy muốn trở về xe, lại bị người kia túm chặt ống quần.
"Đừng đi!" Uống nước xong, giọng hắn đã không khàn khàn nữa nhưng vẫn trầm thấp như trước.
"Bác sĩ tới rồi, đợt lát nữa có việc gì thì nói với họ đi".
Là nhân vật của công chúng, Nhạc Tuyên hiển nhiên không muốn để bọn họ nhìn thấy trạng thái này của mình, miễn cho sáng mai sẽ có tiêu đề nổi bật trên mấy tờ báo lớn như sau: [Phú nhị đại giữa đêm đua xe gây tai nạn]
Có lẽ là sợ Nhạc Tuyên chạy trốn, hắn lôi kéo trước sau cũng không buông tay.
Nhân viên y tế rất nhanh mang cáng xuống.
Hộ sĩ liếc liếc cái ống quần đang bị lôi kéo của Nhạc Tuyên, lại nhìn thoáng qua tình hình hiện trường, nhịn không được bĩu môi: "Bây giờ mấy kẻ có tiền còn càng ngày càng kiêu ngạo nha, đụng người ta còn muốn bỏ chạy!"
Trong nháy mắt, Nhạc Tuyên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Mà người nọ hình như cũng nghe bọn họ nói, cái hiểu cái không gật gật đầu.
Cái tay đang túm ống quần cũng không buông lỏng, giả chết nằm trên mặt đất tùy ý người khác kiểm tra.
Vốn trong lòng đang có chuyện phiền muộn, bị nháo như vậy càng không thoải mái, Nhạc Tuyên hung tợn trừng mắt liếc người phía dưới một cái, phát tiết bất mãn trong lòng.
Thật vất vả giúp đỡ đem người nâng lên xe cứu thương, còn chưa xoay người đã bị hộ sĩ giữ chặt tay lại.
"Aizz, anh lại còn muốn chạy sao!".
Rồi không cho Nhạc Tuyên một cơ hội phản kháng nào, đưa tay đóng cửa lại, trực tiếp nhốt người phía trong.
"Ngoan ngoãn ngồi ở đây, người bệnh yêu cầu anh!"
Nhạc Tuyên ghét bỏ liếc liếc người nằm trên cáng, đối phương hình như cũng cảm nhận được ánh mắt bất mãn, hướng về phía anh nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Nhạc Tuyên dữ tợn chọc chọc màn hình di động, đen mặt phân phó rõ ràng cho trợ lý, kêu người đem xe mình về.
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Tuyên thành thật ngồi bên cạnh cáng cứu thương, lạnh lùng nhìn người đang nằm phía trên.
Người nọ cũng không thèm giả vờ, mở to mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Tuyên, căn bản không phát hiện xung quanh ánh mắt nhìn hai người đều có chút không thích hợp.
===
Tới bệnh viện, người nọ càng thêm làm càn.
"Tiến vào bồi trẫm!"
"Anh yên tâm, anh ta ở bên ngoài, chúng tôi sẽ không để anh ta rời đi!".
Nhìn Viên Hàm Vũ lo lắng như vậy, hộ sĩ bên cạnh cũng nhịn không được an ủi nói.
Nhạc Tuyên đem chuyện kể lại với trợ lý vừa mới tới, quay đầu đã đối diện với hai tròng mắt đen nhánh của Viên Hàm Vũ.
Thấy Nhạc Tuyên xoay lại, ánh mắt càng thêm sáng ngời.
Cơ bắp trên mặt anh nhịn không được run rẩy, Nhạc Tuyên bắt đầu hối hận trước đó như thế nào lại thành thật ở lại chỗ này, có lẽ anh hẳn là nên trực tiếp đưa người đến bệnh viện tâm thần.
Trợn trắng mắt, Nhạc Tuyên không thể làm gì khác mà ngồi trên ghế ngoài phòng cấp cứu.
***
Báo cáo kiểm tra được đưa tới, thân thể có nhiều xây xát, tạm thời không biết có nội thương khác hay không, đề nghị lưu lại viện quan sát mấy ngày.
Thương thế không nặng, nhưng lúc này lại thật sự không thể nói là có liên quan tới Nhạc Tuyên hay không.
Lúc trợ lý vào đem theo công việc của Nhạc Tuyên, mặc kệ Viên Hàm Vũ ngồi yên tĩnh đối diện hai người.
Cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 6 giờ sáng.
Hôm qua anh vội vàng trở về, ngoại trừ trợ lý, còn không kịp chào hỏi ai khác.
Công việc trong tay còn chờ anh phải hoàn thành.
Nhạc Tuyên có chút hối hận, lại vì một người mà chậm trễ nhiều thời gian như vậy.
"Ngươi, có quen ta không?" Viên Hàm Vũ ngồi trên xe lăn, cẩn thận dò hỏi.
Nơi này và thế giới trong trí nhớ của hắn không giống nhau, chỉ có duy nhất khuôn mặt quen thuộc này, làm cho hắn có chút buông một tia cảnh giác.
Nhạc Tuyên giương mắt liếc liếc Viên Hàm Vũ: "Như thế nào, còn muốn đem sự cố ngoài ý muốn chuyển thành mưu sát sao?".
Nhạc Tuyên tức giận.
Hơn nửa đêm không ở nhà ngủ, còn chạy đến nơi hẻo lánh đó làm cái gì không biết.
Viên Hàm Vũ nhíu nhíu mày, lúc trước, người kia sẽ không nói chuyện với mình như vậy.
Rất rõ ràng, hai người tuy rằng rất giống nhau, nhưng tính cách thì lại không.
"Anh không có việc quan trọng gì thì tối hôm trước chạy ra kia làm cái quái gì".
Nhạc Tuyên nhìn Viên Hàm Vũ chật vật, ngữ khí có chút mềm lại, bất quá trong lời nói vẫn tràn ngập bất mãn.
"Không biết".
Viên Hàm Vũ bất đắc dĩ cười cười.
Nhạc Tuyên sửng sốt một chút, anh tựa hồ thấy được giữa mày của Viên Hàm Vũ có một chút bi thương.
"Nhạc tổng, thủ tục đã làm xong!".
Trợ lý chạy chậm đến trước mặt Nhạc Tuyên nói: "Phòng bệnh ở lầu hai".
Nhạc Tuyên gật gật đầu "Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu ở lại đây với hắn, tôi trở về công ty".
Vừa xoay người muốn rời đi, một đôi tay đã gắt gao túm chặt anh.
"Ta muốn ngươi vẫn luôn bồi ta!"
Một giọng trầm thấp từ phía sau Nhạc Tuyên vang lên.
# Hết chương 1.