Nhạc Tuyên dựa vào sô pha, có chút không thể tin được, hai người họ vậy mà lại ở bên nhau.
Viên Hàm Vũ cầm một chai rượu vang đỏ đặt lên bàn trà, thuần thục bật nắp, rót vào hai cái ly có chân dài.
"Sao lại đột nhiên lại thay đổi thái độ như vậy?".
Nhận cái ly từ tay Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên chậm rãi đảo tới đảo lui, hai mắt mang theo một tia mị hoặc làm Viên Hàm Vũ thất thần trong nháy mắt.
"Như vậy không được sao?" Viên Hàm Vũ ngồi bên cạnh Nhạc Tuyên, tay đặt trên eo cậu, cúi xuống hôn hôn một cái lên khóe miệng Nhạc Tuyên, cọ cọ lên cổ cậu, thấp giọng nỉ non: "Như thế này thật tốt!".
Động tác của Viên Hàm Vũ làm cho cả người Nhạc Tuyên mềm nhũn, dựa vào trên sô pha tùy ý đối phương náo loạn.
Vừa mới uống rượu xong, khuôn mặt cậu mang theo một tia đỏ ửng, đôi mắt có chút mê ly dõi theo Viên Hàm Vũ, có phải muốn nhào lên hôn một cái.
......!
Hai người triền miền như thế qua một tuần, Nhạc Tuyên mới kịp phản ứng hình như có chút gì đó không thích hợp.
Lúc ở bên cạnh Đỗ Thanh Triệt, Nhạc Tuyên luôn luôn là người chủ động, mà lúc ở bên cạnh Viên Hàm Vũ, cậu thế nhưng cứ như vậy bình tĩnh mà tiếp nhận ôn nhu Viên Hàm Vũ dành cho cậu.
Có lẽ cũng đến lúc bày tỏ một chút rồi! Nhạc Tuyên trầm tư, ngồi trong văn phòng, nhịn không được bắt đầu sắp xếp mấy chuyện cần làm sau khi tan tầm.
5 giờ rưỡi chiều, Nhạc Tuyên sắp xếp chỉ đạo công việc cuối cùng xong, ở trước mắt bao nhiêu người mà rời công ty.
Mấy nhân viên đầy mặt kinh ngạc, Nhạc tổng luôn là chiến sĩ thi đua cuồng công tác, hôm nay vậy mà về trước nhất!
Nhạc Tuyên nhanh chóng đến cửa hàng lấy hoa đã đặt trước, lái xe trực tiếp đến dưới tòa nhà Viên thị.
Xoay người nhìn thoáng qua bó hoa hồng đặt trên ghế phụ, khóe miệng Nhạc Tuyên nhịn không được hơi hơi nhếch lên, cầm di động gọi một dãy số.
Lần đầu tiên Nhạc Tuyên cảm thấy tiếng "Đô..
đô.." kia cũng hết sức êm tai.
.
Truyện Ngôn Tình
"Nhạc tổng, Viên tổng đang họp, để điện thoại trong văn phòng, có chuyện gì cần tôi chuyển lời không ạ?".
Nhận điện thoại chính là thư ký của Viên Hàm Vũ, nghe được không phải giọng của người kia, Nhạc Tuyên không khỏi có một tia mất mát.
"Còn họp bao lâu nữa?" Ngữ khí Nhạc Tuyên lạnh lùng, cảm thấy giọng nữ này có chút chói tai.
"Uhm...!Vừa bắt đầu mười phút, có thể khoảng nửa giờ nữa!".
Thư ký có chút khó xử, nhịn không được oán giận Viên Hàm Vũ, sao lại không đem điện thoại theo, làm lúc này thật ngại ngùng.
"Được rồi".
Cúp điện thoại xong, không có nửa phần do dự, Nhạc Tuyên đỗ xe ở đối diện, tự mình xuống xe đi vào tòa nhà của Viên thị.
Lúc thư ký nhìn thấy Nhạc Tuyên đang trong thang máy bước ra, cả người đều ngơ ngẩn.
"Nhạc...!Nhạc tổng!".
Thư ký nhanh chóng bước tới trước mặt Nhạc Tuyên, "Viên tổng còn đang họp, nếu không tôi vào báo với anh ấy một tiếng?".
"Không cần đâu, tôi ở trong văn phòng chờ anh ấy!".
Lần đầu tiên tới nơi Viên Hàm Vũ làm việc, Nhạc Tuyên nhịn không được xem xét khắp nơi.
Không thể không nói, công ty này được Viên Hàm Vũ quản lý khá tốt.
Mọi người trong văn phòng đối với Nhạc Tuyên đều không xa lạ, đặc biệt là mấy người trẻ tuổi, nhìn thấy cậu thì nhịn không được nổi lên tâm tư mộng tưởng.
"Anh ấy sao lại đến đây thế!".
"Cậu không biết anh ấy và Viên tổng của chúng ta đã đính hôn sao?"
"Thật sao! Trời ạ, nam thần của tôi kết hôn, cô dâu lại không phải là tôi!"
Nhạc Tuyên giống như không nghe thấy mấy tiếng thì thào bàn luận sau lưng, đi theo thư ký vào phòng Viên Hàm Vũ.
Căn phòng này cũng không khác văn phòng của mình lắm, bên ngoài đặt một bàn làm việc lớn, bên trong cũng có một gian phòng nhỏ, đặt một cái giường.
Thư ký đưa người tới trước văn phòng, lập tức bưng trà lại đưa nữa, sợ rằng sẽ chiêu đãi không chu toàn.
"Không vội, đi làm chuyện của cô đi!".
Nhạc Tuyên nhận ly giấy, bảo người đi ra ngoài.
Nhạc Tuyên ngồi trên ghế của Viên Hàm Vũ, tay chống đầu, nhàm chán tìm chuyện gì đó để làm.
Hóa ra trước kia mỗi lần mình đi họp, Viên Hàm Vũ đến đón mình tan sở, ngồi trong văn phòng của mình cũng chính là cảm giác như thế này.
Nhạc Tuyên đứng dậy định đi tới lui trong văn phòng một chút, còn chưa kịp rời đi đã bị một thứ vướng chân.
Cậu cau mày cúi đầu, ngăn kéo phía dưới bàn làm việc không được đóng kỹ, lộ ra bên ngoài.
Nhạc Tuyên thở dài một hơi, ngồi xuống ghế, cúi người muốn đóng lại ngăn kéo, nhưng bên trong có một quyển sách khiến cho cậu chú ý.
[Truyện tướng quân triều Nguyên]
Hai mày hơi nhíu lại, Nhạc Tuyên đột nhiên nhớ tới năm đó Viên Hàm Vũ đã từng nhắc qua với mình rằng nhìn nhận Nguyên Ai Đế như thế nào.
Chỉ biết rằng anh ta đối với chuyện này rất để bụng, lại không biết đã tới nông nỗi như thế này rồi.
Sau khi do dự một lúc, nghĩ rằng hiện tại cũng không có chuyện gì làm, liền lấy quyển sách từ trong ngăn kéo rút ra.
Bìa sách rất mới, không giống như thường xuyên được lật ra.
Nhạc Tuyên hít sâu một hơi, xem ra Viên Hàm Vũ cũng chỉ đặt ở đây tiêu khiển mà thôi.
Tùy ý lật một tờ xem, lại phát hiện vài tờ cuối cùng không giống như mấy tờ khác.
Nổi lên lòng tò mò, Nhạc Tuyên mở ra tờ cuối cùng.
"Tướng quân cuối cùng của Nguyên triều – Nhạc Tuyên".
Nhìn cái tên giống mình xuất hiện trong sách, Nhạc Tuyên cũng thấy kỳ lạ, từ lúc phổ thông học lịch sử, mỗi khi nói đến Hoàng Thượng cuối cùng của Nguyên triều cùng tướng quân, mấy người bạn học đều nhịn không được đều cười vang vì cái tên này.
Chẳng qua Nhạc Tuyên vẫn có chút kỳ quái, nhìn tình trạng của quyển sách này, rất rõ vài tờ viết về Nhạc Tuyên này tổn hại nghiêm trọng hơn mấy tờ khác, chẳng lẽ Viên Hàm Vũ đem quyển sách này về chỉ vì mấy tờ cuối cùng này sao?
Một ý tưởng không tốt nảy sinh trong đầu Nhạc Tuyên, tưởng tượng đến tên hai người, cả người liền nhịn không được lạnh run một cái.
Tay có chút run rẩy, như muốn chứng minh ý nghĩ của mình là quá vớ vẩn, Nhạc Tuyên lần đầu tiên cẩn thận nhìn những chuyện được ghi lại bên trong.
Trong đầu tựa như có thứ gì đó đáp lại, có một loại trí nhớ mãnh liệt từ chỗ sâu trong óc chui ra.
Nhạc Tuyên cảm thấy không thoải mái lắc lắc đầu, mở ra trang cuối cùng.
Còn chưa kịp thấy rõ chữ, chỉ thấy một tờ giấy trắng từ trong trang sách bay ra, lẳng lặng rơi trên mặt đất.
Dư quang liếc qua, lại không thể dời mắt đi.
Kia chẳng qua là một tờ giấy bị gấp lại, gió thổi qua, nội dung bên trong liền lộ ra.
Trên giấy vẽ một người Nhạc Tuyên vô cùng quen thuộc, vô luận là đôi mắt, cái mũi hay miệng, lỗ tai đều vô cùng giống người nọ, giống như là cùng một khuôn khắc ra.
Tay nắm chặt quyển sách có chút phát run, đè nén cảm giác bất thường trong lòng xuống, Nhạc Tuyên khom lưng nhặt tờ giấy kia lên.
Quả nhiên, bên trong vẽ một người, ngoại trừ trang phục không giống mình, mỗi một thứ đều giống nhau như đúc.
Người nọ thân khoác áo giáp, đầu tóc được cột lên đỉnh đầu bằng một sợi dây màu đỏ, một cái trâm ngọc đơn giản xuyên qua, làm người này càng thêm xinh đẹp phóng khoáng.
Nhạc Tuyên nhìn đến xuất thần, rồi lại cảm thấy rõ ràng.
Người này cũng không phải là mình, nói cách khác, người này chỉ là cùng mình lớn lên giống nhau mà thôi, còn lại hết thảy không có nửa mao tiền liên quan gì đến cậu.
Cảnh tượng năm đó quen biết với Viên Hàm Vũ lại nhất nhất hiện lên trước mặt Nhạc Tuyên, mỗi tiếng nói, cử động của đối phương đều được Nhạc Tuyên nhớ lại.
Hóa ra lúc đó đã là sai rồi sao!
Nhạc Tuyên cười khổ nói, vừa mới bắt đầu, cậu còn cho rằng "Trẫm" chỉ là một kiểu khẩu ngữ linh tinh, chẳng qua là chữ cửa miệng của đối phương mà thôi.
Nhưng giờ nhớ lại, mọi chuyện cũng không có đơn giản như cậu tưởng tượng.
Bất luận là vì bất kỳ lý do gì, một người bình thường cũng sẽ không xuất hiện ở nơi đó lúc trời tối như thế, Nhạc Tuyên tựa như nghe thấy được mùi tanh của biển trên người Viên Hàm Vũ lúc ấy, còn có cả làn da lạnh bằng kỳ lạ của đối phương.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một đợt xôn xao, làm Nhạc Tuyên đang trầm tư liền hoảng sợ.
Cậu luống cuống tay chân đem quyển sách đặt lại chỗ cũ, mà tờ giấy kia, nghĩ nghĩ, Nhạc Tuyên lại bỏ vào trong túi của mình.
"Viên tổng, Nhạc tổng vừa mới tới, hiện đang trong văn phòng chờ ngài!".
Viên Hàm Vũ mới từ trong phòng họp ra, đã nghe tin tức vô cùng tốt này từ thư ký.
"Được, biết rồi!".
Tuy rằng vẫn là một bộ dáng trấn tĩnh, nhưng khóe mắt hơi hơi cong lên kia vẫn bán đứng nội tâm của anh.
"Cô đi trước đem những điều vừa bàn trong buổi họp làm thành một bản kế hoạch, ngay mai trước khi tan việc đặt trên bàn của tôi".
Phân công công việc cho cấp dưới xong, Viên Hàm Vũ lập tức quay trở vào văn phòng.
Từ khi hai người quen biết nhau đến nay, trừ bỏ một câu: "Em nguyện ý" kia của Nhạc Tuyên, cậu còn chưa từng chủ động.
Tưởng tượng đến người đàn ông nhà mình đang trong văn phòng chồ, bước chân Viên Hàm Vũ nhịn không được bước nhanh hơn.
"Em!".
Vội vàng mở cửa, nhưng nghênh đón anh là bức màn bị điều hòa thổi bay, toàn bộ trong văn phòng rỗng tuếch, một người cũng không có.
Viên Hàm Vũ nhíu nhíu mày, cởi áo khoác ném lên sô pha, đi nhanh vào phòng trong.
Không có.
Trong phòng ngủ, giường đệm vẫn chỉnh tề như cũ, chăn được chính anh đặt trong góc, căn bản không giống như có người đã từng tới.
Thư ký cầm văn kiện theo sau vào cửa, chỉ nhìn thấy Viên Hàm Vũ ngồi một mình trên giường ở phòng trong, mà Nhạc Tuyên lại không thấy bóng dáng.
"Người khác đâu?".
Viên Hàm Vũ từ trong phòng đi ra, cho dù cách mười mấy mét, thư ký cũng có thể cảm nhận được áp suất thấp xung quanh anh.
"Rõ ràng vừa nãy còn ở đây, tôi luôn ngồi ở cửa, vừa mới đi ra ngoài cầm tài liệu giúp ngài".
Thư ký cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong giọng nói mang theo vẻ kinh hoảng.
"Thôi".
Xoa xoa huyệt thái dương có chút đau, chắc là trước đó đã xảy ra chuyện gì nên mới đi trước đi! Viên Hàm Vũ an ủi chính mình, đi đến trước bàn cầm điện thoại, tiếng chuông kết nối vang lên.
Còn chưa kịp reo hai tiếng, đối phương đã ngắt điện thoại.
Viên Hàm Vũ còn không rõ nguyên do ngồi vào trên ghế, cúi đầu vừa mới chuẩn bị gọi lại lần nữa, lại ngoài ý muốn phát hiện ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc hình như bị người khác kéo ra.
Một dự cảm xấu đột nhiên nảy ra.
Anh cau mày, lại gọi một lần nữa, mà lúc này âm báo trực tiếp tắt máy.
"Đệt..."
Thư ký biết điều lùi sang một bên, mắt sắc lại phát hiện một bóng người dưới lầu.
"Viên tổng!".
Viên Hàm Vũ quay đầu theo tiếng gọi, thấy người đang bên kia đường, không phải Nhạc Tuyên thì là ai?
Không đợi thư ký kịp hồi phục tinh thần, chỉ cảm thấy bên người một trận gió lướt qua, Viên Hàm Vũ cầm di động trực tiếp chạy ra khỏi văn phòng.
# Hết chương 19.