Sau khi được nhận điện thoại, giọng trợ lý đầy ủy khuất từ đầu bên kia truyền tới.
"Nhạc tổng, anh lúc nào thì quay lại đây vậy?" Ngữ khí quen thuộc này, tám phần là lại bị cái người kia ức hiếp.
"Tối nay".
Vẻ mặt Nhạc Tuyên bất đắc dĩ, sao người kia lại thích quấn lấy mình như vậy chứ!
"Nhạc tổng...".
Trợ lý nhịn không được hạ giọng làm nũng với Nhạc Tuyên, cậu ta thật sự hết chịu nổi bị Viên Hàm Vũ sai bảo rồi.
Viên Hàm Vũ ngồi dựa người trên giường bên, bên tay trái là một rổ trái cây, tay phải là các loại đồ ăn vặt linh tinh.
"Ngươi bảo hắn nhanh lại đây, trẫm đói bụng".
Viên Hàm Vũ chọn chọn một quả trong rổ, cầm lấy một trái chanh.
Trợ lý nhìn về phía Viên Hàm Vũ trợn trắng mắt, đang nghĩ xem nên nói với Nhạc tổng như thế nào thì một bàn tay đã đưa tới.
"Ê, anh làm gì vậy! Của tôi!" di động bị Viên Hàm Vũ đoạt lấy, hướng về phía micro mà thổi phù phù.
Nhạc Tuyên ghét bỏ đưa điện thoại ra xa lỗ tai, bên kia một giọng chán ghét truyền tới: "Ngươi lúc nào trở về vậy? Ta đói bụng!"
"Đói bụng thì ăn cái gì đi, oán giận với tôi làm gì?"
"Lúc trước không phải đã nói ngươi đi sớm về sớm sao.
Đã mấy giờ rồi, nhanh về đi!".
Nghe giọng Nhạc Tuyên như không có chuyện gì, Viên Hàm Vũ có chút nóng nảy.
Trước khi đi thái độ đối với mình đâu phải như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra sao! Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, Viên Hàm Vũ nhịn không được càng tăng thêm ngữ khí.
"Chuyện của tôi không tới lượt anh động tay động chân!".
Nhạc Tuyên lạnh lùng nói.
"Ngươi!!!!".
Lời Nhạc Tuyên nói làm Viên Hàm Vũ giận đến muốn hộc máu.
Hắn cư nhiên dám nói trẫm khoa tay múa chân! Viên Hàm Vũ chép chép miệng, xung quanh khí áp giảm mạnh.
Trợ lý tránh một bên, nhịn không được rùng mình một cái.
"Được, trước tiên vậy đi".
Nhạc Tuyên cũng không biết cảnh tượng ở đầu bên kia, không chút do dự ngắt điện thoại.
Nghịch thần! Dám ngắt điện thoại của trẫm!
Trợ lý nhìn di động của mình bị Viên Hàm Vũ gắt gao nắm chặt trong tay, cảm thấy giây tiếp theo sẽ theo đường parabol bay đến đập vào tường.
Cậu ta cẩn thận tới gần, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng, có thể đưa di động cho thần không?".
Trải qua một ngày lăn lộn, Viên Hàm Vũ đã thành công đồng hóa vị trợ lý này.
Viên Hàm Vũ không có tâm tình đùa với cậu, đem điện thoại ném lên bàn, lại dựa vào đầu giường bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
******
Nhạc Tuyên lái xe về nhà.
Vừa mở cửa, mọi thứ vẫn y như ngày hôm qua mình rời đi.
"Chồng ơi!"
Hình như nghe thấy tiếng mở cửa, Đỗ Tử Triệt nhảy nhót trong phòng ra, mắt vừa thấy Nhạc Tuyên liền nhào qua.
"Cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi sao?".
Nhạc Tuyên một tay đẩy người ra, ghét bỏ nhìn Đỗ Tử Triệt.
Cái người này tại sao lại một chút liêm sỉ cũng không có.
Bị Nhạc Tuyên rống lên, Đỗ Tử Triệt liền hoảng sợ, ngơ ngác đứng một bên, vành mắt cũng hồng lên.
Nếu là trước kia, Nhạc Tuyên nhìn không nỡ nhất là bộ dáng này của Đỗ Tử Triệt, thường ngày đều là bảo bối được nâng niu trên tay.
Đừng nói đến mắng chửi, ngay cả nói chuyện cũng không dám to tiếng.
Mà hiện tại, cho dù có người ngay trước mặt anh ném Đỗ Tử Triệt xuống lầu, Nhạc Tuyên cũng sẽ không thèm chớp mắt.
Nhạc Tuyên không để ý đến người bên cạnh, đổi giày rồi đi vào phòng.
Đỗ Tử Triệt do dự một chút, cũng đi vào theo phía sau Nhạc Tuyên.
"Chuyện đó, em hôm qua thật sự không phải cố ý.
Chỉ là anh vẫn luôn không trở về, em rãnh rỗi đến nhàm chán, liền chạy tới quán bar......".
Giống như một đứa nhỏ làm chuyện gì sai, Đỗ Tử Triệt cúi đầu, nói với mấy đầu ngón tay: "Em có thể thề, đó thật sự là lần đầu tiên em ra ngoài chơi, sau đó không cẩn thận uống say..."
Nhạc Tuyên nhịn không được cười lạnh: "Sau đó không cẩn thận gặp một người bạn cũ, nói chuyện phiếm một lúc thì lôi nhau lên giường đúng không?"
Đỗ Tử Triệt đột nhiên gật đầu, kéo kéo góc áo Nhạc Tuyên.
"Anh có phải là sẽ không cần em nữa không? Em thật sự sai rồi, anh đừng vứt bỏ em được không?"
"Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần có cảnh sát làm gì?".
Nhạc Tuyên xoay người, nâng cằm Đỗ Tử Triệt lên, để cặp mắt ngấp nước to tròn kia nhìn thẳng vào mình.
Từ khi nào, Nhạc Tuyên đã từng nói rằng anh thích nhất chính là đôi mắt sáng lấp lánh như sao này của Đỗ Tử Triệt.
Nhưng hiện tại, anh hận không thể móc luôn nó ra ngoài.
"Ngay từ đầu tôi đã nói với cậu, chỉ cần cậu không chạm vào điểm mấu chốt của tôi, cậu làm gì tôi cũng mặc kệ".
rót một ly nước cho mình, Nhạc Tuyên dựa vào bàn, ưu nhã nhấp nhấp: "Chỉ là hiện tại, tôi nhìn thấy cậu liền thấy ghê tởm.
Nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, cuốn gói cho tôi".
Hai mắt Đỗ Tử Triệt đỏ lên, từ phía sau nhào lên ôm lấy eo của Nhạc Tuyên: "Không, em không đi!"
"Đừng ép tôi đem toàn bộ ảnh chụp ném tới trước mặt cậu thì mới biết buông tay".
Nhạc Tuyên cười lạnh: "Mấy thứ trên mạng kia chắc chắn cậu đều biết đúng không.
Thật ra thì sáng nay có người đã gửi cho tôi mấy tấm ảnh cực kỳ rõ ràng, cậu có muốn thưởng thức với tôi một chút không?
Không nghĩ tới Nhạc Tuyên có thể biết nhiều điều như vậy, trong mắt Đỗ Tử Triệt tràn ngập vẻ kinh ngạc, ngay sau đó hóa thành chán ghét.
Tựa như giả vờ đã mệt rồi, Đỗ Tử Triệt buông tay bên hông Nhạc Tuyên ra, trong túi lấy ra một gói thuốc lá.
"Nhạc Tuyên, thật sự thì anh đúng là một người kỳ quái".
Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày.
Anh vậy mà tới bây giờ vẫn không biết, cái tên nhóc này lại còn biết hút thuốc.
"Rõ ràng mới 28 tuổi, lại giống như người già vậy".
Hắn ngẩng đầu, chậm rãi phun một làn khói thuốc ra không trung: "Không thuốc lá, không uống rượu, không đến hộp đêm, một tuần quan hệ ba lần.
Nghìn năm một kiểu sống cũng chỉ anh mới có thể sống nổi như vậy".
Khuôn mặt kia vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như trước, nhưng lời nói đó lại làm trong lòng Nhạc Tuyên không khỏi chấn động.
"Anh có thể phát hiện thật ra cũng tốt.
Cũng giúp tôi thoát khỏi cuộc sống nhiều năm nghẹn khuất như vậy".
Điếu thuốc trong tay run lên, Đỗ Tử Triệt cười nói: "Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ đi.
Bất quá trước khi đi, còn có một số chuyện phải tính toán cẩn thận".
"Chuyện gì?" Nhạc Tuyên giương mắt, trong ánh mắt chỉ còn vẻ lạnh nhạt.
"Trong giấy này tôi có liệt kê rất rõ ràng, những thứ mình muốn không nhiều lắm, hợp tan vui vẻ đi".
Hình như hắn đã sớm có chuẩn bị, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Nhạc Tuyên.
Nhạc Tuyên liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn, nhàn nhạt cong khóe miệng lên hỏi: "Tôi đây không chừng có phải đòi lại từ cậu đó chứ.
Từ lần đầu tiên cậu và Nhạc Hàn phát triển tình cảm đến giờ tiêu tốn bao nhiêu rồi?"
Đỗ Tử Triệt ngẩn người, hẳn là không tin Nhạc Tuyên vậy mà biết được nhiều tin tức như vậy.
Cười lạnh một tiếng, Nhạc Tuyên xoay người đi vào phòng tắm.
"Nửa tiếng, tới lúc tôi ra, tốt nhất là cậu và toàn bộ đồ đạc của cậu liền biến mất cho tôi".
******
Nước ấm theo đỉnh đầu dội xuống, Nhạc Tuyên nhắm mắt lại, hưởng thụ thời khắc yên lặng này.
Tiếng đóng cửa vang lên, khóe miệng Nhạc Tuyên cong lên một tia cười khổ.
Nơi đây lại một lần nữa chỉ còn lại một mình anh.
Thu dọn xong mọi thứ, Nhạc Tuyên vẫn quyết định đến bệnh viện.
Ở chỗ này lạnh thanh còn không bằng đi nghe người kia ầm ĩ một trận, ít nhất như vậy sẽ không cảm thấy tịch mịch.
******
Lúc Nhạc Tuyên đi vào phòng bệnh, Viên Hàm Vũ đang ngủ.
Lâm Mật ngồi bên giường, thấy Nhạc Tuyên đến liền lập tức đứng dậy: "Nhạc tổng!"
"Không có gì, tôi chỉ là ghé qua nhìn xem một chút".
Lấy đồ ra đặt ở đầu giường, phất phất tay về phía trợ lý, bảo cậu ta đi ra ngoài nghỉ ngơi trước đi.
"Thật là, đứa nhỏ này của tôi không hiểu chuyện, làm cho ngài gặp phiền toái!".
Lâm Mật có chút ngượng ngùng, người trước mặt này tuy rằng chỉ lớn hơn con mình vài tuổi, nhưng lời nói cử chỉ đều thành thục hơn ít nhiều.
"Dù sao cũng là sai lầm của con, bá mẫu người đừng trách cậu ấy".
Nhạc Tuyên cười cười.
Thân phận của Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên đã điều tra qua, nên đối với Lâm Mật cũng không mấy xa lạ.
Tựa như nghe có tiếng người nói chuyện, Viên Hàm Vũ nằm trên giường bệnh giật giật, hơi hơi mở mắt, nhìn Nhạc Tuyên đứng bên cạnh mép giường mình.
"Ngươi đến rồi!" Trong giọng nói có một tia lười biếng, như con mèo vừa mới tỉnh ngủ, đang giãn tứ chi ra.
Giương mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, trời tối đen, sắc đêm bị các ánh đèn neon chiếu sáng rực lên.
Viên Hàm Vũ ghét mắt liếc liếc cái túi Nhạc Tuyên đặt ở đầu giường, hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Đây là đồ Nhạc tổng đem tới, còn không mau cám ơn người ta!".
Lâm Mật bất mãn nhìn thoáng qua Viên Hàm Vũ.
"Nhạc tổng lại đây thăm con, con xem lại bộ dáng của mình xem! Còn không nhanh lên!"
Từ một buổi ở chung, Nhạc Tuyên đã sớm biết Viên Hàm Vũ là mặt hàng thế nào rồi, tuy rằng không để bụng.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng hắn bị Lâm Mật dạy dỗ, Nhạc Tuyên vẫn vô cùng hưởng thụ.
Nhưng Viên Hàm Vũ lại không nghĩ vậy, nhìn ánh mắt Nhạc Tuyên mang theo một tia khiêu khích.
Nhạc Tuyên đối diện với ánh mắt của Viên Hàm Vũ, khóe miệng hơi hơi cong lên, đi đến cạnh Lâm Mật nói: "Hiện giờ trễ rồi, không bằng con bảo trợ lý lái xe đưa cô về đi!"
Viên Hàm Vũ cũng ước gì Lâm Mật đi nhanh lên, lập tức gật gật đầu: "Mẹ, người về trước đi, ta có thể ở đây một mình".
Lâm Mật có chút do dự, nhưng nhìn bộ dáng của Viên Hàm Vũ, vẫn gật gật đầu.
"Vậy xin làm phiền!".
Rồi lại tiến đến bên tai Viên Hàm Vũ nói nhỏ: "Đừng quên những gì mẹ vừa nói với con".
******
Chờ đến lúc hai người đi rồi, Viên Hàm Vũ mới chậm rãi bò dậy.
"Trong túi là đồ ăn khuya, tự mình lấy đi".
Nhạc Tuyên đứng trước cửa sổ nhìn ra một mảnh phồn hoa bên ngoài.
Hộp thức ăn vừa được mở ra, mùi thơm tràn ngập phòng bệnh.
"Đây là gì? Ngự thiện phòng của Trẫm chưa từng làm món này!" Lò đầu ra ngửi ngửi mùi vị, Viên Hàm Vũ nhịn không được liếm liếm môi.
Đưa tay cầm lấy một cái cánh gà, bỏ vào trong miệng: "Hương vị không tồi".
Nhạc Tuyên liếc liếc hắn, bất quá nhìn hắn ta ăn đến vui vẻ như vậy, cũng lười nói gì đó.
Chỉ một lát sau, Viên Hàm Vũ đã ăn xong cả một hộp thức ăn.
"Buổi tối anh không ăn cơm sao?" Nhìn một bàn thức ăn hỗn độn, Nhạc Tuyên có chút không thể tin nổi, người kia thế mà ăn luôn cả phần của anh.
"Ăn rồi, không no".
Theo bản năng liếm liếm ngón tay, Viên Hàm Vũ cảm thấy vô cùng mỹ mãn nói.
Nhạc Tuyên vừa định nói gì đó, di động trong túi lại một lần nữa vang lên.
Tiếng chuông di động làm Viên Hàm Vũ cũng bị hấp dẫn quay lại nhìn.
Liếc mắt thấy cái tên lập lòe trên màn hình, hai mày Nhạc Tuyên liền nhíu chặt.
Viên Hàm Vũ nhìn thấy toàn bộ biến hóa của anh, trong lòng không khỏi lập tức nhảy dựng lên.
Điện thoại không ngừng đổ chuông, ngay lúc Viên Hàm Vũ cho rằng sẽ ngắt máy, thì Nhạc Tuyên nhận cuộc gọi.
"Ba......" Trong giọng của Nhạc Tuyên mang theo một tia không kiên nhẫn.
Viên Hàm Vũ nhịn không được chuyển qua mép giường, muốn nghe một chút âm thanh bên kia.
"Em trai mày giới thiệu vài người cho mày, ngày mai trở về mà gặp người ta".
Giọng của Nhạc Tu Viễn từ đầu bên kia truyền đến, vừa vặn lọt vào tỏng tai Viên Hàm Vũ.
......!
# Hết chương 5.