Hai người Viên Hàm Vũ vui vẻ ngồi đối diện nhau trong tiệm cà phê ở góc đường.
"Nói đi, anh có mục đích gì".
Nhạc Tuyên quấy ly Cappuccino trước mặt, hơi hơi nhướng mắt lên hỏi.
"Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cũng cần phải có lý do sao?".
Viên Hàm Vũ dựa vào sô pha, mỉm cười nhìn Nhạc Tuyên.
Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày, động tác trong tay cũng dần dần chậm lại, nhìn về phía Viên Hàm Vũ ánh mắt càng thêm phức tạp.
"Kỳ thật thì tôi xem hiện tại cũng khá tốt, em cũng không cần phải đối phó với oanh oanh yến yến đó không phải sao?".
Viên Hàm Vũ cười với Nhạc Tuyên, uống một ngụm nước chanh.
"Còn đến cùng vì sao mà tôi muốn giúp em, cái này tôi xin phép giữ bí mật".
Nhạc Tuyên xem ra, giao dịch này đối với Viên Hàm Vũ không có nửa điểm tác dụng.
Chỉ là điều kiện đối phương đưa ra lại hết sức hấp dẫn.
Từ sau chuyện của Đỗ Tử Triệt, chuyện tình cảm đối với Nhạc Tuyên mà nói đã có nhiều đề phòng hơn.
Đặc biệt lúc phát hiện Nhạc Hàn cũng có ý đồ kỳ quái đối với mình, trong lòng anh càng thêm bực bội.
Có lẽ có Viên Hàm Vũ chắn mũi tên này, về sau cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Được".
Trong lòng suy xét nhiều lần, cuối cùng Nhạc Tuyên vẫn gật gật đầu.
"Bất quá anh phải biết rằng, mọi chuyện này đều là diễn kịch.
Tôi đối với anh không có bất kỳ ý tưởng gì".
Ánh mắt Viên Hàm Vũ buồn bã, bất quá rất nhanh đã bị hắn che giấu đi.
Nhạc Tuyên cũng không nhìn thấy, lấy trừ trong túi bên cạnh ra một tờ giấy trắng.
Trước mặt Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên khởi thảo một phần hiệp nghị đính hôn.
Hai người xem xét không có vấn đề gì thì cùng nhau ký tên.
"Hợp tác vui vẻ!".
Nhạc Tuyên hài lòng nhìn hiệp nghị trong tay, đứng dậy rời khỏi quán.
Viên Hàm Vũ nhìn tờ giấy trong tay mình, khóe miệng cong cong lên.
......!
"Anh, anh và cái tên họ Viên kia thật sự ở bên nhau sao?".
Nhạc Di kinh ngạc nhìn Nhạc Tuyên, không nghĩ chỉ ngắn ngủi mấy ngày, hai người đã đính hôn.
"Uhm".
Ánh sáng nhẹ nhàng từ máy tính trước mặt càng làm khuôn mặt của Nhạc Di thêm rõ ràng.
Nhạc Tuyên xoa mái tóc ướt đẫm, đưa tay click mở trình duyệt lên.
"Trời ạ! Anh đang nói giỡn à!" Nhạc Di kinh ngạc bưng kín miệng mình.
Mới đi du học không đến nửa năm, chị dâu của mình đã đổi thành người khác.
"Em nói xem!".
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của em gái mình, Nhạc Tuyên nhịn không được muốn trêu cô một chút.
Phát hiện khóe miệng Nhạc Tuyên giấu một tia cười, Nhạc Di mới phát hiện ra mình bị lừa.
"A, ngay cả em gái ruột mà anh cũng gạt nữa!".
Nhạc Di bĩu môi, phẫn nộ nhìn màn hình máy tính, dùng sức chọc chọc cái mặt của Nhạc Tuyên.
"Bất quá anh à, nếu thật sự là người không tệ anh cũng nên xem xét một chút đi!".
Chuyện của bữa tiệc đêm hôm đó, Nhạc Di có nghe Nhạc Tu Viễn nói sơ qua.
Bất quá đối với việc Viên Hàm Vũ đột nhiên xuất hiện, biểu thị công khai quyền sở hữu thật sự đã làm tâm tư thiếu nữ của Nhạc Di tràn lan.
"Được rồi, em đi ngủ được rồi!".
Nhạc Tuyên không một chút bận tâm đến cảm giác của người khác, trực tiếp đóng máy tính.
Ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh, đồng hồ trên tường biểu hiện theo giờ Bắc Kinh bây giờ là 8 giờ tối.
Hít sâu một hơi, Nhạc Tuyên dựa vào cửa sổ, hòa mình vào trong màn đêm.
Không biết Viên Hàm Vũ kia rốt cuộc có ma lực gì, mà trong thời gian ngắn ngủi, đến cả em gái của anh ở bên kia đại dương cũng bị thu phục.
Nhạc Tuyên lại không phát hiện ra, chính anh lần đầu tiên gặp Viên Hàm Vũ cũng rất nhanh buông xuống cảnh giác.
......!
Nghi thức đính hôn được cử hành ở Nhạc gia, ngoại trừ Nhạc Di, tất cả mọi người của Nhạc gia đều có mặt.
Viên gia cũng rất nể mặt khi Viên Hi và Lâm Mật cùng đến dự.
Viên nhị lão gia sau khi biết chuyện này liền rất vui vẻ đối với con trai mình, cao hứng vô cùng, đúng như lời Lâm Mật nói, chia một ít sản nghiệp cho hắn.
Nói là lễ đính hôn, thật ra cũng chỉ là người của hai nhà ngồi ăn bữa cơm với nhau, gặp gỡ người lớn hai bên, thuận tiện cũng bàn bạc một chút về thời gian kết hôn của hai người.
Sau khi nghi thức kết thúc, Viên Hàm Vũ đường đường chính chính ngồi lên xe của Nhạc Tuyên.
"Địa chỉ".
Nhạc Tuyên chống đầu, uống một chút rượu nên trên mặt mang theo một tia đỏ ửng, dưới ánh đèn mờ áo có vẻ đặc biệt mê người.
Viên Hàm Vũ cũng uống mấy chén với Nhạc Tu Viễn, tuy rằng tửu lượng không thấp, cũng có chút ngà ngà say.
Hình bóng Nhạc Tuyên rõ ràng hiện lên trước mắt, nhưng khi gần khi xa, làm Viên Hàm Vũ không thể nào chạm vào được.
Ghét bỏ nhìn Viên Hàm Vũ múa may, Nhạc Tuyên cau mày, lưu loát chụp lấy móng vuốt đang đưa về phía mình.
"Nhanh lên, nói địa chỉ, nếu không tôi sẽ ném anh ở đây!"
Bị Nhạc Tuyên rống một trận như vậy, Viên Hàm Vũ hơi hơi tỉnh táo lại, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng xẹt qua một vẻ tươi cười.
Đọc địa chỉ nhà mình, rồi thoải mái nằm trên ghế phụ, hưởng thụ thời gian ở bên cạnh Nhạc Tuyên.
Xe ngừng bên dưới nhà Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên cau mày nhìn người bên cạnh ngủ giống như lợn chết, đẩy đẩy vai hắn.
"Tới rồi sao?" Viên Hàm Vũ hơi hơi mở mắt ra, thấy Nhạc Tuyên bên cạnh lại nhịn không được chép miệng.
Nhạc Tuyên thở dài, nhận mệnh rời khỏi ghế, kéo người đang nằm trên ghế phụ xuống xe.
Viên Hàm Vũ an tâm rúc vào trong ngực Nhạc Tuyên.
Một tên đàn ông cao 1m85 rúc vào trong ngực mình, Nhạc Tuyên ngẫm lại thì thấy hình ảnh đó chắc chắn rất đẹp.
"Chìa khóa đâu?", quăng tay Viên Hàm Vũ lên vai mình, Nhạc Tuyên đưa tay sờ soạng túi quần hắn.
"Trong túi!".
Viên Hàm Vũ trên mặt tươi cười, vùi đầu trên vai người kia, ra vẻ mơ hồ nói.
"Đâu có!".
Sờ trái sờ phải đều không thấy, Nhạc Tuyên thật sự chịu không nổi Viên Hàm Vũ dồn hết sực nặng cả người lên mình, liền đẩy người kia vào phía góc tường, tiếp tục ngồi xổm xuống tìm kiếm.
Rất vất vả mới sờ được chùm chìa khóa dưới đáy túi quần.
Theo ánh sáng mỏng manh từ di động, Nhạc Tuyên rốt cuộc có thể đút chìa khóa vào, vặn mở cửa.
Vừa định quay đầu lại ôm người vào, chỉ cảm thấy phía sau chợt nặng, người nào đó vô cùng tự giác nhào lên ôm lấy eo anh.
Thở dài một hơi, Nhạc Tuyên đành để nguyên tư thế này đi vào phòng.
Động tác Viên Hàm Vũ cực nhanh, vừa mới bước vào đã móc chân đóng cửa lại.
"Tôi về đây".
Nhạc Tuyên xoay người muốn rời đi liền bị Viên Hàm Vũ giữ chặt lại.
"Đã trễ vậy rồi, tối nay ngủ lại đây đi!".
Viên Hàm Vũ giẫy giụa đứng dậy, một tay ôm chầm lấy vai Nhạc Tuyên, một khuông miệng đầy mùi rượu ập vào trước mặt.
Nhạc Tuyên ghét bỏ tránh ra, đem cái tay đang đeo trên vai lột ra.
"Không được, ngày mai còn phải..." Lời còn chưa nói xong, đã bị một loại chất lỏng bắn đầy người.
"Xin...!Xin lỗi, tôi nhịn không được..." Viên Hàm Vũ xin lỗi nghe không lọt tai nổi.
Nhạc Tuyên nhìn tây trang mình bị nôn dơ, quả thật là hận Viên Hàm Vũ đến nghiến răng nghiến lợi.
"Em đi tắm rửa trước đi, quần áo tôi sẽ giúp em giặt sạch!".
Viên Hàm Vũ vội vàng cởi áo khoác của Nhạc Tuyên ra, trực tiếp đẩy người vào phòng tắm.
"Em vào trước đi, một lát tôi lấy quần áo cho em!"
Sau khi cửa đóng lại, khóe miệng Viên Hàm Vũ dương lên một tia đắc ý, trong ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo không còn một chút men say vừa rồi.
Nhạc Tuyên nhìn quần áo bẩn của mình, bất đắc dĩ cởi áo sơ mi ra, ném ở bồn rửa tay.
......!
Nhạc Tuyên mặc quần áo của Viên Hàm Vũ bước ra khỏi phòng tắm, người đang ngồi trên sô pha lập tức hai mắt sáng ngời.
Đã lăn lộn đến mức này, Nhạc Tuyên cũng không có ý định trở về nữa.
"Phòng trống ở đâu?" Nhạc Tuyên vừa dùng khăn lông xoa tóc, vừa hỏi.
"Tôi dẫn em đi".
Viên Hàm Vũ đứng lên, lưu luyến thu hồi ánh mắt trên người Nhạc Tuyên lại.
Mở cửa phòng, bật đèn, bài trí bên trong phòng làm Nhạc Tuyên hoảng hốt.
"Này không phải là phòng của anh đó chứ?" Nhạc Tuyên hoài nghi đi vào, không gian bên trong lớn hơn so với anh tưởng tượng.
Một cái giường đôi đặt bên trong, ở cạnh là bàn máy tính và kệ sách, nhìn thế nào cũng không phải là phòng dành cho khách.
"Phòng tôi ở bên cạnh!".
Viên Hàm Vũ chột dạ cười cười, đẩy Nhạc Tuyên vào trong.
Trong buồng vệ sinh còn có một cái bồn tắm, Nhạc Tuyên nhìn Viên Hàm Vũ, biểu tình càng ngày càng không tin.
"Em là khách, nếu mà lấy phòng tôi cho em ở cũng không có vấn đề gì".
Bị Nhạc Tuyên nhìn đến không thoải mái, Viên Hàm Vũ dứt khoát thẳng thắn.
Nhạc Tuyên híp híp mắt, chậm rãi đến trước mặt Viên Hàm Vũ.
"Tôi nói, anh không phải muốn lấy đùa thành thật với tôi đấy chứ!".
Nhạc Tuyên hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh híp lại, không biết cất giấu bí mật gì.
Viên Hàm Vũ cong khóe miệng lên, một tay ôm eo Nhạc Tuyên, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói càng thêm thâm trầm: "Nếu tôi nói đúng vậy, em tin không?"
Nhìn ánh mắt Viên Hàm Vũ trở nên nguy hiểm, Nhạc Tuyên liền đẩy người ra.
"Tôi từ chối".
Không chút lưu tình đuổi Viên Hàm Vũ ra khỏi phòng, trên mặt Nhạc Tuyên mang theo nụ cười chiến thắng.
Viên Hàm Vũ lắc lắc đầu cười khổ, nhìn nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, đành phải chấp nhận số mệnh tắm rửa đi ngủ.
......!
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Tuyên bị một trận tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Hai mày nhíu chặt lại, kéo chăn từ dưới mông qua khỏi đỉnh đầu, muốn che chắn hết mấy âm thanh phiền nhiễu từ bên ngoài vào.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Viên Hàm Vũ vừa vào cửa liền nhìn thấy Nhạc Tuyên rúc thành một nắm giống như kén tằm.
Hắn cười cười bất đắc dĩ, đi đến ngồi xuống mép giường, đưa tay đào người trừ trong chăn ra.
Nhạc Tuyên mơ mơ màng màng, cảm giác có đôi tay lộn xộn trên đỉnh đầu mình, cả người vốn bọc trong chăn cũng hình như bị một ngoại lực lôi kéo.
Bực mình khi bị quấy rầy, Nhạc Tuyên nổi giận ném chăn ra, ngồi bật dậy.
Cái tên đầu sỏ vội rút tay lại, mặt ngốc lăng nhìn người vừa mới rời giường.
Tóc đã bị Viên Hàm Vũ chơi đến không ra hình ra dạng, tóc tai dựng đứng, trong đôi mắt sáng ngời bên dưới toàn là lửa giận.
"Không có gì, bữa sáng đã xong rồi, ra ăn sáng đi!".
Phát hiện tình huống không ổn, Viên Hàm Vũ bỏ lại một câu, cười cười với Nhạc Tuyên rồi đóng cửa phòng bỏ chạy.
Nhìn cánh cửa bị đóng lại, do dự một chút, Nhạc Tuyên vẫn buông cái gối đầu đang giơ cao xuống.
......!
Trên bàn cơm bày mấy cái dĩa chỉnh tề, dao nĩa đặt hai bên, trên bàn là một cái trứng chiên cùng với một thanh lạp xưởng nướng.
"Anh làm?" trong mắt Nhạc Tuyên tràn đầy vẻ không tin, một công tử giống như Viên Hàm Vũ, làm sao có thể có tay nghề như vậy chứ.
"Em nếm thử xem!".
Viên Hàm Vũ không có trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ cười cười, giục Nhạc Tuyên ăn nhanh lên.
Do dự nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, lại đối diện với ánh mắt ngập tràn hy vọng của Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên cầm dao, cắt một miếng trứng nhỏ, bỏ vào miệng.
Không có mùi khét, độ chín vừa phải, tuy rằng không thể nói là mỹ vị nhân gian, nhưng trình độ nội trợ vẫn đủ đạt được.
"Thế nào, mùi vị không tệ đúng không!".
Thấy biểu tình của Nhạc Tuyên, Viên Hàm Vũ cười cười, vẻ mặt thỏa mãn.
"Cái này..." Nhạc Tuyên vẫn không quá tin tưởng, nhịn không được muốn hỏi thêm một câu.
Nhưng còn chưa kịp nói lời ra miệng, đã có một giọng nói khác từ trong bếp truyền đến...!
"Thiếu gia, có cần thêm một trứng không?"
......!
# Hết chương 7.