Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Cô chưa từng chứng kiến bộ dạng đàn ông nổi giận, nhìn ngọn lửa trong mắt Âu Dương Lãnh thân thể cô không khỏi run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi đũa trong tay cũng cầm không chặt, hoảng sợ nhìn Âu Dương Lãnh, anh ta sao vậy? n

“Ông nội con no rồi, chúng con đi trước.” Âu Dương Lãnh bỏ đũa xuống, không để ý sắc mặt tái nhợt của Vu Thiện nói với Âu Dương Thiên, cố chấp kéo Vu Thiện vội vã đi ra ngoài, không quan tâm Vu Thiện đi lảo đảo nghiêng ngả sau lưng anh.

“Văn, đưa anh con ra ngoài.” Âu Dương Thiên nói với Âu Dương Văn bên cạnh, liếc về phía Âu Dương Lãnh và Vu Thiện rời đi, ý là đối với biểu hiện của Âu Dương Lãnh có chút bất mãn.

“Dạ.” Âu Dương Văn lúc nào cũng biểu hiện bình tĩnh, đi theo sau lưng Âu Dương Lãnh ra ngoài, khi anh sắp ngồi lên xe, nói với Âu Dương Lãnh: “Anh đi thong thả.”

“Hừ.” Âu Dương Lãnh hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm ngó ngàng tới Âu Dương Văn, dặn dò tài xế: “Đi thôi.” Tài xế nhận lệnh lập tức chạy xe ra khỏi biệt thự, ném Âu Dương Văn phía sau.

“Anh ta là em trai anh?” Sao không thấy ba mẹ anh ta? Vu Thiện quay đầu nhìn Âu Dương Văn ở phía sau, muốn hất tay Âu Dương Lãnh đang nắm tay mình ra, lại thấy lửa giận trong mắt anh, cô ngừng giãy dụa.

“Rất thất vọng? Có phải rất tiếc nuối không?” Âu Dương Lãnh cố ý bóp méo hành động cô nhìn Âu Dương Văn. Khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận thì trong lòng đột nhiên dâng lên lửa giận, cô là người phụ nữ mình chọn lựa, ánh mắt nên đặt trên người mình, Âu Dương Văn được tính là gì chứ.

“Anh…” Vu Thiện trợn tròn mắt, có chút kinh ngạc với giọng điệu của Âu Dương Lãnh, tại sao anh ta cố ý bóp méo ý của mình?


“Nói cho em biết, em là người phụ nữ của Âu Dương Lãnh tôi, chú ý hành động của mình.” Âu Dương Lãnh lạnh lùng cảnh cáo cô, anh cũng cảm thấy hôm nay hành động của mình có chút khác thường, nhưng nhìn thấy bọn họ trước mặt mình, quan hệ hài hòa kiểu đó, tim anh sẽ đố kỵ.

“Biến thái.” Vu Thiện chỉ nói câu này, quay đầu không để ý tới Âu Dương Lãnh, cô không đếm xỉa tới tên bệnh thần kinh.

“Biến thái cũng chỉ nhằm vào em.” Âu Dương Lãnh cũng không hiểu tại sao mình lại muốn nhìn thấy Vu Thiện nổi giận, dường như như vậy mới có thể cảm nhận được cơn giận của cô.

Hai người không nói gì thêm nữa, bầu không khí nặng nề bao trùm xung quanh bọn họ, tài xế lái xe rất nhanh, nhanh chóng trở về nhà Âu Dương, Âu Dương Lãnh xuống xe đầu tiên, Vu Thiện cũng xuống xe từ cửa bên kia, một trước một sau, hai người vẫn luôn duy trì một khoảng cách về đến nhà.

Thím Lan đang chờ họ, thấy họ trở về sắc mặt lo lắng mới được thả lỏng: “Thiếu gia, cô Vu, hai người đã về.” Rồi tiến lên cầm áo khoác cho Âu Dương Lãnh, lúc đang muốn cầm cho Vu Thiện, Vu Thiện lại không chịu.

“Thím Lan, tôi còn phải về, không làm phiền bà nữa.” Vu Thiện khéo léo nói, nếu cô đồng ý gả cho anh ta thì sẽ làm được, hiện giờ cô muốn về nhà, nghĩ rằng mẹ chắc cũng đã về nhà.

“Ở đây chính là nhà của em, đi lên lầu.” Âu Dương Lãnh cắt ngang lời bọn họ, không hài lòng với hành động muốn rời khỏi của Vu Thiện, anh cũng đã sửa sang lại một căn phòng cho Vu Thiện rồi, tại sao cô còn muốn về căn phòng chật hẹp đó?

“Tôi phải về nhà!” Nghe ra Âu Dương Lãnh không để cô từ chối, Vu Thiện kháng nghị, cũng không quản ánh mắt thím Lan liếc nhìn, lớn tiếng nói, cô mới không thèm ở lại chỗ này, nói không chừng tối nay còn có phụ nữ tới.

“Em nói gì?” Trong nháy mắt Âu Dương Lãnh đi tới trước mặt Vu Thiện, nắm giữ bả vai cô, ép cô nhìn mình: “Em lặp lại lần nữa?”

“Thiếu gia, có gì từ từ nói.” Thím Lan lo lắng đi tới trước mặt hai người, bà muốn ngăn cô Vu lại, mỗi lần thiếu gia từ nơi đó trở về đều rất tức giận.

“Tôi phải về nhà.” Lần này Vu Thiện thấy rõ sự tức giận trong mắt anh, giọng nói cũng dần dần thấp xuống, nhưng cô vẫn dũng cảm tỏ rõ ý của mình, cô không muốn ở lại.

“Không cho phép, đừng cho là tôi không biết em muốn đi tìm Âu Dương Văn, nói cho em biết, chỉ cần em dám đi tìm cậu ta, tôi sẽ phá hủy Vu thị!” Âu Dương Lãnh độc ác trừng mắt nhìn sắc mặt Vu Thiện trắng bợt.


“Anh….” Anh ta cố ý xuyên tạc mình, cũng không tính vào đâu, nhưng mà tại sao anh ta muốn dùng Vu thị uy hiếp mình? Mình đã đồng ý gả cho anh ta, tại sao anh không chừa lại cho mình chút không gian?

“Hiểu rồi thì đi lên, thím Lan đưa cô Vu lên lầu đi.” Âu Dương Lãnh thấy nước mắt cố nén trong tròng mắt cô, cảm giác không thoải mái dâng lên trong lòng, khiến giọng nói cũng không được tốt. 

“Vâng thiếu gia, cô Vu, đi lên thôi.” Thím Lan dùng sức kéo Vu Thiện, không ngừng nháy mắt với Vu Thiện, muốn cô không chọc giận thiếu gia nữa. Vu Thiện cũng biết mình không thể hành động theo cảm tính, nhưng cô chỉ là muốn trở về xem mẹ có về nhà không thôi mà.

Âu Dương Lãnh lạnh lùng nhìn Vu Thiện không tình nguyện lên lầu, trong mắt đầy ý vị cảnh cáo rõ ràng, anh đã cho người trả phòng lúc trước cô ở, ngày mai sẽ đưa đồ đến, cho dù bây giờ cô trở về cũng không vào nhà được.

“Cô Vu, cô vẫn nên nghe lời thiếu gia đi, tốt cho cô hơn.” Thím Lan tốt bụng nói, chuyện thiếu gia quyết định có rất ít cơ hội phản đối, trừ phi ông cụ nói.

“Thím Lan, bà đừng nói nữa.” Vu Thiện đi tới gian phòng lúc nãy vừa rời khỏi đó, bất đắc dĩ ngồi trên ghế, cô thật sự rất muốn biết tình hình của mẹ, nhưng lại không thể trở về.

“Cô Vu, có phải cô có chuyện hay không?” Thím Lan nhìn ra vẻ mặt lo lắng của cô, quan tâm hỏi.

“Thím Lan, tôi muốn về thăm mẹ.” Chính sự lo lắng chiến thắng tất cả, cô hiểu mình không nên nói đi về, nhưng trong lòng cô rất khó chịu.

“Cô Vu, cô có thể gọi điện thoại mà.” Thím Lan cầm điện thoại bên cạnh đưa cho cô, ý bảo cô lo lắng thì gọi điện về nhà liền đi, cô muốn về nhà là không thể nào.


“Vâng, cám ơn thím Lan.” Lúc này Vu Thiện mới nhớ tới là có điện thoại, nhưng trong nhà không có điện thoại, thường thì mình đều về nhà, làm sao bây giờ?

“Cô Vu, cô nói chuyện điện thoại xong thì đi nghỉ ngơi đi.” Thím Lan nói xong rồi đóng cửa lại và rời khỏi phòng.

Vu Thiện trầm tư nhìn điện thoại, suy nghĩ hay là nên điện thoại cho Vu Thành? Vu Thành sẽ đưa mẹ về sao? Không được, nếu cô đã đồng ý gả cho Âu Dương Lãnh, ông ta phải nên thực hiện cam kết.

Vu Thiện dũng cảm cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại cô ghi nhớ trong đầu, cô không biết tại sao phải nhớ rõ số điện thoại này như vậy, chỉ biết trái tim mình lo lắng đập mạnh.

Rất nhanh đầu bên kia có tiếng trả lời. “A lô, ai vậy?” Vu Thành vốn chuẩn bị đi ngủ thì nghe điện thoại vang lên, mơ màng bắt máy, khiến Đinh Hoa ngủ bên cạnh đề cao cảnh giác.

“Là tôi.” Vu Thiện cảm giác miệng mình vô cùng khô khốc, rất lâu mới thốt nên lời, nếu như không phải muốn biết tung tích hiện giờ của mẹ, cô hoàn toàn sẽ không gọi vào số điện thoại này.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Vu Thành nghe ra giọng Vu Thiện, vội vàng lên tinh thần hỏi, Đinh Hoa nằm im nghe đoạn đối thoại của bọn họ, cái tên Vu Thành này đêm khuya nói chuyện với phụ nữ, có phải xem như mình không tồn tại rồi hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận