Edit: Ngọc Hân –
“Không buông!” Vu Thiện quật cường ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Lãnh, thái độ rất kiên quyết, cô nhất định phải đưa mẹ đi.
“Tổng giám đốc Âu Dương đừng nóng giận, có thể phu nhân muốn nói rất nhiều chuyện với mẹ phu nhân mà thôi.” Viện trưởng cười nói, tổng giám đốc Âu Dương này là nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố A, ông ta không dám đắc tội.
“Tôi nói lại lần nữa, buông ra.” Âu Dương Lãnh âm u nhìn Vu Thiện, ánh mắt có ý không cho phép Vu Thiện ngang bướng, tình hình hiện tại hoàn toàn không thể mang Ninh Chân đi, đây cũng là ý của Ninh Chân.
“Không buông, tại sao anh không để tôi dẫn mẹ đi.” Vu Thiện tiếp tục quật cường nhìn chằm chằm Âu Dương Lãnh, hỏi từng câu từng chữ, mẹ ở đây nhất định sẽ chịu khổ, tại sao Âu Dương Lãnh lại máu lạnh như thế.
“Bốp.” Âu Dương Lãnh thấy Vu Thiện hồ đồ mất khôn, giận đến giơ tay lên, trong khi anh không có ý thức gương mặt Vu Thiện bị đánh lệch một bên, khóe miệng chảy ra chút máu. Âu Dương Lãnh để tay xuống rút tay về, trong lòng bàn tay truyền tới hơi nóng, anh không nhịn được nắm chặt bàn tay lại.
Giờ phút này không khí ngừng lại, không ai nói gì, chỉ có tiếng hít thở không đều nhau của mấy người đứng đó, Ninh Chân giống như không có cảm giác nhìn về phương xa, không chút cảm xúc khi con gái bị đánh ngay trước mặt, chỉ có ánh mắt của bà có tia sáng vụt qua.
Vu Thiện vẫn không quay đầu, ngực phập phồng không ngừng chứng tỏ cơn giận của cô không nhẹ. Làm thế nào cô cũng không ngờ rằng Âu Dương Lãnh lại đánh mình trước mặt nhiều người như vậy, khi cô nhìn thấy bộ dạng ngồi im của mẹ thì rốt cuộc ý thức được mẹ không bình thường, mình bị đánh, sao mẹ không có động tĩnh gì?
Vu Thành nhíu mày, Âu Dương Lãnh đây là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta không thích Vu Thiện? Nhưng sao có thể chứ? Không phải cậu ta muốn lợi dụng Vu Thiện để chiếm Vu thị chứ?
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Vu Thiện không kịp tức giận với Âu Dương Lãnh, khẩn trương hỏi Ninh Chân đứng phía sau, mẹ sao vậy?
“Buông bà ấy ra, đừng để tôi nói đến lần thứ ba!” Âu Dương Lãnh đưa tay kéo tay Vu Thiện, kéo cô về phía mình, gương mặt cô bị mình đánh hiện lên dấu vết màu đỏ, đủ thấy mình dùng lực tàn nhẫn cỡ nào.
“Buông tôi ra!” Vu Thiện nóng lòng muốn biết mẹ thế nào, cố gắng giãy dụa, trước kia mẹ không phải như thế này, mỗi lần mình bị người khác bắt nạt đều bảo vệ mình, nhưng lần này thì sao?
“Viện trưởng, còn không dẫn bà ấy đi?” Âu Dương Lãnh dùng tốc độ như tên bắn nhìn về phía viện trưởng giống khi đánh Vu Thiện, cơn giận trực tiếp khiến viện trưởng lấy lại tinh thần, vội kéo Ninh Chân đi, còn Vu Thành yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện, sau đó bước theo sau.
Viện trưởng sắp xếp Ninh Chân ở trong một căn phòng yên tĩnh, dặn dò y tá chăm sóc tốt cho Ninh Chân, còn Vu Thành đuổi y tá đi ra ngoài, ông ta có lời muốn hỏi Ninh Chân: “Bà nhớ tôi không?”
“Ông là ai?” Ninh Chân ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, cong khóe miệng hỏi, ánh mắt bà đờ đẫn như không có tiêu cự, người đàn ông này sao bà có thể quên được.
“Bà thật sự quên tôi?” Giờ phút này Vu Thành không nói được phiền não thế nào, ông ta vẫn còn nhớ mãi Ninh Chân, năm đó bà như một đóa hoa mai kiều diễm, khiến ông ta lúc ấy thân là người thừa kế Vu thị yêu thương không dứt, mặc kệ người trong nhà phản đối, cố chấp cưới bà. Nếu như không phải do bà không sinh được con trai, sao mình lại không muốn bà, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
“Ha ha, ông là ai, không biết rằng đi vào phòng phụ nữ là không lịch sự sao?” Ninh Chân đột nhiên cười ra tiếng, bộ dạng như trở về trước kia, vui vẻ như vậy.
“Không nhớ cũng tốt, như vậy mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.” Ngắm nhìn bà một hồi, ông ta lẩm bẩm: “Muốn lấy được Vu thị, chỉ bằng Âu Dương Lãnh ư?” Vu Thành nhìn Ninh Chân vẫn còn cười, đứng lên nói một câu: “Chú ý giữ gìn sức khỏe,” sau đó rời đi.
Ninh Chân nhìn bóng lưng ông ta khinh thường cong khóe miệng, Vu Thành, tôi muốn để cho ông biết bộ mặt thật của Đinh Hoa! Cũng để ông biết, Ninh Chân tôi không phải là người phụ nữ để mặc ông đùa bỡn, tủi nhục năm đó tôi và con gái nhận lấy, muốn ông cũng phải chịu đựng.
Bên này Vu Thiện bớt giận chút nào, tiếp tục giãy dụa, mắt thấy mẹ bị đưa đi, dưới sự nóng lòng đó cắn lên cánh tay Âu Dương Lãnh đang giữ chặt mình, lực mạnh đủ cắn đứt một miếng thịt trên cánh tay anh!
Á! Âu Dương Lãnh không ngờ cô ác như vậy, nhưng sức chịu đựng của anh rất mạnh mẽ, xem như là trả nợ vừa rồi đánh Vu Thiện một bạt tai, song nhìn bộ dạng như hổ con cắn mình của cô, không nhịn được cười ra tiếng.
“Anh cười gì?” Đến khi Vu Thiện cảm nhận được trong miệng có mùi tanh của máu mới dừng cắn, cô ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Lãnh không hiểu vì sao cười rất vui vẻ, anh ta bị mình cắn điên rồi sao?
“Cắn đủ rồi hả?” Âu Dương Lãnh thu lại nụ cười, nhìn khóe miệng Vu Thiện chảy ra chút máu, cảm giác dục vọng trong cơ thể lại kêu gào, bộ dạng điên cuồng và khát máu như thế này của cô khiến anh muốn chinh phục cô.
“Buông tôi ra, tôi muốn mẹ.” Vu Thiện tiếp tục giãy dụa trong ngực anh, nhưng không còn cách nào khác, Âu Dương Lãnh vẫn cứ mãi không buông tay, sức cô dần dần dùng hết rồi, mẹ đã không thấy đâu nữa, cô muốn đi tìm.
“Như vậy không ngoan, xem ra là tôi dung túng em.” Mắt Âu Dương Lãnh nhìn chằm chằm con mồi trong ngực, ánh mắt đó khiến Vu Thiện ý thức được có thể mình đã chọc giận Âu Dương Lãnh, nhưng cô không làm sai gì cả.
“Anh muốn làm gì?” Vu Thiện phòng bị hỏi, giờ phút này cô đang trong ngực anh ta không có đường lùi, cô mới chân thật cảm nhận được dục vọng của Âu Dương Lãnh, thứ gì đó đang chống lên ở bụng khiến gương mặt cô trắng bệch.
“Em cứ nói đi?” Âu Dương Lãnh gửi cô nụ cười bí hiểm, mạnh mẽ dẫn cô đi ra phía ngoài, hiện giờ trời sắp tối, Vu Thiện lại càng chìm trong u tối, ý tứ của Âu Dương Lãnh cô hiểu hết.
Viện trưởng tiễn bọn họ ra cửa, Vu Thiện cố nén xúc động muốn trốn chạy, theo Âu Dương Lãnh lên xe, xe chạy về hướng đường cũ. Vu Thành không biết đã đi từ lúc nào, Vu Thiện không có tâm tư để ý tới, giờ phút này Âu Dương Lãnh khiến cô sợ hãi hơn.
“Két.” Tiếng phanh xe đột ngột khác thường vang lên trên đường núi, đột nhiên xe phanh lại khiến Vu Thiện không kịp phản ứng đầu thiếu chút nữa đập vào kính chắn gió, cô hoảng hồn quay đầu nhìn Âu Dương Lãnh, thấy gân xanh trên tay anh nổi lên khiến cô thở dốc vì ngạc nhiên!
“Cởi quần áo!” Rất lâu sau giọng Âu Dương Lãnh lạnh lùng vang lên, thiếu chút nữa Vu Thiện hoảng sợ nhảy dựng lên, anh ta đang nói gì?
“Đừng để tôi lặp lại lần nữa!” Giờ phút này vẻ mặt Âu Dương Lãnh âm u, không muốn đè nén lửa giận và dục vọng mãnh liệt, mà nơi này là địa điểm tốt nhất.
“Không muốn, anh không thể làm như vậy!” Vu Thiện không ngờ rằng Âu Dương Lãnh dám điên cuồng như vậy, nơi này là trên núi, âm u và đen thăm thẳm, hơn nữa cô không phải là dạng phụ nữ phóng đãng, sao có thể cởi quần áo ở đây!
Hết chương 44