Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Ừ.” Thím Lan nói xong xoay người đi theo sau lưng Âu Dương Thiên, đưa hai ông cháu Âu Dương Thiên ra ngoài. Lê:Quý:đôn

“Mệt không? Đói bụng không?” Âu Dương Lãnh dịu dàng đỡ cô, sau đó dưới tầm mắt kinh ngạc của Vu Thiện, ôm cô đi lên lầu, điệu bộ cẩn thận khiến người ta tưởng anh ta yêu mình rất nhiều. Vu Thiện khẽ cúi đầu, đôi môi mím chặt không nói gì.

“Thím Lan, mang thức ăn lên đi.” Liếc mắt thấy thím Lan đã quay lại, anh dặn dò, chân không ngừng bước tiếp tục đi lên lầu.

“Ừ.” Thím Lan nhận lệnh, lập tức đi làm.

“Thả tôi xuống, để tôi tự đi.” Vu Thiện không muốn tiếp xúc quá nhiều với Âu Dương Lãnh giùng giằng muốn rời khỏi cái ôm ấm áp của anh, đây là ngực của hung thủ giết người, cô cảm thấy ghê tởm.

“Ngoan, thân thể em cần nghỉ ngơi.” Âu Dương Lãnh từ chối, bước nhanh như cũ đi tới phòng, không hiểu trước đây còn ra vẻ phụ nữ khéo léo, sao giờ trở nên khó đến gần như vậy? 

Vu Thiện biết chuyện Âu Dương Lãnh đã quyết định thì rất khó để anh thay đổi, cũng không trốn tránh nữa, dù sao thì anh ta cũng không thể theo sát mình suốt được.


Hai người về phòng Âu Dương Lãnh, kể từ lần ân ái ở đây lúc trước, Âu Dương Lãnh liền bố trí Vu Thiện ở phòng này, mặc dù cô không muốn nhưng cô phải ở lại chỗ này.

“Buông tôi ra, tôi sẽ ở phòng mình.” Lúc Âu Dương Lãnh đặt cô vào ghế salon, Vu Thiện vội nói nhưng bị Âu Dương Lãnh ngăn cản: “Đây là phòng em, sau này ở đây.” Giọng nói lạnh lùng thể hiện đang ở ranh giới giận dữ.

Vu Thiện còn muốn nói gì đó nữa nhưng đón nhận ánh mắt đen nhánh lạnh lẽo của Âu Dương Lãnh cô quay đầu lại, im lặng, rũ mắt, hiện giờ cô cần nhẫn nhịn.

**********

“Thiện Nhi, gần đây cậu khỏe không?” Thượng Quan Thanh xuất hiện trong nhà Âu Dương khiến Vu Thiện rất kinh ngạc, thím Lan nói có khách tới, thì ra là cô ấy.

“Tớ rất khỏe.” Vu Thiện cong môi, cô đột nhiên không biết nói gì với Thượng Quan Thanh, hạ mí mắt nhìn mặt đất.

“Thiện Nhi, cậu như vậy sẽ chỉ làm anh ấy lo lắng, cậu không biết chứ chính anh ấy bảo tớ tới thăm cậu.” Anh ấy trong miệng Thượng Quan Thanh chính là Âu Dương Lãnh. Mấy ngày nay Vu Thiện ăn rất ít khiến anh Âu Dương lo lắng, cho nên anh Âu Dương bảo mình tới đây khuyên nhủ cô ấy. Nhưng giờ phút này trong đầu mình lại nhớ tới hôm tang lễ mẹ Vu Thiện, ánh mắt  Kinh Sở nhìn chăm chú Vu Thiện từ đầu đến cuối, ngay cả khi mình xuất hiện cũng không liếc mắt nhìn, chẳng lẽ trong mắt anh ta đã không còn mình sao? Nhưng không phải đây là chuyện của mình từ trước đến giờ ư? Sao tim mình lại đau khổ như thế?

“Cảm ơn cậu, tớ không sao.” Tất nhiên Vu Thiện hiểu anh ấy trong miệng Thượng Quan Thanh là ai, nhưng cô không nhận phần ân tình này của Âu Dương Lãnh, anh ta chính là hung thủ giết mẹ!

Nghĩ đến chuyện này bàn tay cô nắm chặt thành quyền, nhất định phải báo thù cho mẹ, cho dù chết cũng phải kéo theo Âu Dương Lãnh!

“Thiện Nhi, cậu không sao chứ?” Thượng Quan Thanh cảm giác dường như Vu Thiện đang đè nén tức giận, và trong mắt Vu Thiện tràn đầy hận ý, cô cả kinh vội hỏi, hôm nay xảy ra chuyện gì với cô ấy vậy?

“Tớ không sao!” Vu Thiện thu hồi hận ý của mình, nhanh chóng trả lại vẻ mặt tràn đầy vui vẻ: “Thanh, ngại quá, gần đây tâm tình tớ không tốt, có thể sẽ không đi làm, cậu hiểu chứ?” Tối nay là thời cơ tốt nhất của mình, nếu cô làm không làm Âu Dương Lãnh chết thì chính là cô chết!

“Ừ, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, chờ cậu khỏe rồi đi làm cũng không muộn.” Thượng Quan Thanh cười khẽ, không đặt lời cô nói vào trong lòng, bàn tay nắm chắt, trong đầu đều là hình ảnh vẻ mặt Kinh Sở dịu dàng nhìn Vu Thiện.

“Ừ, cảm ơn cậu đã đến thăm tớ.” Vu Thiện biết Thượng Quan Thanh không nghi ngờ, sắc mặt không đổi cười nói, giống như không hề đau lòng chuyện mẹ đã mất nữa.


“Cám ơn cái gì, chúng ta là bạn bè mà.”

“Ừ.” Quả đúng như vậy, nếu không phải nhờ Thượng Quan Thanh sao mình có thể có cơ hội tới Paris! Chỉ là đáng tiếc, cô không có cơ hội đi.

“Thiện Nhi, tớ còn có việc phải làm, không thể ở với cậu được nữa.” Thượng Quan Thanh áy náy nói, cô không muốn ở lại chỗ này, cô muốn đi gặp Kinh Sở, hỏi anh có nhớ mình không!

“Vậy cậu đi nhanh đi, tớ không sao.” Vu Thiện nở nụ cười khẽ, Thượng Quan Thanh là người tốt, là cô gái tốt nhất cô từng gặp, chúc cô ấy có thể tìm được hạnh phúc.

Sau khi Thượng Quan Thanh đi một mình Vu Thiện trở về phòng mình, nhìn cách trang trí căn phòng, sau đó thu dọn đồ đạc bỏ đồ của mình vào trong vali.

Đồ của cô không nhiều lắm, quần áo cũng chỉ có mấy bộ nên nhanh chóng dọn dẹp xong. Khi Âu Dương Lãnh về tới nhà thím Lan bảo Vu Thiện ở trong phòng suốt, không đi ra ngoài, anh lập tức đi lên, lần trước Vu Thiện điên cuồng như thế khiến anh rất lo lắng.

Vừa mở cửa thì thấy Vu Thiện đang thu dọn quần áo, cô muốn đi? Âu Dương Lãnh sải bước đi tới bên cạnh Vu Thiện, cầm lấy quần áo trong tay cô vứt xuống đất: “Em làm gì vậy?” Anh đè nén tức giận nhìn Vu Thiện, đây là nhà cô, cô muốn đi đâu?

“Anh đã về rồi à?” Vu Thiện không để ý đến anh, khom lưng muốn cầm quần áo bị anh vứt xuống đất lên, cô không ngờ anh sẽ xuất hiện, nhưng cô không có chút khẩn trương nào.

“Nói cho tôi biết, em muốn làm gì?” Âu Dương Lãnh đoạt đồ trong tay cô ném ra xa, không để cô dọn dẹp, bàn tay nắm chặt cô, ép cô nhìn mình.


“Buông tôi ra, anh cầm tôi đau!” Bị anh ôm vào trong ngực, Vu Thiện hơi hoảng, cô chỉ là muốn thu dọn đồ đạc trước khi phải rời đi, nhưng cô lại không có suy nghĩ muốn rời khỏi đây.

“Nói cho em biết, đừng nghĩ muốn rời khỏi tôi, tất nhất nên bỏ ý định đó đi.” Chỉ cần vừa nghĩ đến việc cô muốn đi, lửa giận liền toát lên ngực, cả đời này cô phải ở bên cạnh mình.

“Ha ha ha, chỉ bằng anh có thể giữ tôi lại sao?” Vu Thiện đột nhiên cười lạnh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Âu Dương Lãnh, hận ý đầy trong mắt: “Nói cho anh biết, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi rời đi!”

“Đừng ảo tưởng! Không có lệnh của tôi em không được đi đâu hết!” Âu Dương Lãnh mặc cô giãy dụa đẩy cô tới bên giường lớn, đè cô xuống: “Cả đời này em là của tôi!”

“Buông tôi ra!” Âu Dương Lãnh đè khiến cô không nhúc nhích được, cô lặng lẽ mò mầm, muốn tìm con dao găm mình đã giấu, lúc Thượng Quan Thanh về cô đã giấu sẵn dao.

“Nói em là của tôi!” Âu Dương Lãnh không thả cô ra, chỉ dùng một tay đã khống chế được cô khiến cô không giãy dụa được, lúc Âu Dương Lãnh muốn hôn lên môi cô, khóe mắt cô chợt lóe lên, một cây dao găm thẳng vào ngực anh!

“Đi chết đi.” Vu Thiện dùng hết sức toàn thân, dao găm trên tay hung hăng đâm vào ngực Âu Dương Lãnh, mẹ, Thiện Nhi muốn bào thù cho mẹ! Khoảng cách gần như vậy, Âu Dương Lanh chết chắc.

Hết chương 88


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận