Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

“Hoàng Mạnh, tôi muốn đi ra ngoài một chút.” Hà Ngân đột nhiên mở miệng nói.

Từ khi bị Hoàng Mạnh nhốt, Hà Ngân vẫn ở trong phòng, rất lâu rồi chưa từng đi ra ngoài một chút, giờ đây cô ấy giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng tre vậy, cái gì cũng không thiếu, tuy nhiên lại bị mất đi sự tự do.

Hoàng Mạnh nghe thấy giọng điệu tội nghiệp của Hà Ngân, nhìn thấy sự ánh mắt đờ đẫn, ảm đạm của cô ấy, anh nhớ đến việc cô ấy quả thực rất lâu rồi chưa được đi dạo phố một cách thỏa thích, ở lâu một chỗ rất bí bách, mà bản thân anh gần đây bị những chuyện lộn xộn kiềm hãm tay chân, bận tối mày tối mặt sứt đầu bể trán, tất nhiên quên đi mất tâm trạng của Hà Ngân.

“Ngày mai chúng ta cùng đi dạo phố nhé.” Hoàng Mạnh sờ sờ đầu Hà Ngân, dịu dàng nói.

Nghe nói cặp đôi tình nhân bình thường đều sẽ cùng đi dạo phố ăn cơm xem phim với nhau, nhưng giữa bọn họ, ngoài việc đã từng đi ăn với nhau ra hình như cái gì cũng chưa từng làm qua vậy, thật là đáng tiếc.

“Chúng ta cùng nhau?” Hà Ngân nhíu nhẹ chân mày, nói thật, cô không muốn ở chung với Hoàng Mạnh, bởi vì cô chưa biết đối diện với anh như thế nào.

“Sao vậy?” Đúng lúc Hoàng Mạnh đặt bát trên bàn nên không nhìn thấy cử chỉ chau mày của Hà Ngân.

Hà Ngân nghĩ nếu không cùng Hoàng Mạnh ra ngoài, chắc là anh sẽ không đồng ý, vì thế hỏi lại: “Gần đây không phải anh rất bận sao?”

Hoàng Mạnh mỉm cười nhìn Hà Ngân: “Bận đến đâu cũng không thể không có thời gian bên cạnh vợ mình được.”


Vợ, nghe thấy từ này, Hà Ngân đứng hình, thứ ngăn cách giữa hai người bọn họ thực sự quá nhiều, thật sự có thể ở bên nhau sao?

“Tôi đi rửa mặt, tôi buồn ngủ rồi, anh cũng đi ngủ đi.” Hà Ngân đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Trong lời nói là giọng điệu không được nghi ngờ.

Hoàng Mạnh nhíu nhíu mày, ý của Hà Ngân là hai người không thể ngủ cùng nhau sao? Muốn anh đi ra chỗ khác ngủ?

Trong lòng hơi khó chịu, thế nhưng nghĩ đến việc Hà Ngân hiện tại đang mang thai, tâm trạng phải lúc nào cũng phải duy trì trong trạng thái tốt nhất, chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì được quả thật khó chịu, anh không nói gì rồi đi ra phòng khác.

Bão táp của thành phố Nhiễu sắp lắng lại thì bão táp của nhà họ Phan ở thành phố Kinh mới bắt đầu.

“Anh Phan, mời lên xe.” Mới sáng sớm, đã có người đến đón Phan Vân Lam đi đến nhà họ Phan.

Phan Vân Lam nhìn thấy hai người lạ mặt, trong lòng hết sức nghi hoặc, người mà vẫn luôn phụ trách nhà họ Phan và anh ấy đâu?

Xe lạ, người lạ như thế này, anh quả thực không dám ngồi.

Phan Vân Lam nhìn hai người đó một hồi: “Tôi quên lấy đồ, mấy người đợi tôi một chút.”

Hai người phát hiện ra đầu mối, trực tiếp ngăn đường đi của Phan Vân Lam, giọng nói vô cùng gượng gạo: “Trong nhà họ Phan cái gì cũng có, thời gian cấp bách, xin anh Phan lên xe, nếu không chúng tôi không tiện khai báo.”

Hai mắt Phan Vân Lam nguy hiểm, híp một cái: “Đây là thái độ của mấy người nói với tôi sao?”

Không thể không nói, dù sao Phan Vân Lam cũng từ tầng lớp thấp nhất từng bước từng bước leo lên, chỉ cần giọng nói mạnh mẽ một chút là có thể làm người khác sợ hãi.

Hai người liếc nhau, hiển nhiên bị giọng nói này của anh ấy làm cho khiếp sợ, thế nhưng nhớ đến nhiệm vụ của mình, đành phải cắn răng chịu đựng, nói: “Xin anh Phan đừng làm khó chúng tôi.”


Phan Vân Lam hừm một tiếng: “Tôi đâu có gây khó dễ cho mấy người, rõ ràng là mấy người gây khó dễ cho tôi thì có.” Nói xong, nhanh như chớp, anh đạp tay hai người họ ra rồi nhanh chống trốn ở một vị trí an toàn, cảnh giác nhìn hai người bọn họ.

Hai người nhìn nhau sợ hãi, liếc nhìn nhau, hiển nhiên không biết làm thế nào: “Anh Phan, chúng tôi là người của bà chủ, xin anh đừng làm khó chúng tôi.”

“Tôi có thể tự đi.” Phan Vân Lam không chút lay động: “Còn nữa, các người trở về nói với người phụ nữ kia, bà ta bỏ mặc tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng không có lời nào để nói với bà ta, trước khi cuộc họp nhà họ Phan bắt đầu, tôi không muốn có bất kì dây dưa gì với bà ta hết.”

Nếu như nói Phan Vân Lam không hận mẹ anh ấy, điều này là không thể, anh ấy mãi không hiểu, tại sao một người mẹ có thể tàn nhẫn đến mức như vậy, mặc kệ anh ấy bị người đàn ông đó đánh ở thành phố Nhiễu, mặc kệ anh ấy tự sinh tự diệt, cho dù anh ấy có muốn trở về nhà họ Phan, bà ấy đều coi như không nghe thấy.

Tại sao lại có người mẹ như vậy chứ. Hai người kia biết lúc này không thể lay chuyển được Phan Vân Lam, cũng biết anh ấy đã gặp phải chuyện gì ở thành phố Kinh, vì vậy đối với anh không tin tưởng cũng không tức giận.

“Vậy trước khi anh đi họp, chúng tôi đi gặp bà chủ một chút.” Thái độ của hai người dịu lại.

Phan Vân Lam lên tiếng: “Không cần, mục đích hiện tại của tôi rất rõ ràng, cũng không cần tình mẹ con của người đạo đức giả kia, tôi sẽ lấy lại nhà họ Phan dựa vào bản lĩnh và năng lực của bản thân, những thứ của nhà họ Phan sẽ không rơi vào tay người khác đâu, các người bảo bà ta yên tâm, vinh hoa phú quý không thiếu được bà ta được.”

Phan Vân Lam bỏ lại những lời này rồi tiện tay bắt một chiếc taxi rời đi, để được như bây giờ anh ấy tự mình đã phải trải qua biết bao chông gai, biết bao khổ SỞ, vì vậy anh ấy lúc này không cần bất kì ai, nhà họ Phan vốn nên thuộc về anh ấy, anh ấy sẽ trở thành người nối nghiệp của nhà họ Phan, cứu Hà Ngân từ tay Hoàng Mạnh trở về, sẽ dùng cả đời của mình để bảo vệ cô ấy.

Quang cảnh bên ngoài cửa sổ liên tục lóe lên, Phan Vân Lam chau mày càng sâu, anh ấy biết, sắp tới sẽ có một trận chiến ác liệt phải đánh, cũng giống như gia tộc nhà họ Phan vậy, ai ai cũng muốn chia một chén súp.

“Nó dám từ chối gặp mặt tôi?” Bà Phan ở đầu dây bên kia đện thoại chau mày, không ngờ thái độ của Phan Vân Lam lại kiên quyết như vậy.

Dù sao mình cũng là mẹ của Phan Vân Lam, lại còn là người thừa kế của nhà họ Phan, bản thân tuyệt đối không có lí do gì hại nó, xem ra đứa con này rất hận mình.


Bà Phan thở dài, nếu không phải hồi đó, haiz, bản thân sao lại có thể nỡ lòng đem con của mình đến thành phố Nhiễu chứ? Chịu bao nhiêu khổ cực như vậy cũng không phải ý muốn của bà, bà ấy không muốn để Phan Vân Lam trở về tiếp tay cho nhà họ Phan, nếu không phải lão già kia một mực kiên trì thì bản thân bà tuyệt đối sẽ không bằng lòng để Phan Vân Lam đến chỗ thị phi này.

“Anh bảo quản gia trực tiếp dẫn nó đến sau vườn cho tôi.” Bà Phan dặn dò.

Trước cuộc họp, bà ấy nhất định phải gặp được mặt Phan Vân Lam, mấy chi của nhà họ Phan sao có thể ăn cơm khô được chứ, hơn nữa thành phố Nhiễu không thể sánh được với tranh đấu nội bộ của nhà họ Phan.

Nhà họ Phan, một dòng họ lớn, đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, cực kỳ coi trọng huyết thống, nếu đám người bảo thủ kia biết Phan Vân Lam không cùng huyết thống với họ, nghĩ đến kết cục của Phan Vân Lam, bản thân bà đã mất đi một đứa con, tuyệt đối không cho phép mình mất thêm đi một đứa nữa.

Lần này, bà muốn cố gắng hết sức bảo vệ đứa con của mình.

Bà và đứa con trai ấy, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu bà phải nhẫn nhịn, đau khổ đem Phan Vân Lam đi. Nếu có người điều tra được thân phận của nó, hai mẹ con họ khó mà sống tiếp. Đây là một dòng họ tàn khốc.

Mà giờ khắc này Phan Vân Lam căn bản không biết mình không cùng huyết thống với nhà họ Phan, nếu như họ yêu cầu kiểm tra DNA mà anh ấy không đề phòng thì hậu quả sẽ rành rành trước mắt.

Bão táp của nhà họ Phan mới thực sự bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận