Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

“Vậy thì cô ấy là cô chủ rồi?” Quản gia nói. Bà Hoàng cau mày, lắc đầu nói: “Không phải, về mặt máu mủ, cô ta là mẹ của My My, chỉ vậy thôi.”

“Vậy, có liên quan đến vết thương của cậu chủ sao?” Quản gia nghi ngờ hỏi.

“Tôi nghi ngờ chính là cô ta đâm Hoàng Mạnh bị thương.” Bà Hoàng híp mắt nhìn Hà Ngân trong hình, nói.

“Không thể nào, dù sao cô ấy cũng sinh con cho cậu chủ.” Quản gia không dám tin nói. Dù sao, một người phụ nữ đồng ý sinh con cho một người đàn ông, chứng tỏ rất yêu người đàn ông đó.

“Mọi việc không thể kết luận bừa, hôm nay Hoàng Mạnh không ra ngoài nhưng lại bị thương, cô ta đến nhà chúng ta, đây không phải là rất trùng hợp sao?” Bà Hoàng đoán. Ở trong lòng bà, bà đoán chắc Hoàng Mạnh bị thương có liên quan đến Hà Ngân. Hơn nữa vết thương kia rõ ràng là vết thương mới.

Quản gia lui ra khỏi phòng, vừa định xoay người xuống cầu thang, đã bị Hoàng Mạnh níu lại, quản gia nghi ngờ hỏi: “Cậu chủ có chuyện gì không ạ?”

Hoàng Mạnh do dự một chút, hỏi: “Mẹ tôi vừa mới hỏi ông những gì?”

“Bà chủ hỏi hôm nay cậu có ra ngoài không, có ai đến nhà chúng ta không?” Quản gia trả lời.

“Vậy ông trả lời thế nào?” Hoàng Mạnh nhìn quản gia, hỏi.

“Tôi bảo hôm nay có một cô gái tới tìm cậu, sau đó bà chủ lấy ra một tấm hình, hỏi tôi có phải cô gái trong hình hay không. Tôi nói đúng vậy, bà chủ nói cô ấy là mẹ của My My, đúng không ạ?” Quản gia nói, nhìn biểu cảm trên mặt Hoàng Mạnh khá nặng nề.

“Tôi biết rồi, ông đi xuống trước đi.” Hoàng Mạnh nói. Quả nhiên, chuyện anh lo lắng đã xảy ra, bà Hoàng quả nhiên không tin lời anh. Anh quay về phòng xem báo cáo trợ lý gửi tới về thời gian, địa điểm và ai là người lái xe tông Hà Ngân trong vụ tai nạn xe của cô hôm nay. Trải qua sàng lọc kỹ lưỡng, chiếc xe kia quả thật đi ra từ nhà anh, nhưng anh không hề tìm người tông Hà Ngân. Người đầu tiên anh nghĩ tới là bà Hoàng, nhưng anh cảm thấy bà Hoàng sẽ không làm chuyện như vậy. Sau đó anh nghĩ tới một người khác, chính là Hà Dung.

Anh gọi điện cho trợ lý trưởng, để anh ta điều tra xem người kia có phải đã bị mua chuộc hay không? Quả nhiên, một lát sau, trợ lý gọi điện thoại tới, nói rằng đúng là hắn ta đã bị người khác mua chuộc, có điều không phải là Hà Dung, mà là Hà Thành Lâm.

Hoàng Mạnh nhíu mày, Hà Thành Lâm hình như là em trai của Hà Dung. Chuyện náo loạn ở Dạ Khôi lần trước có vẻ là cậu ta làm, bỏ thuốc cho Hà Ngân cũng là cậu ta làm, lúc đó do ngại cậu ta là em trai của Hà Dung nên không thể làm lớn chuyện.

“Ha ha! Cậu được lắm, tôi không tìm cậu tính sổ, cậu lại tự tìm tới cửa. Dám động tới người phụ nữ của tôi.” Hoàng Mạnh cắn răng nghiến lợi nói. Anh muốn đòi Hà Thành Lâm cả gốc lẫn lãi.

Sau khi rời khỏi nhà Hoàng Mạnh, Hà Ngân lái xe trên đường như điên. Lúc này trong lòng của cô rất rối loạn, cô không biết cô nên làm gì. Cô lái xe ra biển, nhìn biển lớn trước mắt.

Cô nghĩ đến tất cả những gì Hoàng Mạnh đã làm với mình, cười khổ nói: “Hà Ngân, về sau không nên nói mày quen anh ta, người như anh ta đáng để mày làm thế vì anh ta không?”

Lúc này điện thoại gọi tới, là Phan Vân Lam gọi tới hỏi cô: “Hà Ngân, cô đang ở đâu?”

“Tôi đang ở bãi biển, sao vậy?” Hà Ngân nghi ngờ hỏi, cô nghe giọng Phan Vân Lam hình như đã xảy ra chuyện gì.

“Không có gì, tôi đi tìm cô.” Phan Vân Lam lo lắng nói. Anh ấy vẫn cảm thấy việc anh ấy nói cho cô biết chuyện đó đã gây ảnh hưởng đến cô.

“Tôi không sao, không cần anh tới.” Hà Ngân nói, bây giờ cô muốn yên tĩnh một chút, không muốn người ngoài tới làm phiền cô, bao gồm cả Phan Vân Lam.

“Không được, một mình cô rất nguy hiểm. Mặc dù không biết rốt cuộc anh ta là người như thế nào, nhưng qua chuyện này, tôi nhất định phải cố gắng bảo vệ cô. Cho dù cô hận tôi cũng không sao, tôi chỉ muốn bảo vệ cô.” Phan Vân Lam căng thẳng nói.

“Cám ơn anh, cám ơn anh luôn luôn bên cạnh tôi, ngay cả trong lúc khó khăn.” Hà Ngân nói nghiêm túc. Mỗi lần cô gặp khó khăn, đều là anh ấy giúp cô giải quyết, mỗi lần có ai ức hiếp cô, người đầu tiên đứng ra cũng là anh ấy.

“Nhưng bây giờ tôi thực sự muốn được yên tĩnh.” Hà Ngân nói.

“Vậy được, nếu cô có chuyện gì, nhất định phải cho tôi biết trước tiên, tôi sẽ chờ cô ở Dạ Khôi.” Phan Vân Lam nói.

“Được, không có chuyện gì nữa thì tôi tắt máy đây.” Hà Ngân nói.

Hà Ngân nhìn biển xanh rạng ngời rực rỡ trong ánh mặt trời chiếu rọi! Bên bờ biển buổi chiều luôn có rất nhiều cặp đôi cùng tản bộ. Bọn họ vừa nói vừa cười, hạnh phúc bên nhau đầy tình cảm.

Hà Ngân cảm thấy mình đứng ở bờ biển một mình có chút phá vỡ cảnh đẹp này, cô bèn rời đi. Lái xe lại không biết mình đi đâu, cô về nhà thì vẫn luôn một mình trong căn nhà, đi đến Dạ Khôi quả thực có rất nhiều bạn bè, nhưng rất ầm ĩ, bây giờ cô muốn yên tĩnh.

Cô vô tình lái xe đến một công viên. Trong công viên có rất nhiều bạn nhỏ cùng chơi, có cả xích đu. Cô đi đến xích đu ngồi xuống, từ từ đung đưa. Điều này làm cô nhớ lại thời thơ ấu, khi cô và mẹ cùng ngồi trong công viên, cho dù công viên đó không phải là công viên này nhưng vẫn khiến người ta nhớ về những ký ức xưa cũ.

“Chị ơi chị, có thể cho em ngồi một lát không?” Một cô bé lay lay áo của Hà Ngân, hỏi.

Hà Ngân đứng lên vừa cười vừa nói: “À, được chứ. Có muốn chị đẩy em không?” Cô bé vui vẻ gật đầu cảm ơn.

Hà Ngân từ từ đẩy xích đu, cô bé vui vẻ cười, Hà Ngân lại nhớ về lúc nhỏ.

Mẹ của bé gái đi đến nói: “Làm phiền cô.” Hà Ngân nói: “Không sao, tôi cũng vừa tới, nhớ lại kỷ niệm thời bé mà thôi. Tôi đi trước nhé, chúc hai mẹ con chơi vui vẻ.”

“Cảm ơn cô.” Mẹ bé gái nói.

Hà Ngân nhìn bọn họ một lát rồi xoay người rời đi, cô ngồi trên xe, lại không biết nên đi đâu, cuối cùng, cô lái xe về Dạ Khôi. Phan Vân Lam vừa thấy Hà Ngân đến, lập tức tiến lên đón cô, nói: “Cô đi đâu vậy? Sao giờ mới về.”

“Đi ra ngoài giải tỏa tâm trạng không vui.” Hà Ngân nói như không có chuyện gì xảy ra. Mà sự vô tư ấy của cô khiến trong lòng Phan Vân Lam cảm thấy cô đang vô cùng bế tắc. Có thể là vì anh khiến tâm trạng Hà Ngân không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui