Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Tống Tử Hàm dọc theo đường cũ đi vòng lại, muốn nhìn một chút hắn đã đi chưa, đi được vài bước lại quay người lộn trở lại, vừa mới bị hắn chiếm được tiện nghi, nếu bây giờ trở về, nói không chừng bá đạo tổng giám đốc lại muốn làm chuyện gì nữa. Cho nên, Tống Tử Hàm vẫn là tay không về nhà.

Bảo vệ cư xá An đại thúc rút điếu thuốc lá, trong sương mù híp một đôi mắt nhìn Tống Tử Hàm đi đến đầu đường “Ai ôi!!! Mười hai giờ rồi, lại tăng ca nữa à.”

Tống Tử Hàm ánh mắt chuyển dời đến An đại thúc trong phòng bảo vệ, khách khí cười cười, “Không phải, hôm nay văn phòng có tụ hội.”

Bảo vệ An đại thúc nhả ra một ngụm khói thuốc “Thanh niên các ngươi chỉ thích đi chơi thôi, đứa con kia của ta cũng thế, cả ngày tụ hội  tụ hội, vừa đi liền chìa tay hướng ta đòi tiền, không cho lại phát giận, ai, đầu năm nay làm cha mẹ cực khổ ah.”

Tống Tử Hàm chỉ là lễ phép trả lời vài câu rồi xin phép nói phải đi về.

Bảo vệ An đại thúc năm nay hơn năm mươi tuổi, hơn ba mươi tuổi mới kết hôn đã có con trai, nhi tử hiện tại đang học cấp ba, thành tích học tập không được tốt lắm, khả năng đỗ được đại học cũng khó khăn. Bảo vệ An đại thúc thời điểm gặp được hài tử trong tiểu khu cũng đang học cấp ba, luôn nói vài câu, thường xuyên đọng ở bên miệng chính là, nếu con ta mà là con gái ngoan ngoãn biết điều thì tốt rồi, nếu nó có thể thi lên đại học, vô luận cái gì, vay tiền ta cũng cho, thở dài một hơi, chỉ tiếc nó là không có ý chí phấn đấu.

Đầu năm nay làm cha mẹ cũng khó khăn, đại bộ phận bình dân người TQ thu nhập đều không cao, có thể nuôi sống một nhà cũng không tệ rồi. Bảo vệ An đại thúc là thuộc thành phần thu nhập thấp, vì hài tử đều là ăn mặc tiết kiệm mới từ trong kẽ răng rút ra ít tiền cho hài tử đến trường. Nếu hài tử chịu khó, hảo hảo học tập còn nói chuyện này đáng giá, nhưng hết lần này tới lần khác đều không chịu cố gắng.

Tống Tử Hàm về đến nhà thấy Ngô Thiến Linh ngồi ở trên ghế sofa còn chưa ngủ, nhưng đèn trong nhà lại tắt.

Tống Tử Hàm lại càng hoảng sợ, động tác dứt khoát mở đèn lên, vội vàng hỏi: “Có phải cùng ba ba cãi nhau?”

Ngô Thiến Linh thở dài một hơi, nói: “Với tính tình này của ba ba ngươi ta muốn cãi nhau cũng cãi không được.”

Đúng vậy, Tống Kiến Hổ tính tình rất tốt, là chuẩn mực lão công trong tưởng tượng của nữ nhân những năm 80s, không uống rượu, không đánh bài, đối với lão bà rất tốt, nói một không hai.

Tống Tử Hàm đến máy lọc nước rót hai cốc nước, một cốc cho Ngô Thiến Linh, tại bên cạnh nàng ngồi xuống, “Vậy làm sao muộn như vậy còn chưa ngủ?”

Ngô Thiến Linh nhìn con của mình, thở dài một hơi, “Còn không phải bởi vì ngươi.”

Tống Tử Hàm minh bạch Ngô Thiến Linh muốn nói đến chuyện kết hôn, uống một hớp nước, mới nói: “Mẹ, chuyện của ta ta tự biết chừng mực, ngươi không cần lo lắng đâu.”

Ngô Thiến Linh lại thở dài một hơi, “Ngươi nếu biết rõ chừng mực thì tốt rồi, ta chỉ sợ ngươi không biết.” Lại nói ” Từ nhỏ ngươi chơi thân với một đứa trẻ, trước kia là hàng xóm nhà chúng ta không biết ngươi còn nhớ hay không, hắn còn nhỏ hơn ngươi hai tháng, người ta năm trước đều đã kết hôn rồi, gần đây còn nghe nói hắn lão bà cũng đã có hài tử, khả năng mùa xuân sang năm có thể làm ba ba. Ngươi nhìn lại ngươi, có thể không làm mụ mụ như ta sốt ruột sao!”

Tống Tử Hàm bất đắc dĩ, người hàng xóm kia cậu nhớ rõ, là đồng học trường cấp hai trước kia. Thời điểm tại trường cấp hai không được đàng hoàng cho lắm, mỗi tháng đổi một cô bạn gái, lên cấp ba thì học khác trường với cậu, sau đó cũng không liên hệ, gần đây mới nghe đồng học trường cấp hai nói hắn kết hôn.

Vốn chính là một rất người hoa tâm, cũng không biết vì cái gì đột nhiên nhận thức một người, cam tâm tình nguyện bị hôn nhân trói buộc. Có lẽ đã thật sự trưởng thành, hiểu được trách nhiệm cùng chung thuỷ.

Ngô Thiến Linh nói xong sự tình nhà nọ, lực chú ý lại phóng tới trên người Tống Tử Hàm, “Ngươi nha, đừng cho rằng hiện tại tuổi trẻ có thể chưa nghĩ tới, tiếp qua vài năm, ngươi nhìn, đã qua 23, lại sắp 24 rồi, liên tục lùi lại, ngươi còn nghĩ đến 30 tuổi mới kết hôn ah.”

Tống Tử Hàm nắm cốc nước “Mẹ, ta đây biết rõ, nhưng là chuyện này phải có duyên phận, duyên phận không tới cũng không thể cưỡng cầu.”

Ngô Thiến Linh thò tay vỗ vỗ tay của con trai, “Duyên phận này là chính mình tạo ra, ngươi đã thấy ai đi trên đường có thể gặp gỡ người cùng mình cả đời chưa. Cho nên, phải chủ động xuất kích, mẹ trước kia giới thiệu cho ngươi mấy người, đều là những cô gái tốt, học thức cùng phẩm tính đều tốt, ngươi lại không quý trọng.”

Tống Tử Hàm nghe mẫu thân đại nhân lải nhải một lúc, sau đó từ trên ghế sofa đứng dậy nói đi tắm rửa, ngày mai còn phải đi làm, sớm chút nghỉ ngơi.

Ngô Thiến Linh cũng biết nhi tử một ngày đi làm mệt mỏi, thuyết giáo cũng xong rồi, trong nội tâm một hồi thở dài, bình thường uống rượu mừng của người khác rất nhiều, nghĩ đến bao giờ mới có thể uống đến rượu mừng của con mình.

Hiện nay những người sinh vào những năm 80s chưa lập gia đình  ít nhiều sẽ phải chịu các trưởng bối thúc giục, cái gì trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng đạo lý một khi nói ra có thể nói đến vài tiếng đồng hồ. Ai ai nhìn ngươi kìa, hài tử người ta lên nhà trẻ một lượt rồi, ai kia tháng trước kết hôn, người ta vẫn là cùng tuổi với ngươi các loại vân vân….

Tống Tử Hàm đối với khái niệm kết hôn còn rất mơ hồ, mới từ đại học đi ra trên người còn lưu lại vài phần khí tức học sinh, đối với việc lập gia đình hiển nhiên không có suy nghĩ nhiều. Luôn lấy lý do duyên phận, bất quá chỉ muốn cho cha mẹ đỡ lo lắng.

Cặp công văn vẫn còn ở chỗ Hàn Triết Si, Tống Tử Hàm tắm rửa xong đi ra đối với điện thoại nhìn thật lâu, rốt cuộc có nên gọi điện thoại qua, nói cho hắn biết cặp công văn cậu để quên trên xe, nếu được, ngày mai có thể giúp cậu mang đến công ty hay không?

Nhìn thật lâu, do dự lại do dự, cuối cùng vẫn là không có nhấn xuống nút call. Tắt điện thoại, ném ở tủ đầu giường, dứt khoát sáng sớm ngày mai hãy gọi, sau đó…

Tống Tử Hàm mỗi ngày rời giường đều rất sớm, công ty yêu cầu 8:30 đến, cậu còn phải chen chúc trên xe bus một giờ, cho nên, trước bảy giờ đồng hồ nhất định phải rời giường.

Rửa mặt xong, Tống Tử Hàm cầm lấy điện thoại ngồi ở đầu giường, quyết đoán nhấn xuống nút call, người bên kia thật lâu mới nghe, nghe thanh âm mơ hồ như vậy đã biết rõ còn đang ngủ! “Bảo bối, sáng sớm liền nghĩ tới ta rồi hả?”

Buồn nôn!

Xem nhẹ những lời này của hắn, Tống Tử Hàm một hơi nói xong, “Cặp công văn của ta để quên trong xe của anh, anh có thể mang đến công ty được hay không, đến giờ làm việc ta đến văn phòng anh lấy.”

Hàn Triết Si còn chưa tỉnh ngủ, ngáp dài, “Vậy em nói, ta nếu giúp em đem cặp công văn mang đến, em như thế nào cảm tạ ta?”

Tống Tử Hàm giật giật khóe miệng, người này cũng quá keo kiệt rồi!

Đợi trong chốc lát, Tống Tử Hàm khẽ cắn môi nói: “Một phần bữa sáng, anh đừng có được voi đòi tiên.”

Điện thoại bên kia cười cười, tuyệt đối rất tà mị “Ta còn tưởng rằng em muốn lấy thân báo đáp?”

Tống Tử Hàm răng xiết chặt, việc này tuyệt đối không có khả năng!

“Cứ như vậy đi, một phần bữa sáng.” Người bên kia nói, Tống Tử Hàm lập tức cúp điện thoại.

Bình thường, Tống Tử Hàm đều ăn sáng ở quán ăn dưới lầu một của tiểu khu, nơi này sinh ý cùng danh tiếng không tệ, rất nhiều người trong cư xá sáng sớm phải đi làm đều tới nơi này ăn. Món ăn cũng rất nhiều, bánh mỳ, cháo ngọt cháo mặn, mì nước mì xào cái gì cần có đều có.

Tống Tử Hàm chen giữa một đám thành phần trí thức, hôm nay không có cặp công văn trên tay, thuận tiện hơn nhiều.

Ra khỏi cửa hàng bán đồ ăn sáng, Tống Tử Hàm tay trái mang theo một túi bữa sáng, tay phải cầm hai cái bánh bao nóng hầm hập, vừa đi vừa ăn, làm như vậy là để muốn đến kịp chuyến xe bus lúc bảy giờ mười lăm.

Xe bus số 30 mỗi sáng sớm đều đầy ắp người, có học sinh đi học, có thành phần tri thức đi làm cùng nhân viên, xe bus bình thường chỉ chứa 40 người nay nhồi nhét tận 60. Vốn trời nóng đã buồn bực lại thêm rất nhiều người tụ tập tại một không gian nhỏ hẹp lại càng thêm nóng.

Tống Tử Hàm đem chỗ ngồi nhường cho một lão nhân gia vừa chen lên, sau đó nắm vòng treo đứng trong một đám người. Bữa sáng trên tay không giống cặp công văn bình thường, bên trong có cháo trứng muối thịt nạc còn có bánh quẩy bánh bao, nếu như bị chen tới chen lui, đợi lát nữa sẽ biến hình.

Tại thời điểm xe bus ngừng lại sẽ chịu ảnh hưởng của quán tính, khó tránh khỏi phải nghiêng về trước ngửa ra sau, Tống Tử Hàm nâng cao bữa sáng trên tay, tránh khỏi bị đè ép.

Đến công ty, Tống Tử Hàm mang theo túi bữa sáng hoàn hảo không tổn hao đứng trước cửa phòng làm việc tổng giám đốc bồi hồi một chút, nhìn chung quanh xác nhận không có người đi ngang qua, đưa tay gõ cửa lại thu tay về, cũng không biết bá đạo tổng giám đốc đã tới chưa.

Tống Tử Hàm móc ra điện thoại trong túi quần, đang định gọi điện thoại hỏi hắn. Trên đầu bị gõ một cái, Tống Tử Hàm ngẩng đầu nhìn đến chính là một thân âu phục màu trắng bạc Hàn Triết Si.

Tống Tử Hàm xoa xoa nơi bị hắn gõ qua, không tình nguyện mà nói một câu, “Hàn tổng sớm.”

Hàn Triết Si tay còn lại nâng lên đúng là cặp công văn của Tống Tử Hàm, vươn tay xoay nắm cửa, cất bước vào cửa rồi nói “Tiến vào.”

Tống Tử Hàm theo phía sau hắn đi vào, Hàn Triết Si trực tiếp đi về hướng bàn công tác, tại trên ghế ngồi xuống sau đó đem cặp công văn trên tay phóng lên trên mặt bàn, dựa lưng vào thành ghế, nhàm chán nhìn Tống Tử Hàm cầm một túi bữa sáng đứng phía trước nói: “Sáng sớm đã gọi điện thoại tới, nhảm quá….”

Tống Tử Hàm hắc tuyến, nén giận mà đưa ra bữa sáng ở trong tay, “Bữa sáng của anh.”

“Mang tới đây.”

Tống Tử Hàm thở ra một hơi tới gần, đem bữa sáng bày ở trên bàn công tác, Hàn Triết Si nhìn cái túi màu trắng bao lấy đồ vật hỏi: “Là cái gì?”

“Tự mình xem.” Tống Tử Hàm mang đến bữa sáng, liền thuận tiện đem cặp công văn trên mặt bàn mang đi.

Hàn Triết Si mở ra cái túi màu trắng, đối với người sắp đi tới cửa nói: “Lại mang một ly coffee đến.”

Tống Tử Hàm mang theo cặp công văn ra cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui