Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Có một loại quá khứ thật sự không thể nói, nhắc tới liền cảm giác toàn bộ thế giới đều u ám. Quá khứ của Tống Tử Hàm chính là như vậy, trước kia 18 tuổi còn rất trẻ, cái bất lợi của tuổi trẻ là vô cùng hồn nhiên.

Khi đó, thời điểm nhận thức Hàn Triết Si còn cảm thấy cả thế giới này là thien đường, cậu trai xinh đẹp có chút bá đạo, nhưng là người rất tốt, tối thiểu đối với cậu rất tốt. Vì vậy, cứ như vậy nghe lời hắn, tới chờ hắn tan học, quét dọn phòng cho hắn, cùng hắn đi ăn thức ăn nhanh mẫu thân đại nhân không cho phép ăn.

Vì vậy, mười tám tuổi vẫn ngốc như vậy, sau đó, qua sinh nhật mười tám tuổi, sau một đêm kia, giống như sấm sét giữa trời quang để cho sinh hoạt bình thường của mình thoáng cái hỗn loạn, trong đầu hiển hiện lên tràng cảnh đêm đó, trong nội tâm liền nghĩ đến trốn tránh.

Hàn Triết Si như trước luôn luôn dùng danh nghĩa đàm công sự mang theo Tống Tử Hàm đi nhà hàng ăn cơm, ăn cơm xong thì lái xe đưa cậu trở về, như trước dừng lại ở đường Tử Kinh.

Tổng giám đốc tuổi trẻ anh tuấn ngẫu nhiên từ trong văn phòng đi ra, giả vờ giả vịt mà đi qua mấy văn phòng, thời gian dừng lại tại phòng kinh doanh luôn là lâu nhất, ánh mắt dừng lại tại trên người Tống Tử Hàm là lâu nhất.

Thời điểm ăn cơm trưa, Đỗ Hiểu Vân nói: “Nếu không ngươi liền theo hắn?”

Tống Tử Hàm chỉ cúi đầu bới cơm “Không thể được.”

Nhưng là Đỗ Hiểu Vân giải thích nói: “Ta đây là dạy ngươi, lấy tiến làm lùi, hiểu không?”

Tống Tử Hàm ngẩng đầu, bưng lên cốc nước bên cạnh uống một ngụm “Ta cùng hắn không có khả năng.”

“Vì cái gì?” Đỗ Hiểu Vân hỏi.

Tống Tử Hàm bất đắc dĩ, “Bởi vì cả hai đều là nam .”

“Cái này có cái gì đâu, ngươi cho rằng xã hội này chỉ có nam nữ có thể một chỗ sao, ta cho ngươi biết, sớm đã không còn giới hạn, trước kia truyền thống ghép thành đôi chỉ có một loại, là nam cùng nữ, nhưng là, hiện tại, các loại phối hợp cũng có thể.” Đỗ Hiểu Vân cách nhìn đối với xã hội này không quá tích cực, nhưng là tư tưởng rất thoáng, mỗi lần ăn cơm buổi trưa đều cùng Tống Tử Hàm nói nhân sinh quan cùng với thế giới quan.

Đỗ Hiểu Vân nói: “Lấy lui làm tiến, ý của ta là cho ngươi thử cùng hắn hẹn hò, sau đó để cho hắn chậm rãi chán ghét!”

Tống Tử Hàm nhìn Đỗ Hiểu Vân, chờ nàng nói tiếp. Đỗ Hiểu Vân lại tiếp: “Ngươi cho rằng hắn đại thiếu gia nhà giàu sẽ một lòng sao, hắn sở dĩ hiện tại đối với ngươi khăng khăng một mực như vậy đó là bởi vì ngươi còn chưa tới tay, chờ đến khi ngươi vào tay rồi, vẫn đối tốt với ngươi mới là lạ, sớm sẽ nghĩ ngợi như thế nào thoát khỏi. Kẻ có tiền đều như vậy, ngươi xem những nữ minh tinh kia, gả vào hào phú không phải bị bạo hành gia đình thì cũng ly hôn trong thời gian ngắn, nào có ai được dài lâu. Huống hồ, xã hội này nam đồng tính luyến ái vốn cũng rất hỗn loạn, đến đến đi đi đều là dùng sex thành lập quan hệ, hôm nay ôm người này mai ôm người khác, dù sao không cần chịu trách nhiệm, với ai cũng được, đừng nói có bao nhiêu nông cạn.”

Tống Tử Hàm nghe, có chút mờ mịt, có chút vô lực, có lẽ Đỗ Hiểu Vân nói đúng, xã hội này quá nhiều tệ nạn, đệ tử nhà giàu đùa bỡn cảm tình, nam đồng chí bốn phía hẹn hò chỉ vì thỏa mãn tính dục.

Mà Hàn Triết Si thuộc về loại nào?

Gần đây chủ đề tám của văn phòng chủ yếu về kì nghỉ Quốc Khánh tám ngày dài hạn, sở dĩ tám ngày là vì tết Trung thu cũng gần kề. Cả năm trôi qua ngoại trừ Tết âm lịch thì đây là ngày nghỉ dài nhất, nhất định phải hảo hảo hưởng thụ. Mấy ngày hôm trước mới phát tiền lương, trong thẻ ngân hàng đã có đầy đủ tài chính.

Có người nói muốn cùng gia đình đi Lệ Giang thành cổ, người khác nói muốn cùng bạn gái đi Shangri La (một huyện thuộc tỉnh Vân Nam, TQ), cũng có mấy người nói không thích đi du lịch, cho nên muốn về thăm quê vài ngày, đầu năm bận rộn không về được, bây giờ được nghỉ rồi nên về một chút.

Tống Tử Hàm Quốc Khánh nghỉ dài hạn không muốn đi đâu, chỉ nói có một buổi họp lớp đại học, là lần đầu tiên họp lớp sau khi tốt nghiệp.

Năm nhất đại học Tống Tử Hàm sống tại Z thị giáo khu, từ sau năm hai chuyển sang bản bộ tại G thị. Địa điểm họp lớp tại G thị, bởi vì G thị vốn là một tỉnh, kinh tế tương đối phát triển, rất nhiều đồng học sau khi tốt nghiệp đã ở lại G thị công tác, mà Tống Tử Hàm lúc đó lại lựa chọn trở lại K thị.

Tống Tử Hàm cũng nghĩ qua ở lại G thị, nhưng là Ngô Thiến Linh không nỡ, có một nhi tử như vậy, trong bốn năm đại học thường xuyên không nhìn thấy, trong nội tâm vẫn không nỡ, đã đi làm, thì có thể lựa chọn địa điểm công tác, như thế nào cũng muốn gần nhà một chút.

Tống Tử Hàm cũng biết đúng lúc này ngoại trừ công tác bận rộn, cũng phải hảo hảo bồi cha mẹ, cho nên liền đáp ứng trở về K thị. Kết quả trời xui đất khiến làm sao mà lại tiến vào Hàn thị tập đoàn, gặp được nam hài bá đạo năm năm trước, hiện tại đang là tổng giám đốc Hàn thị tập đoàn.

Vì vậy, năm năm sinh hoạt gió êm sóng lặng lại bắt đầu nhấp nhô.

Lần đầu tiên họp lớp bạn học đại học, Tống Tử Hàm chỉ nói nếu có thời gian sẽ đến.

Nhớ rõ, cuộc tụ họp gần đây nhất là vào tháng tư, khi đó lớp tổ chức đi du lịch, tới Z thị nơi mà đã từng ngốc quá một năm, chỗ kia non xanh nước biếc, một số địa điểm đều là khu du lịch quốc gia, du lịch tới đó không thể nghi ngờ là một lựa chọn rất tốt.

Một lần đi chơi khác, Tống Tử Hàm nhớ rõ rõ ràng nhất chính là  buổi chiều hoàng hôn mưa rơi kia. Ngày đó, đi leo núi một ngày trở về, tất cả mọi người đều trở về khách sạn nghỉ ngơi. Tống Tử Hàm cùng một nữ sinh cùng lớp đi mua đồ, tại trên đường người đến người đi, tận mắt nhìn thấy một tràng cảnh.

Trời mưa rơi lác đác, một nam sinh áo sơ mi trắng xinh đẹp tại trước mặt một nam sinh thanh tú dừng lại, thanh tú nam sinh nhìn nam sinh áo sơ mi trắng chạy đến thở không ra hơi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Một câu vừa mới dứt lời, thiếu niên áo sơ mi trắng liền bước tới, đem thanh tú thiếu niên ôm vào trong ngực. Cơn mưa càng lúc càng lớn, rơi xuống bụi đất tung toé trên đường cái, người đi đường vội vã mở dù, một số người cố ý ngừng lại tò mò xem.

Thiếu niên áo sơ mi trắng thở hổn hển bên tai người trong ngực nói: “Theo tớ đi.”

“Cậu đến cùng làm sao vậy?” Thanh tú thiếu niên đẩy ra thiếu niên áo sơ mi trắng, hỏi.

Thiếu niên áo sơ mi trắng nắm tay thanh tú thiếu niên “Tớ nói, muốn cậu theo tớ.”

“Tớ dựa vào cái gì phải đi theo cậu?”

Thiếu niên áo sơ mi trắng bị dầm mưa ướt sũng, một đôi mắt thẳng tắp mà nhìn người kia “Chỉ bằng cái này.”

Một giây sau, thiếu niên áo trắng hai tay bưng lấy gương mặt thanh tú nam sinh, bờ môi phủ lên.

Mưa vẫn rơi trên đường, vây quanh một vòng người xem, trên tay những chiếc dù đủ màu, một mảnh nghị luận, có người sợ hãi kinh ngạc, có người chúc phúc, có người thổn thức…

Thiếu niên áo trắng buông lỏng ra thanh tú nam sinh, một lần nữa kéo tay thanh tú thiếu niên, “Theo tớ đi…”

Hai người nắm tay đi ra khỏi đám người, đám người tự động mở một lối ra, để cho hai tiểu thanh niên nắm tay đi ra ngoài.

Tống Tử Hàm dừng bước nhìn vào hai thiếu niên, nữ đồng học bên người nói: “Đúng rồi, chính là sư đệ trong trường học của chúng ta, ta nhớ được nam sinh áo sơ mi trắng là giáo khu giáo thảo (hot boy), gọi là Hạ Minh Hiên! Là phó trưởng khoa khoa quan hệ công chúng, hình như cũng thuộc ngành quản trị kinh doanh như chúng ta, lớn lên rất đẹp trai, trên Weibo khắp nơi đều có hình của hắn!”

Tống Tử Hàm nghe, trong đầu hiện lên mỹ thiếu niên gặp được vào năm 17 tuôỉ, cũng có gương mặt rất xinh đẹp, bất quá nếu so với thiếu niên áo trắng vừa rồi  tà mị hơn một chút.

Hai người dưới mưa rơi hôn môi, Tống Tử Hàm một mực nhớ kỹ, nếu bây giờ thấy vẫn có thể nhận ra, bởi vì khắc sâu, không thể quên được.

Khi đó đã nghĩ, hai người kia là yêu nhau a, mặc dù là đồng tính, nhưng là tình yêu này có thể duy trì bao lâu? Cuối cùng là thế tục không thể cho yêu. Cho dù có thể dứt bỏ thế tục, nhưng là còn có sự phản đối của người nhà cùng ánh mắt khác thường của xã hội, như vậy tình yêu sẽ lâu dài sao?

Lần đầu tiên họp lớp sau khi tốt nghiệp đại học, Tống Tử Hàm đi. Sáng sớm đã bắt xe đi G thị, một mình tới nơi đã đưng ở đó ngây người ba năm.

Thời gian ước định họp lớp là buổi chiều bốn giờ, đến lúc đó mọi người cùng nhau đi ăn cơm, ăn xong lại đi K phòng.

Chưa đến bốn giờ chiều, Tống Tử Hàm vì giết thời gian liền đi một quán coffee. Cậu không hề biết rằng sau đó tại quán coffee kia sẽ nhìn thấy thiếu niên áo sơmi trắng đã từng gặp ở Z thị, cậu mới để ý, nhớ kỹ hắn gọi Hạ Minh Hiên, hiện tại hắn vậy mà làm phục vụ viên tại quán coffee này.

Cũng đúng, hắn cũng là kim đại đệ tử, so với cậu nhỏ hơn ba tuổi, hiện tại hẳn là đang học năm hai đại học. Mà vùng này mặt tiền cửa hàng có rất nhiều đại đệ tử tới làm thêm, chắc hẳn hắn là một trong số đó.

Thời điểm Hạ Minh Hiên đi tới, Tống Tử Hàm có chút giật mình, thẳng đến khi Hạ Minh Hiên nhắc nhở “Vị tiên sinh này muốn uống chút gì không?”

Tống Tử Hàm mới kịp phản ứng, rõ ràng có chút mất tự nhiên, “Ta, ta muốn một coffee đá.”

Hạ Minh Hiên mỉm cười, lễ phép mà nói một câu, “Được, xin chờ một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui