Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

"Tô Trạch còn ngượng ngùng. Cô gái, thật không không biết xấu hổ, cô nhìn xem bà dì này lại bắt bạn trai cô đi rồi, để cho một người cô ở chỗ này nhiều không tốt, đi đi đi, chúng ta cùng nhau đi uống cà phê, Tô Trạch lập tức làm xong."

Khương Ngọc Trân nhiệt tình đi về phía trước, đưa tay muốn kéo tay Bùi Nhã Phi, nhưng là vào lúc này Bùi Nhã Phi khiếp sợ ngẩng đầu lên.

"Dì, dì vẫn khỏe chứ?"

Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, Khương Ngọc Trân mới bắt đầu có chút không thể tin được, sắc mặt từ từ chuyển nhiều mây, bà dùng sức nhìn kĩ, thủy chung không cách nào tiếp nhận, "Cô, thế nào lại là cô. . . . . ."

Cuối cùng Bùi Nhã Phi vẫn lấy hết dũng khí giương mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, "Phải . . . . . Là cháu. . . . . . Dì. . . . . ."

"Pằng!" Một bạt tai đánh vào mặt Bùi Nhã Phi

Ôm chỗ nóng hừng hực bên mặt, mọi can đảm của Bùi Nhã Phi đều tan vỡ, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của Khương Ngọc Trân.

"Cô lại còn dám xuất hiện ở trước mặt của tôi? ! Cô có biết cô khiến Thiểu Trạch ra cái dạng gì rồi không? ! Bây giờ cô tới nơi này làm gì, là tới tìm Trạch nhi sao? Cô chết cái ý niệm này đi, tôi cho cô biết, có tôi ở đây cô đừng nghĩ hại...Trạch nhi nữa!" Khương Ngọc Trân tức giận cả người run rẩy, nhất thời cả người như nổ oanh, không thèm để ý chút nào hình tượng quý phụ của mình.

Bùi Nhã Phi khiếp sợ ngẩng đầu lên, trong lòng cô biết Khương Ngọc Trân một mực hiểu lầm mình, nhưng chính là không dậy nổi một chút dũng khí giải thích rõ với bà, chỉ đành phải nuốt nước mắt khổ sở, một mình chịu đựng nhục nhã nối tiếp không ngừng này.

Cô chỉ cầu xin mình có thể mau sớm tránh ra. Bởi vì hiện tại chính cô sớm bị đánh mất đi lòng tin, cảm giác mình giống như bụi bậm, mặc cho người chà đạp, lại không thể nói ra tiếng.

Khương Ngọc Trân thủy chung không có cho Bùi Nhã Phi cơ hội thở dốc, nước miếng của bà cùng lời nói lần lượt ở kia bên tai chạy như bay. Cuối cùng, Bùi Nhã Phi thật sự là không thể nhịn được nữa, chỉ có thể lựa chọn rời đi. Nhưng, bước không có bước ra mấy bước, liền bị Khương Ngọc Trân kéo trở lại.

"Muốn đi? Nợ nần của chúng ta còn tính chưa xong! Cô làm khổ con tôi như vậy cũng chỉ biết chạy trốn, phụ nữ như cô thật điên rồi!"

"Dì nhất định phải bức cháu chết sao?" Bùi Nhã Phi nâng lên cặp mắt tràn đầy nước mắt, ánh mắt thương hại nhìn trưởng bối trước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói, "Ban đầu cháu cùng Thiểu Trạch là thật tâm yêu nhau, cháu rời khỏi cũng là có nỗi khổ tâm, dì có thể trước hết nghe cháu giải thích không, sao lại nhất quyết không tha?"

"Cô nói tôi nhất quyết không tha? Tôi chưa từng có lửa giận lớn như vậy, chỉ có nhìn thấy cô loại đàn bà này mới có thể chọc giận tôi. Cô đi, lập tức đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!"

Khương Ngọc Trân duỗi ngón tay ra chỉ cửa chính, con ngươi tức giận cơ hồ muốn trừng ra ngoài rồi.

"Mẹ, mẹ ở đây làm gì à?"

Một giọng nói nhu hòa bay tới, lúc này, Lạc Mật Mật mặc áo đầm xanh dương bước nhanh tới.

"Bùi Nhã Phi, tại sao cô lại ở chỗ này? Hai người gây gổ sao?" Lạc Mật Mật nhìn Bùi Nhã Phi nhếch nhác, dấu tay hồng hồng vẫn còn trên mặt Bùi Nhã Phi, làm cho người ta không chú ý cũng không được.

"Mật Mật, con tới vừa đúng lúc, giúp mẹ đuổi tiện nhân này đi, đừng cho ả ta gặp được Trạch nhi."

Nghe Khương Ngọc Trân nói, Lạc Mật Mật tâm mệt mỏi không biết là nên cao hứng hay là bi thương. Nhưng cô hiểu, mẹ của mình không hoan nghênh người phụ nữ trước mắt này, hơn nữa còn là hết sức không hoan nghênh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui