Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

“Bà không cần nói nữa, tôi sẽ không đi với bà. Bà muốn tôi dưỡng bệnh thật tốt, vậy thì mời bà bắt đầu từ giờ câm miệng của bà lại.” Ánh mắt Lạc Mật Mật hung hăng kích thích Thuộc Oái Nương, khiến bà rất là kinh ngạc nhìn đứa con gái này, sao thật xa xôi.

“Mẹ, mẹ. . . . . .” Thuộc Oái Nương nhận lấy văn kiện báo cáo, nhìn văn kiện một chữ cũng nói không ra được. Đây không phải là cảnh tượng như bà tưởng tượng, vốn cho là mình gặp lại con gái phải là một cảnh tượng vô cùng cảm động, kết quả lại thảm không thể thảm hơn.

“Thân yêu, cô xem tôi mua cho cô cái gì, có nước trái cây, lạp xưởng còn có. . . . . .” Giang Khải hấp ta hấp tấp chạy vào, vừa vào cửa liền mở túi ra khoe khoang thành quả của mình, kết quả lại thấy hai người lệ tuôn đầy mặt.

Lạc Mật Mật ngấc đầu lên, ánh mắt quật cường bắn tới Giang Khải, “Giang Tiểu Khai, tôi muốn chuyển phòng bệnh đơn!”

Giang Khải không biết xảy ra chuyện gì, không khỏi nhìn Thuộc Oái Nương bên cạnh cô. Lúc này Thuộc Oái Nương đang vội vàng bỏ văn kiện tài liệu vào trong túi xách, bất chợt giương mắt nhìn Giang Khải.

Giang Khải cũng không phải là đứa ngốc, thấy hai người này có cử chỉ khác thường, biết chắc là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, anh lại không thể không làm theo ý của Lạc Mật Mật.

|”Được rồi.” Giang Khải xoay người chuẩn bị đi làm thủ tục.

Nhưng, Thuộc Oái Nương lại lớn tiếng kêu Giang Khải lại, Giang Khải không giải thích được quay người lại nhìn bà, cợt nhã nói, “Thật ra thì hao phí không có bao nhiêu tiền, hắc hắc, tôi có thể chịu lỗ trước, sau đó dì trả lại cho tôi là được rồi.”

Người này thiệt là, lúc này vẫn còn keo kiệt, hẹp hòi như thế. Thiệt là, bạn bè gặp nạn anh có nên trượng nghĩa một chút hay không? !

Lạc Mật Mật trừng mắt một cái.

“Cô nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra? Tại sao trong phòng vệ sinh có máu? Này, cô nói đi!”

Giọng nói hùng hậu vang vọng trong phòng khách, ngọn lửa tức giận thiêu đốt khắp nơi. Lạc Văn Huy bắt chéo hai chân, thở phì phò ngồi trên ghế sa lon, nhìn Lạc Thiểu Trạch trước mắt.

Lạc Thiểu Trạch đứng ở phía trước, mặc dù cúi đầu thẳng tắp không có khác thường, nhưng ai cũng không thấy được ánh mắt hốt hoảng cùng tâm trạng lo lắng của anh.

Lúc Lạc Thiểu Trạch trở về biệt thự, Lạc Văn Huy cùng Khương Ngọc Trân cũng đã trở về. Lạc Thiểu Trạch vào nhà thì thấy vợ chồng Lạc Văn Huy đang đứng ở cửa phòng vệ sinh vô cùng hoảng sợ, nhưng so sánh với hai người họ, Lạc Thiểu Trạch càng sợ hơn.

Bởi vì anh biết rõ lúc mình rời khỏi biệt thự chỉ có Bùi Nhã Phi cùng Lạc Mật Mật hai người ở nhà, người gặp chuyện không may cũng chỉ có thể là hai người. Thật lòng mà nói, trong lòng Lạc Thiểu Trạch cũng không hy vọng hai người kia gặp chuyện không may. Nhưng khi Lạc Văn Huy hỏi xảy ra chuyện gì, Lạc Thiểu Trạch không biết trả lời như thế nào.

Sau khi gọi điện thoại báo cảnh sát, rất nhanh, cảnh sát liền đến biệt thự tiến hành điều tra. Lạc Thiểu Trạch luôn luôn trấn định bây giờ không thể trấn định được nữa, lấy điện thoại di động từ trong áo ngoài ra không để ý đến phản ứng của Lạc Văn Huy kiên trì gọi điện thoại.

“Ba, cho con gọi điện thoại đi!” Đôi tay Lạc Thiểu Trạch nắm điện thoại di động cầu khẩn cha mình, nhưng Lạc Văn Huy đang tức giận, không chịu buông tay.

“Con gọi điện thoại chi, vấn đề của ba con còn chưa trả lời đó!”

“Con, con gọi điện thoại để xác nhận là người nào đã xảy ra chuyện, ba vẫn cố chấp ngăn cản như vậy, làm sao con tra rõ được.”

Lạc Văn Huy đen mặt, “Cần gì con tra, tra án đã có cảnh sát, con nói cho ba biết tại sao trong nhà có vết máu, tại sao cửa biệt thự lại mở rộng!”

Lạc Thiểu Trạch im lặng, trực tiếp cúi gầm mặt.

Anh, nếu anh không gọi điện thoại cho hai người kia, anh muốn biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa nếu một người trong hai người đó xảy ra chuyện gì, anh biết làm sao? !

Lúc này một vị cảnh sát tiến lên, vỗ nhẹ bả vai Lạc Thiểu Trạch, “Lạc tiên sinh, xin chào, xin hỏi trong biệt thự này trừ ngài ra, còn có người khác phải không?”

“Đương nhiên là có, em gái của tôi Lạc Mật Mật, còn có tôi . . . . . .” Lạc Thiểu Trạch giương mắt nhìn Lạc Văn Huy, ngập ngừng kéo vị cảnh sát đến, nhẹ nhàng nói, “Còn có vợ tôi Bùi Nhã Phi.”

Cảnh sát uyển chuyển cười một tiếng, “À, là như thế này sao. Vậy ngài có gọi điện thoại cho các cô ấy chưa, xác nhận tình huống chưa?”

Lúc này Lạc Thiểu Trạch giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, níu lấy tay áo cảnh sát lớn tiếng nói với Lạc Văn Huy, “Anh nói gọi điện thoại cho các cô ấy, tôi rất muốn nha, nhưng là điện thoại di động của tôi không có ở đây, ông cụ lại chết sống không cho gọi nha!”

Nghe lời này, Lạc Văn Huy nhất thời nổi trận lôi đình. Ông nào có không cho nó gọi điện thoại, chỉ là muốn con mình nghe lời mình một chút, trước tiên trả lời câu hỏi của trưởng bối, nhưng nó lại đi làm những chuyện khác.

“Ba nào có không cho con gọi điện thoại, con vẫn không trả lời vấn đề của ba!” Lạc Văn Huy như con nít nói xạo.

Lạc Thiểu Trạch tiến lên đoạt lấy điện thoại di động, sau đó trốn bên cạnh cảnh sát lớn tiếng nói, “Mới vừa rồi con rõ ràng nói muốn gọi điện thoại cho các cô ấy, là ba một mực đoạt điện thoại di động con nha!”

Lạc Văn Huy giận dữ liếc một cái.

Lạc Thiểu Trạch hả hê cầm điện thoại di động. Đầu tiên là gọi cho Lạc Mật Mật, nhưng gọi liên tiếp ba lần cũng không có ai trả lời, cuối cùng anh chỉ có thể lựa chọn buông tha gọi cho Bùi Nhã Phi.

“Em không biết chuyện gì xảy ra nha, bây giờ em đang ở đi dạo ở trung tâm thương mại, trong nhà có chuyện gì xảy ra nha?” Bên kia Bùi Nhã Phi tựa hồ rất ồn ào, làm Lạc Thiểu Trạch không chút kiên nhẫn hỏi tiếp.

“Được rồi, cô trở về nhanh lên. Đúng rồi, ba tôi trở về, chính ngươi chú ý một chút.”

Lạc Thiểu Trạch cúp điện thoại xong càng cảm thấy lo lắng, điện thoại của Lạc Mật Mật còn chưa thấy gọi lại, chẳng lẽ là Lạc Mật Mật xảy ra chuyện rồi hả?

Lạc Thiểu Trạch dùng sức lắc lư đầu, lại không dám nghĩ thêm. Chỉ cần bây giờ có thể xác định là Lạc Mật Mật không có chuyện gì, những thứ khác Lạc Thiểu Trạch không quan tâm.

Lạc Thiểu Trạch từ từ đi trở về phòng khách, Khương Ngọc Trân liền xông tới, vội vàng bắt được ống tay áo của con trai hỏi thăm, “Mật Mật đâu rồi, Mật Mật có ổn hay không?”

“Mật Mật. . . . . .” Lạc Thiểu Trạch nhất thời tự cười nhạo mình.

Nếu như bây giờ nói chưa gọi điện cho Mật Mật được. Anh đoán chừng mẹ sẽ lo lắng chết, vì vậy Lạc Thiểu Trạch lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói, “Mật Mật không có chuyện gì, cùng bạn học đến khu vui chơi rồi, sẽ trở về thật nhanh.”

“À, vậy thì tốt. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, làm mẹ lo lắng gần chết. Các con không có việc gì là được. Mẹ liền yên tâm.” Khương Ngọc Trân tựa hồ đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng tràn đầy sức sống.

“Mẹ, ba hai người trở về rồi sao. Con không biết gì, mới vừa rồi nhờ Thiểu Trạch gọi điện thoại mới biết hai người đã trở về, cho nên con còn chưa kịp chuẩn bị gì. Nhưng mà con có ở trung tâm thương mại mua cho hai người rất nhiều quần áo. . . . . .”

Vừa nghe giọng nói liền biết đó là Bùi Nhã Phi, đồ hàng hiệu bao lớn bao nhỏ để dưới đất, không cần suy nghĩ cũng biết người phụ nữ này đi mua sắm. Lạc Thiểu Trạch cầm điện thoại đứng ở cửa sổ không ngừng nháy mắt, muốn cô chú ý tới lời lẽ và tác phong. Mà Lạc Văn Huy cùng Khương Ngọc Trân cũng kinh ngạc vô cùng, đối mặt nhìn nhau thật lâu.

“Tại sao cô ta lại ở chỗ này? Trạch nhi, tại sao cô ta lại ở chỗ này nha?” Khương Ngọc Trân chưa bao giờ can thiệp vào chuyện nhà, lần này kích động không thôi, không đợi Lạc Văn Huy lên tiếng liền không nhịn được hỏi lên.

Lạc Thiểu Trạch vừa định há miệng nói chuyện, Bùi Nhã Phi vội vàng kéo đống quần áo chạy tới bên cạnh Khương Ngọc Trân, vừa cầm quần áo lên vừa cười khanh khách nói, “Con sao, mẹ xem con d[d[l[q[d mua cho người áo khoác kiểu mới nhất nè, đây chính là phong cách người già hot nhất năm nay đó, người thử đi, xem có thích không?”

Người già? ! Khương Ngọc Trân ghét nhất chính là nghe người khác nói mình là bà lão, huống chi lấy tuổi cùng nhan sắc của bà mà nói, nhiều lắm là chính là trung niên thôi. Bây giờ bị người khác công khai gọi là bà lão, thật là chuyện hoang đường buồn cười.

Khương Ngọc Trân không thèm nhìn quần áo trong tay của Bùi Nhã Phi, đưa tay đẩy sang một bên, sau đó đi tới bên cạnh Lạc Văn Huy.

Mặc dù Lạc Văn Huy vẫn không nói gì, nhưng là đều nhìn rõ ràng, đã sớm tức giận thở không ra hơi. Nhưng, Bùi Nhã Phi bị đẩy tới một bên cũng không có buông tha cơ hội lấy lòng cha chồng, cười híp mắt như cũ đi tới túi đồ lấy ra bộ trà cụ (dụng cụ thưởng trà) đi tới trước mặt Lạc Văn Huy.

Lạc Văn Huy tức giận dựng râu trợn mắt, thấy Bùi Nhã Phi cười khanh khách đi tới, sửng sốt không nhìn tới cô, quay đầu nhìn về phía khác. Nhưng Bùi Nhã Phi tựa hồ không thấy gì cả, nở nụ cười như cũ.

“Công công, cha xem, đây là trà cụ tốt nhất, thật vất vả con mới tìm được, tặng cho người.”

Trong lòng Bùi Nhã Phi thật sự muốn đánh trống, cô không dám nói nhiều lời thừa thãi, chỉ có thể nói ít một chút thì tốt hơn. Nhưng, cô giống như không có làm rõ ràng, cô nói cái gì vào lúc này đều không có ai chào đón.

“Công công? Còn thái giám đâu! Thiểu Trạch, người đàn bà này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô ta lại ở chỗ này? !” Lạc Văn Huy chỉ vào Bùi Nhã Phi rống giận, ánh mắt lại nhìn về phía Lạc Thiểu Trạch.

Lạc Thiểu Trạch nhất thời không biết nên nói như thế nào mới phải. Ban đầu tưởng tượng qua trăm ngàn cảnh tượng cha chồng gặp con dâu, nhưng lại chưa từng nghĩ tới tình cảnh như vậy, bây giờ nhìn thấy ba mình phản ứng mãnh liệt như vậy, trong lòng Lạc Thiểu Trạch không khỏi bực tức.

“Mẹ nói. . . . . .”

“Ai nha, bố chồng mẹ chồng à, con là con dâu của hai người nha.” Bùi Nhã Phi thấy thế, lập tức vọt tới bên cạnh Lạc Thiểu Trạch khoác cánh tay của anh làm nũng, “Con là do Thiểu Trạch cưới hỏi đàng hoàng, là con dâu của hai người nha. Người xem, con cùng Thiểu Trạch có phải rất xứng đôi phải không, ai cũng nói chúng con là trai tài gái sắc đấy.”

Làm mặt dày như được người khác khen, lầy lội tự khen bản thân mình.

Sau khi Lạc Văn Huy nghe xong, nhất thời càng thêm căm tức, “Thiểu Trạch, con giải thích cho ba ngay, ban đầu không phải con nói chỉ là đính hôn thôi sao, sao lại kết hôn rồi hả? Hơn nữa, hai người kết hôn được ba cho phép chưa? Có nhìn thấy người nhà lẫn nhau sao?”

Bùi Nhã Phi căn bản không cho Lạc Thiểu Trạch cơ hội nói chuyện, tựa hồ lúc này giống như muốn thể hiện ra mình là người vợ hiền thục, xông ra trước mặt che chở cho Lạc Thiểu Trạch, “Cha chồng, không cần nha, cha, người xem bây giờ cũng là thời đại nào rồi, nam nữ kết hôn đều là tự do yêu đương, đâu còn có do cha mẹ quyết định nữa, hơn nữa, ở Mĩ lại càng không có hủ tục này nha! Huống chi, con vì Thiểu Trạch đã sớm trở mặt với ba mình rồi, muốn gặp mặt cũng rất khó. Người cần gì so đo nhiều như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui