Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Kéo lên kéo xuống chẳng thấy có bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn gì của hắn, cô tức giận đang định ném cả điện thoại đi thì chút tâm trí thanh tỉnh cuối cùng đã ngăn cô lại.

Nhìn góc điện thoại bị rơi móp khi trước, cô nhẹ vuốt vuốt lên đấy, miệng lầm bẩm:

- Anh trai ngốc, em có bắt anh chịu tránh nhiệm hay gì đâu mà anh trốn lâu vậy. Có biết mọi người trong nhà ai cũng đang ngày đêm lo lắng cho anh không? Nếu anh còn lương tâm thì xin hãy gọi cho em, hoặc ba mẹ một tiếng cho hai người đỡ trông mong. Ừm, còn cả chị Tú Tú nữa, chị ấy ngày càng xinh đẹp, cuốn hút như vậy mà anh không quan tâm thì lúc về mất đừng có trách.

Hứ. Anh đúng là tên đại ngốc. Nếu là em thì em đã không vào quân đội mà sẽ bắt cóc chị ấy ra nước ngoài sống vài năm, tới khi gạo nấu thành cơm, có trâu có nghé rồi thì còn ai nói được gì nữa?

Nhưng Mai Tuyết Yên đâu có ngốc, cô biết việc anh trai vào đó liều mạng đâu chỉ có vì chị Vân Tú, chắc chắn anh ấy còn có mục đích khác nữa. Nếu không một người tài giỏi, luôn biết suy trước,

tính sau như anh ấy sao lại ngây thơ tới đó để bị người ta sai khiến?

Nhưng cô cũng không nói suy đoán này của mình ra, bởi vì nếu cô nói thì chắc gì chị Tú Tú đã nghĩ như vậy, liệu biết người yêu mình không chỉ ra đi tìm cách cứu mình mà còn có suy tính riêng thì liệu chị ấy có cảm thấy đau khổ không? Cô đã chẳng giúp được gì thì không nên gây ra sự hoang mang cho người khác bởi những suy đoán của mình.

Thở dài một hơi, đang định đứng dậy mặc đồ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông:

- Alo, chị Hà Linh ạ.

- Có chuyện lớn rồi em. Ài, chị đã biết ngay mọi thứ đâu có dễ nuốt như vậy.

Mai Tuyết Yên trở lại bộ dạng nghiêm túc, cô nói:

- Chị nói rõ đi.

- Chị tưởng em cũng biết rồi?

- Chuyện gì? Em vừa đi tắm nên không vào mạng. Chẳng lẽ là chuyện của Kiến Hoa?

- Đúng như em đã đoán, Trendy không để chúng ta dễ dàng sử dụng cậu ấy.

Mai Tuyết Yên nhíu mày, đi về phía laptop, khỏi động lên, cô hỏi:

- Chuyện tồi tệ tới mức nào?

- Rất tồi tệ. Tên máu lạnh Đình Tùng đúng là kẻ giỏi hãm hại người khác. Từ việc họ bất lực giữ Kiến Hoa, chỉ sau một cuộc họp báo, hắn đã đổi trắng thay đen nói chúng ta dùng thủ đoạn “ngầm” để lôi kéo người của hắn về.

Chưa hết, mất tiền mua mâm thì đâm cho thủng, không ăn được thì đạp đổ, hắn không níu kéo được Kiến Hoa thì ngay lập tức gán cho cậu ta cái mác kẻ vô tình vô nghĩa, tên phản bội, khiến những kẻ lúc trước điên đảo thần hồn vì nam thần thì này chuyển sang làm người điên cuồng chửi bới, hô hào tẩy chay.

Cũng may là ngay khi buổi họp báo bắt đầu chị đã bảo cậu ta khóa tài khoản Visonet, Facebook, Instagram rồi, nếu không chỉ sợ lúc này anti-fan đã kéo sập cả ba kênh đó bằng nước miếng rồi.

Mai Tuyết Yên vừa mở Chrome lên là ngay lập tức có một loạt bài báo giật tít “Kẻ phản bội của giới

giải trí”, “Công ty thất đức”... Cô nói:

- Như vậy tạm thời chúng ta không nên công bố bản hợp đồng này vội.

Hà Linh vội hỏi:

- Thế còn MV của em? Nếu cứ cố gắng sản xuất thì chắc chắn khi đăng lên sẽ bị dislike, bị chửi bới thậm tệ. Màn ra mắt của em không thể vì thứ này mà chết yểu được. Thậm chí...

- Thậm chí còn bị gắn mác hồ ly tinh cướp nam thần của bọn họ chứ gì?

- Ài, chị không định nói thế, nhưng chắc chắn những người khác sẽ nghĩ như vậy. Xưa nay đẹp hơn người đã bị đám đông ghen ghét rồi, giờ lại thêm cái mác này thì hình ảnh “Thần tiên hạ phàm”, “Ngọc nữ” mà chị định xây dựng cho em sẽ hỏng bét hết.

Nhưng nhà kín thế nào vẫn sẽ lọt gió, chị sợ việc giấu không công bố Kiến Hoa là ngôi sao của chúng ta vẫn có nguy cơ bị bại lộ. Tới khi đó, qua ngòi bút xuyên tạc của mấy tay nhà báo chuyên giật tít câu view, kiểu gì chúng cũng gán cho chúng ta cái tội cố gắng che giấu, hèn nhát, lừa dối khán giả. Như thế hình tượng công ty sẽ càng thảm. Đột nhiên chị nhận ra việc ký hợp đồng với vương tử cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

Mai Tuyết Yên gập lại máy tính, cô thở dài:

- Cây cao đón gió, trèo cao ngã đau mà chị. Kiến Hoa có thể nói đang đứng trên đỉnh cao danh vọng rồi, nên mọi động tác của anh ta đều có tai mắt dõi theo, chỉ cần sơ sẩy là sẽ bại lộ, mà con người ai không phạm sai lầm, trước sau gì cũng sẽ bị tóm mà thôi.

Ở đời là vậy, nếu chị nghèo đói, thì chị có đi ăn cắp người ta vẫn xem là lẽ thường tình, phải chăng sẽ có vài người chửi rủa mấy câu rồi sau vài phút người ta đã ném chị qua sau đầu. Ngược lại, nếu chị là minh tinh, là ngôi sao hàng đầu, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng khiến cả cộng đồng dậy sóng, chỉ trích thậm tệ. Mà xử lý không ổn, hình tượng hào nhoáng bao năm xây dựng sẽ tan tành.

Nhưng vẫn quyết định làm vậy, anh ta chắc chắn không muốn trở thành một tên sao hết thời đâu, vì thế chắc chẳng bao lâu nữa hắn sẽ gọi cho chị. Để xem tên này định giải quyết chuyện này ra sao rồi chị em mình tính tiếp.

Hà Linh vỗ trán:

- Thôi thì đành vậy.

- Chị cố lên. Chúng ta còn chưa có gì mà, nếu mất đi thì cũng không có nhiều tiếc nuối. Chỉ có anh ta mới là người đau đầu nhất bây giờ.

...

Sau khi nghe xong điện thoại của Hà Linh, Mai Tuyết Yên chống cằm suy tư. Nói là không quá quan tâm nhưng dù sao đây cũng là toàn bộ số tiền cô tích cóp trong thời gian qua, cùng với bao nhiêu dự định đang chuẩn bị tiến hành, cô không thể vì một người lạ mà vứt đi tất cả được, dù cho kẻ đó có là một ngôi sao nổi tiếng đi nữa.

Nhưng hiện tại không phải hắn làm nam chính thì ai sẽ diễn vai này đây?

Mai Tuyết Yên tìm quanh mà chẳng thấy có ai phù hợp cả. Nghĩ mãi không ra, cô gọi điện cho Vân

Tú.

- Alo chị Tú Tú à, chị đang làm gì thế?

Vân Tú cười hì hì:

- Có phải đang mệt mỏi lắm không? Chị nghe nói làm cái nghề này rất căng thẳng mà. Đấy! Chị vừa đọc báo, vương tử một thời Quách Kiến Hoa – kẻ khiến bao trái tim phụ nữ chao đảo đột nhiên rời khỏi nhóm The Flames. Ài, giờ trên mạng đâu đâu cũng là tin tức nói xấu hắn, ài, lúc tốt đẹp nhiều người yêu mến, lúc sai trái tất cả trách phạt.

Lượng fan chân chính chẳng thấy đâu, chỉ toàn thấy anti-fan chửi bới ầm ầm. Nói thật, chị rất khâm phục khi em chọn làm diễn viên, ca sĩ. Phải chị mà suốt ngày ngụy trang các kiểu để đi ra ngoài chắc chị chết quách đi cho rồi. À quên, em gọi điện hỏi gì chị đó?

Tuyết Yên thở dài ảo não:

- Chị đang ở đâu thế, qua đón em đi chơi chút được không?

- 10 giờ khuya rồi mà còn muốn đi đâu chơi hả cô nàng xinh đẹp. Được rồi, chị cũng vừa tắm xong đi dạo chút cũng được. 10 phút nữa chị qua nha.

- Vâng, mà chị đi xe máy đi, đừng đi ô tô nữa.

- Sao thế? Sợ rồi à, yên tâm chị đã học được cách đi chậm rãi như mọi người rồi.

- Không phải, là em không muốn quá nổi bật, chỉ cần nhẹ nhàng đi dạo là được rồi.

- OK. May mà đợt trước chị lấy một chiếc Spirit MB-01 đi làm, nếu không thì không có cái nào hợp ý

em rồi. Chị đang lấy xe rồi nhé, em chuẩn bị đi nha.

- Vâng.

Mai Tuyết Yên cởi chiếc khăn tắm làm lộ ra những đường cong hút hồn, nhưng giờ cô chẳng có tâm trạng nào để ý đến điều đấy. Vẫn những bộ trang đơn giản, áo cộc tay màu trắng có hình con Pikachu trước ngực, cùng một chiếc quần jean nữ ngắn màu xanh, đi đôi xăng đan gọn gàng, cô xách cái theo cái balo nhỏ xinh, đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng nhìn giống một thiên thần trường học đang trốn cha mẹ đi chơi khuya.

Vân Tú chạy xe chưa tới 10 phút đã tới nơi, cô vẫn mặc bộ quần áo công sở lịch sự nhưng không thể che đi hết nét quyến rũ của một người con gái đang độ mặn màn son sắc. Bộ ngực đầy đặn giấu sau lớp áo, vòng eo thon thả, vòng ba dù bị chiếc quần vải đen có chút bó đi nhưng vẫn cao vút gợi cảm.

Mai Tuyết Yên nhìn cô cũng phải chậc lưỡi:

- Chị Tú Tú mặc cái gì cũng đẹp a, thế này anh em mà không về nhanh chắc sẽ bị người khác đào góc tường mất thôi.

Vân Tú cười ngọt ngào, cô véo má Tuyết Yên:

- Lần nào gặp cũng bị em trêu, nhìn em cũng đâu có kém chị, vài năm nữa thậm chí còn gợi cảm,

xinh đẹp hơn. Nếu không em tìm anh nào chăm sóc đi.

Mai Mai lắc đầu:

- Có muốn cũng không được chị ơi, trừ khi em bỏ nghề ở nhà lấy chồng. Mà chuyện đấy chắc chắn không thể.

- Được rồi. Thế hôm nay công chúa định trốn đi chơi đâu nào?

Mai Tuyết Yên chọc chọc ngón tay vào cằm, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát:

- Mỗi khi áp lực chị thường đi tới đâu giải quyết?

- Một là bar, hai là đi đua xe, ba là đi mua sắm, bốn là...

Nghe Vân Tú giơ ngón tay ra đếm đếm mà đếm hết hai bàn tay vẫn chưa hết, Mai Tuyết Yên vỗ trán:

- Stop! Sao chị đi nhiều nơi vậy? Ài, cũng tại anh em mà làm chị stress nhiều như vậy.

Vân Tú mỉm cười nhẹ, cô lắc đầu:

- Đâu có. Anh ấy chỉ là một phần thôi, lúc thì chuyện gia đình, khi thì chuyện công ty, có lúc thì vì nhớ anh ấy...

Mai Tuyết Yên thở dài:

- Chung quy lại vẫn là do anh em áp bức chị thôi, vậy thì, đi bar đi, từ nhỏ tới lớn em chưa đến đó bao giờ. Nghe nói khi có âm nhạc con người ta thường phiêu bạt tâm hồn, nhạc mạnh còn làm quên đi những chuyện căng thẳng hằng ngày.

- Thế thì qua nhà chị thay bộ đồ chút, chứ đi bar không mặc đồ công sở được. Mà nơi đó rồng rắn lẫn lộn, em có chắc không? Hay là chị rủ thêm mấy người nữa nhé.

Tuyết Yên lắc đầu:

- Thôi ạ, hai chị em mình là được rồi, nhiều chuyện em không tiện nói với người lạ.

- Ừm, vậy thì đi thôi, tới quán bar 29-4.

Vân Tú quay về thay một bộ đồ đơn giản nhẹ nhàng khá giống với Tuyết Yê, và đôi hoa tỷ muội nhanh chóng chở nhau tới 29-4.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui