Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Phong lão động viên:

- Ha hả, lão Quân, ông đừng trách tên mặt lạnh này, không phải ai hắn cũng đồng ý dạy dỗ đâu, hai đứa cháu lão nhận được lời mời đấy đã là không tồi rồi. Nếu mấy thằng cháu tôi mà được một nửa như hai con nhóc nhà ông thì tôi cũng dám đem cái mặt già này đi nhờ cậy hắn dạy dỗ, nhưng khổ nỗi tư chất nó quá kém chỉ có thể làm lính bình thường mà thôi.

Nghe thấy vậy mặt Lê Quân cũng thoáng hiện lên chút đắc ý, khen hắn nhiều khi hắn chẳng cần nhưng cứ ai khen hai đứa cháu lão là lão lại thích chí ra mặt.

Phong lão híp mắt gật gù:

- Ồ, nhìn bộ thương pháp kia xem, đúng là tuyệt phẩm, không biết tên nhóc này học ở đâu. Ừm, bộ đao kỹ kia của tên Âu Chí Quân cũng không tồi nhưng so về phẩm chất rõ ràng yếu thế hơn không chỉ một bậc. Nếu Tuấn Vũ không bị thương nặng một tay thì có lẽ tên nhóc họ Âu không chống đỡ lại được. 

Gương mặt Doãn Trung San cũng toát lên vẻ khó tin:

- Thương pháp cao thâm. Hảo thương. Hảo công pháp. Nếu tên nhóc này có thể phúy huy hết uy lực của nó chắc chắn sẽ là một anh hùng hào kiệt một đời. Đáng khen. 

Lê Quân vân vê chỏm râu:

- So với Độc Cô Cửu Kiếm của cậu thì cái nào hơn?

Mọi người nghe thấy thế thì đều quay sang nhìn, họ cũng khá tò mò về uy lực của bộ thương pháp này. 

Doãn Trung San nhanh chóng diễn tả lại một lượt trong đầu, kết hợp với hình ảnh trước mắt, sau một hồi phân tích hắn nói:

- Rất khó đánh giá cái nào hơn cái nào. 

- Ồ.

Mọi người cùng đồng loạt ồ lên kinh ngạc. Doãn Trung San vốn là kẻ dứt khoát, nói một là một, nếu hắn cảm thấy mình hơn sẽ nói mình hơn, nếu kẻ khác hơn hắn cũng không nói mình ngang hàng.

Xưa nay ai đã từng được một lần may mắn chứng kiến con quái vật này ra tay thì đều phải khắc sâu ghi nhớ cả đời. Nói không ngoa, Doãn Trung San được tất cả mọi người mệnh danh là kẻ có sức mạnh đứng đầu cả nước. 

Vậy mà giờ đây hắn lại đánh giá một bộ công pháp có thể cùng hắn khó phân cao thấp thì không cần phải nói nhiều, kẻ sở hữu nó chính là kẻ có khả năng tiếp nhận cái chức danh số 1 của hắn.

Ở bên dưới võ đài, Âu Chí Quốc càng đánh càng rơi vào thế hạ phong. Việc chống đỡ Thương Ảnh mà Dương Tuấn Vũ tạo ra thực sự rất vất vả. Trong thực có hư, trong hư có thực. Đặc biệt là hai chiêu thức Cuồng Long Loạn Vũ và Liên Hoàn Thương Long. 

Một chiêu biến hóa trăm ảnh lại chỉ có một ảnh là thật, mà đối thủ gần như không thể phát hiện ra được đâu là thật đâu là giả, vì thế sẽ mất nhiều công sức đỡ đòn nhưng cuối cùng vẫn bị ảnh thật đâm trúng.

Sau khi bị dính chiêu thức đó Âu Chí Quốc đã khôn hơn, lần sau chỉ tập trung phòng thủ những chỗ yếu điểm, bỏ qua các chỗ khác thì y như rằng việc chống đỡ có hiệu quả hơn nhiều.

Nhưng rồi cái dớp này nhanh chóng bị phá bỏ, khi mà chiêu Liên Hoàn Thương Long với hình ảnh gần như giống y hệt chiêu Cuồng Long Loạn Vũ được xuất ra, hắn nhếch mép khinh thường nghĩ Dương Tuấn Vũ chỉ có một chiêu mà dùng mãi. Nhưng tới lúc thương ảnh đâm tới da thịt thì hắn mới kinh hãi nhận ra thương ảnh nào cũng là thật. 

Bản chất cơ chế của hai chiêu này khá giống nhau, Cuồng Long Loạn Vũ khi xuất ra thì cần tốc độ nhanh sao cho mỗi nhát đâm kéo dài không quá 1/10 giây khiến hình ảnh của nó được lưu giữ lại trong mắt như ảnh thật, đây là do tốc độ cao đã làm đánh lừa thị giác của con người.

Còn Liên Hoàn Thương Long thì tốc độ lại được đẩy lên cực hạn 1/100 giây khiến cho gần như ở một thời điểm, một mũi thương biến hóa thành hàng trăm mũi thương hàng thật giá thật.

Ngày trước khi mới luyện tập hai chiêu thức này, Dương Tuấn Vũ đã nhận ra được mấu chốt của chúng nằm ở tốc độ, nhưng vì tốc độ hai chiêu này chênh lệch nhau quá lớn khiến khi ra chiêu, nếu đối thủ có phản xạ tốt thì vẫn phân biệt được hai chiêu dẫn tới lúc chiến đấu dễ bị bắt bài. 

Vì lẽ đó 2 chiêu thức này trong tổng số 10 chiêu đã được hắn luyện tập nhiều nhất, với một mục đích duy nhất đó là làm sao để hai chiêu nhìn như một chiêu, không phân biệt được. Và chỉ cần trúng một trong hai chiêu là kẻ địch cũng rơi vào thảm cảnh. 

Và giờ, Âu Chí Quốc đang được nếm trải cảm giác đấy. 

Ban đầu trúng một chiêu Cuồng Long Loạn Vũ đã khiến hắn bị đâm ngập một nhát vào bả vai trái dù đã cố gắng tránh, ngay khi mũi thương sắc bén ngập trong da thịt, luồng Ki hệ ánh sáng cực nhanh ào vào phần cơ thể tiếp xúc khiến nó ngay lập tức bị phá hủy nặng nề, gần như cả cánh tay trái hắn đã bị phế sau chiêu đó. Đấy là còn may Ki hệ bóng tối của hắn còn đối kháng lại được, nếu là kẻ khác, chịu một lượng Ki có sức xuyên thấu như thế chắc đã thủng một lỗ lớn trên người rồi.

Lần này lại càng thảm hơn. Tuy vẫn là những vết thương không ở vị trí nguy hiểm nhưng số lượng lại quá nhiều. Còn may là vì thời gian lưu lại của nó không lâu nên các vết thương hầu như chỉ chảy máu và cháy xén một chút.

Âu Chí Quốc trúng đòn đau ngay lập tức phải tách ra xa duy trì khoảng cách và ổn định thương thế.

Mọi người ở bên dưới mắt hoa mày choáng, tuy không nhìn rõ chiêu thức thế nào nhưng chỉ riêng việc chứng kiến số lượng lớn Thương Ảnh như vậy cũng đã cho họ biết uy lực của chiêu thức này lớn thế nào rồi.

Âu Chí Quốc lúc trước vốn là tên ra tay ác độc, lại kiêu căng ngạo mạn, nên hầu như không ai đứng về phía hắn, vì thế khi chứng kiến hắn thua thiệt trong tay Dương Tuấn Vũ, tất cả đều vỗ tay reo hò tung trời.

Âu Chí Quốc nhe răng, nhăn mặt, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Ha ha ha...

Mọi người đang vui mừng chợt ngẩn tò te:

- Tên này bị thương nặng quá hóa điên rồi sao?

- Đáng đời, mà hắn vốn đã điên từ trước rồi.

- Phải đánh cho hán nằm im một chỗ như một con c..

- Điều này là chắc rồi. Tên nhóc Tuấn Vũ kia sao có thể bỏ qua cho kẻ đã đánh tàn phế đồng đội của mình được.

...

Hàng loạt những tiếng khinh bỉ, chửi rủi và la ó vang lên hướng về phía Âu Chí Quốc nhưng tên này như bị điếc chẳng nghe thấy gì, ngược lại mọi người càng chửi hắn lại càng cười lớn hơn.

Dương Tuấn Vũ thu lại cây thương. Hắn không muốn trong lúc dừng chiến đấu lại phải hao phí nguồn Ki có hạn. Đồng thời hắn cũng nhẹ nhàng vận chuyển hấp thụ, chuyển hóa để bổ sung lượng Ki đã mất.

Khác với Âu Chí Quốc mang trong mình một nguồn năng lượng bí hiểm cực lớn, Dương Tuấn Vũ lại chỉ có số lượng Ki so với hắn là cực ít ỏi, vì thế hắn cần tận dụng tốt thời gian phục hồi. Hắn cũng 

biết, nếu mình đánh lâu dài sẽ không thắng được Âu Chí Quốc.

- Triệu Cơ, em có thấy lượng Ki hắn đang càng ngày càng nhiều lên không? Hắn đang tăng cường 

sử dụng nguồn năng lượng kia sao?

Triệu Cơ nghiêm trọng:

- Đúng thế. Không chỉ tăng lên về số lượng mà nó cũng tăng lên về chất lượng. Đồng thời...

- Các vết thương của hắn cũng đang lành?

- Đúng thế. Cũng như anh đang tranh thủ phục hồi vết thương ở tay, hắn cũng đang phục hồi, chỉ khác là phục hồi toàn thân. Nguồn năng lượng kia bên trong hắn cực lớn, nó cho phép hắn ta làm được điều này. Cuộc chiến này sẽ rất khó có phần thắng. Anh...

- Chưa đến cuối đừng nói lời bỏ cuộc. Nếu cứ gặp trở ngại mà lùi bước thì không thể trở thành cường giả được. 

Không chỉ có như thế, bản thân Dương Tuấn Vũ không hiểu sao tự sâu trong lòng cũng rất mong chờ cuộc chiến này, cơ hội chiến đấu rèn luyện với đối thủ thú vị này không phải khi nào cũng có.

Hắn tự nói với mình:

- Có lẽ phải dùng hết khả năng thôi. Nếu không sợ rằng lát nữa sẽ không kịp khởi động mất. 

Ở dưới khán đài, mọi người trợn mắt há mồm khi thấy một luồng ánh sáng đen ngày càng dày đặc bao trùm lấy toàn thân Âu Chí Quốc, rồi sau một lát, khói tan đi, một hình ảnh Âu Chí Quốc lực lưỡng, cường tráng, toàn thân không một vết thương xuất hiện.

Mấy tên ở dưới lắp bắp kinh hãi:

- Tự... tự chữa... lành được kìa...

- Hắn... con m* nó chính là quái vật...

- Biến thái... thế này ai chơi...

- Kìa, nhìn sang bên đối diện... Dương Tuấn Vũ... hắn cũng đang làm giống Âu Chí Quốc...

Một chùm ánh sáng sáng chói cả sân khấu khiến người ta nhìn phải phải nhắm chặt mắt lại, cường độ ánh sáng từ nhẹ nhàng đến cực gắt, cuối cùng lại giảm dần, rồi hình ảnh Dương Tuấn Vũ xuất hiện cũng làm tất cả nghẹn họng trân trối.

Không còn cánh tay với vết thương lớn, không còn dáng vẻ mệt mỏi, chẳng còn vết bầm tím hay máu me, tất cả như được gột rửa sạch. Quần áo phiêu dật, vô tình tự nhiên tỏa ra từ cơ thể cảm giác tươi sáng, rực rỡ. 

Trái ngược với hắn, Âu Chí Quốc mang dáng vẻ tà ác, huyết sắc, âm hàn lạnh lẽo. 

Đây chẳng khác nào cuộc chiến của thiên thần và ác quỷ. 

Mọi người hiện giờ thực sự đắm chìm vào trong cuộc chiến này. Cảm xúc của họ được cuộc chiến đem đi trải qua đầy đủ cung bậc cảm xúc: Tức giận có, sợ hãi có, hả hê có, phấn khích có, ghen ghét và khâm phục,... 

Phong lão ở trên thở dài:

- Nếu cứ tiếp tục e là chỉ có thể lưu lại được một người, thậm chí cả hai người cùng đồng quy vu tận cũng nên. Doãn Trung San, có nên...

Hắn giơ tay ngắt lời:

- Các vị đừng nói nữa. Bản thân tôi cũng rất muốn dừng lại, rất muốn hai tên nhóc này không ai bị thương là tốt nhất. Nhưng tất cả hãy nhìn xem, rõ ràng đây là cuộc chiến của số mệnh, một chính một tà, một sáng một tối, bọn chúng sinh ra đã là tương khắc với nhau. Ngăn cản một lần cứ không thể ngăn cản cả đời. 

Nhưng các vị cũng yên tâm, khi bọn chúng chiến đấu tới một giới hạn, nhất định tôi sẽ xuất hiện dừng trận đấu này lại.

Phong lão bất đắc dĩ gật đầu:

- Cậu nói cũng đúng. Nếu vậy đành giao trách nhiệm này lại cho cậu vậy. Chúng tôi dù có lòng cũng không còn sức nữa rồi.

Phong lão tuy không phải một kẻ võ công siêu quần, nhưng bản thân là người nắm giữ trong tay hàng vạn binh sĩ, có hạng người nào mà ông chưa gặp qua, có biến cố nào mà ông còn không biết? 

Đừng tưởng lão già mắt mờ, chỉ cần chứng kiến màn giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, lão cũng hiểu Dương Tuấn Vũ tuy có ưu thế về công pháp nhưng hắn lại không có đủ lượng nội lực (Ki). Ngược lại, nước chảy đá mòn, cùng với khả năng phục hồi nhờ lượng Ki hùng hậu, Âu Chí Quốc có thể sẵn sàng chịu thương thế, và dùng cuộc đánh dài hạn để mài sạch thể lực của đối thủ, cuối cùng hắn sẽ một chiêu giành thắng lợi.

Tình hình của Dương Tuấn Vũ không được khả quan cho lắm. Và có lẽ hắn cũng đã nhận ra được điều này rồi nên mới phục hồi lại trạng thái thể chất tốt nhất, dùng cả hai tay khỏe mạnh để đánh nhanh thắng nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui