Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Dương Tuấn Vũ trước khi rời khỏi buổi tiệc thì cũng hoàn tất việc nhờ nghệ nhân của Hồng Kinh Hội phân chia ra một phần khối Huyết Mĩ Nhân để tặng cho Hạ Minh Nguyệt. Suy cho cùng, tất cả những điều ngày hôm nay hắn đạt được đều bắt nguồn từ lời mời của người phụ nữ này.

Chỉ có điều, niềm vui lớn nhất của Hạ Minh Nguyệt lại không phải được hắn tặng khối đá phỉ thúy quý hiếm này, mà lại nằm ở trên thân con gà trụi lủi kia. Tuy vậy, trớ trêu thay, con gà này sau khi được thả ra khỏi lồng thì cũng chịu cho cô vuốt ve rồi đấy, nhưng điều cả hai không ngờ chính là nó lại dính chặt lấy Dương Tuấn Vũ, mặc dù nhiều lần hắn đã phũ với nó.

Điều này cũng khiến hắn có chút đau đầu. Hắn không có sở thích nuôi gà, mà nếu nuôi thú cưng hắn cũng muốn nuôi một con vật khác hữu ích hơn, như chó chẳng hạn.

Con gà nhỏ sau khi được ăn, tinh thần rõ ràng phấn chấn hơn rất nhiều, nó kêu liên hồi, à, hót mới đúng. Chỉ là tiếng nó đúng là rất hay, vì thế mặc dù có chút nhiều lời, nhưng lại khiến người ta thấy thư thái.

Dương Tuấn Vũ khi về đến nhà thì đã khá khuya, mấy đứa bạn còn túm hắn lại hít hà mấy cái rồi kêu ầm lên hắn mất dạng cả ngày đi chơi với gái, bỏ mặc bạn bè ở nhà chán chết.

Dương Tuấn Vũ thấy nhức não, hắn đá cho mỗi thằng một cái rồi đi về phòng, hôm nay đúng là có rất nhiều chuyện hay ho nhưng cũng rất mệt mỏi. Tắm nước lạnh cho tỉnh táo, tinh thần phấn chấn trở lại, hắn bắt đầu mở chiếc hòm lớn, lấy ra từng khối ngọc lớn.

Cũng may hắn nhanh trí, trước khi vào cửa chính đã lén theo đường cửa sổ mang cái hòm này cất trước vào phòng, nếu không, chỉ sợ không biết làm cách nào giải thích với mấy tên bạn trời đánh này.

- Làm thế nào để cho Triệu Cơ hấp thu nhỉ?

Hắn tay chạm vào khối ngọc Đế Vương Lục rồi bắt đầu nhắm mắt tập trung liên hệ với viên ngọc Babylon màu tím ở trong đầu, chỉ là còn chưa kịp làm gì thì viên ngọc đã cực nhanh bị hút sạch, dần dần từ màu xanh lục bảo chuyển sang màu xanh lá non nhợt nhạt, rồi cuối cùng thành màu trắng trong như thủy tinh, và khi hắn bỏ tay ra thì nó lập tức biến thành những hạt bụi li ti.

Hắn vừa vui mừng thì nghe thấy tín hiệu thông báo:

- Quá trình sạc kích hoạt, lượng pin đã nạp 12,345%. Xin thông báo, lượng pin đã nạp 12,345%.

- Một khối Đế Vương Lục hàng đầu mà chỉ được có hơn 12% sao?

Dương Tuấn Vũ há hốc mồm.

Nhưng không còn cách nào khác, muốn cô nàng này tỉnh lại, hắn chỉ còn cách tiếp tục cống nạp thôi. Chỉ là lần này hắn đã có kinh nghiệm hơn, tự mình cắt xuống mỗi viên đá một khối nhỏ để sau này làm đồ trang sức cho người thân, xong xuôi hắn mới cho Triệu Cơ lấy làm năng lượng. Dù hắn nhiều tiền thật đấy, nhưng nhìn mấy tỷ, mấy chục tỷ hóa thành tro bụi bay mất thì cũng xót hết cả ruột chứ chẳng chơi.

Tiếp đến là màn hóa kiếp cho Tử Nhãn Tình, Huyết Mỹ Nhân, Diễm Dương Lục, và cả Đế Vương Song Sắc, khối lớn khối nhỏ hắn cũng cho đi luôn. Ấy vậy mà chỉ số năng lượng báo cũng chỉ đạt 76,84%.

Cuối cùng, hắn đành lấy khối Ngọc bội Hồng Kinh Hội ra, chỉ có điều, khối này nếu mà hóa thành tro bụi thì sau này muốn báo danh tính sợ rằng không dễ dàng rồi. Hắn cầu mong cho Triệu Cơ hấp thu xong thì khối này còn chút năng lượng để duy trì hình dáng, thế là tốt nhất.

Nhưng để cô tỉnh lại thì đành phải làm vậy thôi. Hắn cũng nghĩ đi khắp nơi thu thập nguyên thạch, nhưng chợt nhớ tới hàng chất lượng cao không có nhiều. Nên nhớ ở lễ hội vừa rồi, hơn ngàn viên cũng chỉ mở ra được mấy khối có giá trị, xác xuất như thế quá thấp, không biết tìm tới ngày nào mới có thể xong. Thời gian ngắn ngủi một năm này, hắn còn rất nhiều việc cần phải làm cho ổn thỏa, không có thời gian đi khắp nơi để “sờ” đá.

Còn trực tiếp mua ngọc thì giá lại quá đắt, một mẩu nho nhỏ giá cũng trên trời.

Dương Tuấn Vũ không nghĩ nhiều nữa, nước đến thuyền lên, kiểu gì cũng có cách để giải quyết. Hắn nhắm mắt một lần nữa tập trung hướng Triệu Cơ hấp thu năng lượng khối ngọc bội.

Khối ngọc bội vốn nhìn như có sức sống dồi dào, thế nhưng chỉ sau một thoáng ngắn ngủi, năng lượng cấp độ A+ cũng nhanh chóng bị hút tới khô héo, dấu hiệu rạn nứt đã xuất hiện.

Cuối cùng, may mắn đã không mỉm cười Dương Tuấn Vũ, khi trong tay trống rỗng, hắn chợt mở mắt, chua xót, nhưng cái này còn chưa khiến hắn phẫn uất nhất, cái chính mà hắn cảm thấy khốn nạn không thôi chính là chỉ số năng lượng báo:

- Năng lượng tích lũy 99,99%.

Dương Tuấn Vũ suýt nữa chửi ầm lên, không phải Triệu Cơ tỉnh lại và khối ngọc bội còn xót lại một chút năng lượng mà ngược lại, ngọc bội nát, Triệu Cơ còn 0,01% nữa thì hoàn tất quá trình sạc. Hắn nằm vật ra giường, tay trái bóp bóp trán thở dài ảo não.

Nhưng chợt nghĩ nếu chỉ 1% thì không quá khó khăn, ngày mai tới cừa hàng bán ngọc phỉ thúy mua một cái vòng tốt một chút có khi cũng đủ rồi. An ủi bản thân như vậy xong hắn cảm thấy trong lòng đỡ buồn bực hơn.

- Reng Reng Reng!

Dương Tuấn Vũ vừa nghĩ tới đấy thì chuông điện thoại vang lên, đã nửa đêm rồi còn có người gọi, nhìn thấy dãy số điện thoại kỳ lạ, hắn nhấc máy, giọng cũng không còn uể oải mà thần thái đã thay đổi sang nghiêm nghị:

- Khuya rồi có việc gì vậy?

- Cậu có bán sách không?

- Có, mua loại gì?

- Sách “Thiên Đường Không Lối Về”.

Dương Tuấn Vũ khẽ giãn lông mày khi nghe xong mật hiệu, nhưng giọng vẫn không đổi:

- Nói đi.

- Chúng tôi có tin cấp cần báo.

Nghe vậy hắn vẫn không nói gì, bên kia Walter giọng ồm ồm nói:

- Tôi dẫn theo 10 anh em tinh nhuệ nhất tiến vào khu núi Đông Giao, tình hình nghiêm trọng hơn

dự tính, ngọn núi này có độc tố tự nhiên rất mạnh, nó xuất hiện từ một cái miệng sạt lở.

Theo do thám thì trong này là một mỏ địa chất, hình như chứa không ít các loại đá quý, kích thước có to có nhỏ. Chỉ là hiện giờ đã bị chính phủ phong tỏa toàn bộ, chắc nó sắp được quy vào tài sản quốc gia rồi. Ngoài ra không có thêm thứ gì khác. Tôi gọi điện hỏi ý kiến của Boss xem nên làm gì tiếp?

Nếu bình thường hắn cũng chẳng muốn nhặt mấy viên ngọc làm gì, dù sao chính phủ tìm được tài nguyên quý hiếm đương nhiên là cần phải bảo vệ nghiêm cẩn rồi. Phải biết rằng, nếu trữ lượng lớn, một mỏ ngọc hay một mỏ kim cương, mỏ vàng… có thể mang về rất nhiều tiền.

Bởi vì ngày nay khoa học kỹ thuật đã phát triển cực mạnh rồi, ngọc thô sau khi được mài dũa, thiết kế thì sẽ có giá gấp hàng trăm ngàn lần. Có không ít quốc gia vẫn dựa vào trữ lượng vàng, bạc, kim cương mà chẳng cần làm nhiều vẫn có GDP cao ngất đó.

Họ đem bán hàng tinh phẩm rồi mua các thành tựu khoa học khác về, như thế, ngay cả khi tài nguyên bị khai thác cạn kiệt thì họ cũng có máy móc, sản phẩm khác để bán.

Chẳng nói đâu xa, nếu dầu mỏ được hiểu là một mỏ tài nguyên quý giá thì hiện đang có hàm trăm quốc gia bán nó lấy tiền phát triển đất nước đó.

Chỉ có điều, hiện tại hắn đích xác cần ngọc tốt để cho Triệu Cơ sạc, thậm chí thừa năng lượng thì lại càng tuyệt vời, như thế, số năng lượng thừa kia sẽ được chuyển vào dạng tích trữ, thời gian sạc kế tiếp của cô cũng kéo dài thêm được nhiều hơn.

Dương Tuấn Vũ cố nén tâm tình vui sướng lại, hắn hỏi:

- Liệu có vay một ít ngọc ở đấy được không?

Walter trợn trừng mắt, chỉ có điều người ta đang ở chỗ khác không nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn được. Cũng không thể trách Walter, bởi vì hắn rất rõ Boss mình thuộc dạng giàu sang thế nào, thế mà một chút ngọc này cũng có ý định trộm.

Dương Tuấn Vũ e hèm một cái, mặt hắn cũng có chút nóng lên:

- Chỉ vay chút ít thôi, tầm vài chục khối lớn khoảng 50 phân là được. Ừm, tốt nhất mỗi người đi thì mang theo một khối, riêng anh mang theo hai khối chắc không nặng nhọc gì.

Walter suýt chửi thề một tiếng, mỏ ngọc đúng là có đấy, nhưng mà ngọc lớn 50 phân đâu phải rơi đầy đất, thậm chí, cái mỏ này có ngọc lớn như vậy hay không còn chưa biết nữa.

- Cái này, Boss, cậu xem có thể hạ thấp yêu cầu không? Ngọc lớn không dễ tìm a.

Dương Tuấn Vũ cũng thấy điều mình nói có chút tham vọng rồi, hắn bối rối nói:

- Nếu không có ngọc lớn thì thu số lượng gộp lại kích thước bằng như vậy là được. Mãi không thấy Walter nói gì, hắn đành giảm đi yêu cầu:

- Ừm, được rồi, lấy được bao nhiêu thì lấy vậy. Chỉ là lấy nhiều chút sẽ có vũ khí mới.

Walter nghe đoạn đầu thì nhẹ nhõm, nghe đoạn sau chợt hai mắt tỏa sáng:

- Có thưởng vũ khí sao?

Dương Tuấn Vũ gật gù:

- Đúng thế. Đều là đồ tốt cả.

- Tốt tốt tốt. Boss! Ngài cứ đợi tin tốt đi.

- Này, chú ý hành tung, đừng để bị ghi hình lại.

- Việc này Boss yên tâm, chúng tôi đã biết hết các vị trí lắp camera và cả cách làm việc của tổ đội canh gác ở đấy rồi.

- Tốt. Tôi đợi tin vui từ các cậu.

Dương Tuấn Vũ cúp máy, khóe miệng khẽ cong lên. Không ngờ lúc đang cần ngọc thì lại có người mang tới, hắn suýt nữa cười phá lên, may mà kìm chế được. Chỉ là lúc ngủ miệng vẫn cười ngoác ra rất đắc ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui