Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

"Đây là kịch bản Lục Yến Tùng đưa cho em?" Vẻ mặt anh lúc sáng lúc tối, khiến Thiên Tình không nhìn ra cảm xúc của anh.

“Vâng. Là anh ta cho người mang tới."

"Em muốn nhận?"

"Tôi...." Thiên Tình hơi mím môi, “Thật ra tôi rất thích kịch bản này. Nhưng vẫn còn đang suy nghĩ..."

"Suy nghĩ?" Thi Nam Sênh liếc nhìn cô, "Lục Yến Tùng rõ ràng không có ý tốt với hai chị em em, em còn muốn đến gần anh ta?"

Thiên Tình cầm lấy kịch bản từ trong tay anh, lật qua lật lại, có vẻ mâu thuẫn, "Cho nên tôi mới nói đang còn suy nghĩ. Kịch bản này thực sự rất hay, đáng tiếc...."

Thiên Tình nhìn Thi Nam Sênh nói, "Tạm thời không nói chuyện này nữa. Tôi còn phải thương lượng với người đại diện của mình nữa, bây giờ tôi còn là người mới, muốn nhận kịch bản nào, làm công việc gì, không thể tự mình quyết định. Tôi phải về đây. Đã muộn lắm rồi, chắc chị tôi đang rất lo lắng." Thiên Tình cúi người cầm đồ của mình để trên ghế sofa lên.

Rồi như nhớ ra chuyện gì, cô ngẩng đầu lên nhìn Thi Nam Sênh, "Đúng rồi, lúc nãy không phải anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi sao?" Cũng vì vậy nên cô mới ở đây suốt cả buổi chiều ngồi đọc kịch bản.

Thi Nam Sênh không đáp lời cô, chỉ cầm lấy túi đồ lúc nãy cô nhờ thư ký chuyển cho mình, lấy đồ của mình ra. Rồi đưa túi cho cô, "Đây là đồ của em?"

Hả? Thiên Tình nghi hoặc nhìn vào trong túi. Không nhìn thì thôi, nhìn thấy rồi cô ngượng muốn độn thổ.

Đó chính là...Quần áo lót của cô. Sao nhân viên khách sạn có thể để đồ riêng tư của phụ nữ cùng đồ của đàn ông chung với nhau như vậy chứ?

Hơn nữa, cũng tại cô sơ ý quên mất thứ đồ này. Cô ngượng đỏ bừng cả mặt, vội giật lấy cái túi.

Cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của anh, cô vừa vội vàng nhét hết đồ trong tay vào túi, vừa líu lưỡi giải thích, "Tôi.... tôi thật sự không cố ý. Không ngờ tôi lại quên mất cái này...."

Thi Nam Sênh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, khoanh tay trước ngực, "Em có biết thứ đồ đó của đàn ông và phụ nữ được để chung là có ý gì không?"

Mặc kệ là có ý gì, nhưng chắc chắn không phải tốt đẹp rồi. Cho nên, Thiên Tình lắc đầu quầy quậy, “Tôi thật sự không có ý đặc biệt nào cả."

"Vậy em có ý bình thường thôi à?" Anh nhíu mày.

"Dĩ nhiên không có...." Cô gắng sức giải thích, “Tôi thật sự không biết đồ này được để chung với đồ của anh."

Thi Nam Sênh tiến lại gần một bước, nâng cằm cô lên, để đôi mắt long lanh của cô nhìn thẳng vào mắt anh, "Tiểu yêu tinh, em biết rõ đây chính là ám hiệu mà. Lần sau em còn sơ ý vậy nữa tôi sẽ không tốt bụng như hôm nay đâu." Ý trong lời nói của anh rất rõ ràng.

Thiên Tình thoáng giật mình, cảm thấy ngón tay của anh nóng như lửa vậy, “Tôi.... phải về rồi.” Cô không được tự nhiên quay mặt đi, tránh ngón tay anh.

“Tôi cùng về em." Thi Nam Sênh đưa tay lấy áo khoác, vắt lên khuỷu tay mình.

"Hả?" Thiên Tình không hiểu nhìn anh.

Thế nhưng anh lại nhíu mày nói tiếp, “Tôi cũng chưa ăn tối, hơn nữa không biết đi đâu ăn."

"Cho nên...." Cô nheo mắt lại.

"Đến nhà em ăn!" Anh nghiêm túc giải thích, cầm chìa khóa xe, định đi ra ngoài.

"Không được." Thiên Tình vội vàng ngăn anh lại.

Anh đột nhiên xuất hiện trong nhà, vậy cô phải giải thích với người nhà thế nào đây? Hai người bọn cô không phải là người yêu, thậm chí là bạn cũng không phải.

"Cảnh Thiên Tình, sao em hẹp hòi vậy hả?" Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn khuôn mặt rối rắm của cô, "Váy em mặc trên người là do tôi mua, tối hôm qua em còn chiếm phòng của tôi, cứu em thoát khỏi tay Hà Niệm Khuynh là tôi, giúp em tránh xa Lục Yền Tùng cũng là tôi." Anh sụ mặt nói, "Cảnh Thiên Tình, tối qua nếu không có tôi, em bị đám đàn ông đó bắt nạt thế nào em biết không? Tôi làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ mời tôi một bữa cơm bộ quá đáng lắm sao?"

Quả nhiên....Những lời này vừa nói ra, Thiên Tình không còn cách nào để từ chối được nữa.

Cúi đầu, bĩu bĩu môi. Những lời anh nói hoàn toàn có lý.

"Không phải em nói muốn báo đáp tôi sao? Tối hôm qua chuyện tôi muốn em lại không chịu làm, chuyện đó coi như bỏ qua đi. Bây giờ, tôi cho em hai lựa chọn." Anh như ông lớn đưa hai ngón tay lên.

Hai lựa chọn?

"Anh nói đi."

"Thứ nhất, bây giờ dẫn tôi về nhà em ăn cơm tối. Thứ hai, mời tôi ra ngoài ăn…."

"Vậy tôi chọn cái thứ hai." Thiên Tình lập tức chọn.

“Tôi còn chưa nói hết." Thi Nam Sênh chợt nhíu mày, "Địa điểm là do tôi chọn. Tôi biết em không có nhiều tiền, cho nên sẽ không chọn nơi nào quá đắt đâu. Ừm...." Anh làm như đang trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt lại đang dò xét Thiên Tình.

"À thôi, tôi chọn cái đầu tiên." Trong lúc anh đang còn đang suy nghĩ, Thiên Tình liền thay đổi quyết định. Mặc dù anh không chọn chỗ quá đắt, nhưng chắc chắn đó cũng không phải là nơi tầm thường. Nơi cậu chủ như anh đến ăn cơm phải là nơi như thế nào chứ? Khẳng định là cô không thể trả nổi!

Thi Nam Sênh hiển nhiên là rất hài lòng với sự lựa chọn này của Thiên Tình.

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!" Anh đắc ý vỗ vỗ vai cô, rồi xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. (Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, ý khuyên người ta phải biết nhận ra thực tế để thay đổi quan điểm.)

Thiên Tình cũng xách đồ vội vàng đuổi theo. Cô có cảm giác như đang bước lên thuyền giặc vậy.

.... .... ....

Tuy đang vào đầu xuân, nhưng trời về đêm vẫn rất lạnh đến tê người.

Còn chưa bước ra khỏi cửa công ty, Thiên Tình đã cảm thấy gió lạnh thổi vù vào mặt khiến cô rùng mình. Trên vai bỗng chùng xuống, mùi hương nam tính quen thuộc bao quanh người cô. Ngẩng đầu lên nhìn, Thi Nam Sênh đã khoác áo của anh lên người cô.

“Tôi đi lấy xe, em đứng ở đây, không được đi lung tung." Anh nhắc nhở cô.

Trong lòng Thiên Tình cảm thấy vô cùng ấm áp, như có dòng nước ấm từ tận đáy lòng thấm dần lên đến tận tim, "Vậy anh khoác áo vào đi, ngoài trời rất lạnh." Thiên Tình cũng không muốn anh bị lạnh, liền cởi áo ra trả lại cho anh.

Thi Nam Sênh ngăn hành động của cô lại, "Không được cởi. Ngoan ngoãn mặc vào đi." Anh là đàn ông, sao lại sợ chút lạnh này được? Anh xoay người, đi ra khỏi công ty.

Thiên Tình nhìn theo bóng lưng cao lớn kia mà trái tim đập loạn nhịp, cảm nhận hơi ấm quen thuộc của anh. Cám giác ngọt ngào từng chút, từng chút lan tỏa ngập lòng...

Cảm giác này, thật tuyệt...

Lúc Thi Nam Sênh lái xe tới, anh không xuống xe mà chỉ hạ kính xe xuống, ngoắc ngoắc tay ý bảo cô mau lên.

Thiên Tình đứng phía trong cửa công ty, nhìn khuôn mặt anh tuấn dần xuất hiện trước mặt, thấy anh đang ngoắc mình, cô có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.

Sau mười tháng xa cách trở về, cô không ngờ hai người còn có một ngày thế này. Nhẹ mỉm cười, cô bước chân đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa công ty, gió lạnh thổi tới, lạnh buốt đến thấu xương. Nhưng giờ phút này Thiên Tình hoàn toàn không thấy lạnh chút nào....

Ngược lại còn thấy rất ấm áp. Sự ấm áp xuất phất từ tận đáy lòng....

***

Quả nhiên, khi Thiên Tình về đến nhà thì Vãn Tình đang đứng ở cửa nhìn quanh với mặt đầy vẻ lo lắng. Thấy có xe đi vào, chị liền chạy ra ngoài.

Thiên Tình mặc lễ phục, khoác áo của Thi Nam Sênh từ trên xe bước xuống, "Chị!"

"Thiên Tình?" Vãn Tình đi tới, nhìn em gái rồi lại nhìn sang chiếc xe kia.

Thi Nam Sênh lúc này mới từ ghế lái bước ra ngoài, đóng cửa xe, chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Vãn Tình, anh chỉ bình thản gật đầu coi như chào hỏi.

Vãn Tình kéo em gái mình sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Hai người là thế nào đây? Sao em đi cùng anh ta?"

"Chuyện dài dòng lắm." Thiên Tình phiền não giải thích, "Tóm lại là anh ấy giúp đỡ em rất nhiều, em vì muốn cảm ơn anh ấy, nên mới mời anh ấy về dùng cơm. Chị, cha đã về chưa? Hai người ăn tối chưa?"

Nghe Thiên Tình hỏi, sắc mặt Vãn Tình hơi tối lại.

Thiên Tình lập tức hiểu ra, "Cha vẫn chưa về sao?"

Vãn Tình không trả lời. Thiên Tình lại tiếp tục hỏi, "Chị, có phải cha đi từ tối qua vẫn chưa về?"

"Em đừng hỏi nữa, cơm chị làm xong rồi, mau vào ăn đi, đừng để khách đợi." Vãn Tình không muốn em gái lo lắng, cho nên vội đổi đề tài.

Em gái chỉ về được có mấy ngày thôi, Vãn Tình không muốn em mình phải bận tâm nhiều chuyện.

“Để em gọi điện nói cha về nhà." Thiên Tình biết nhất định cha đang đi đánh bạc nữa rồi.

Rốt cuộc Lục Yến Tùng có mục đích gì?

Thiên Tình vội vã chạy vào nhà, Thi Nam Sênh đứng ở ngoài cửa nhìn Vãn Tình một lúc rồi cất bước đuổi theo Thiên Tình đi vào trong.

Thiên Tình nhấc điện thoại lên, đang định bấm số thì nghe Thi Nam Sênh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì đâu. Cũng không còn sớm, chắc anh đã đói rồi, ăn cơm trước đi. Tôi gọi điện thoại cho cha đã." Thiên Tình không giải thích nhiều. Nhưng vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.

Thi Nam Sênh nhìn chăm chăm không dời mắt khỏi cô.

Đang định nhấn số, Vãn Tình đã giật lấy ông nghe dập xuống.

"Chị?" Thiên Tình không hiểu nhìn chị.

“Chị đã gọi điện mấy lần nhưng cha đều tắt máy." Vãn Tình giải thích.

Thiên Tình nhíu mày, "Chị biết cha ở sòng bạc nào không?"

Vãn Tình im lặng, chị không ngờ Thiên Tình cũng biết cha đang ở sòng bạc, “Chị biết. Ăn cơm xong chị đi tìm cha."

Vãn Tình đi tới bàn ăn, lấy thêm một cái bát và một đôi đũa nữa nói: "Hai người ngồi xuống đi. Em mới về, đừng bận tâm tới những chuyện này."

Thiên Tình nào còn có khẩu vị để ăn chứ? Thay quần áo xong, cô đi tới bàn ăn ngồi xuống.

Nhìn Vãn Tình gắp trứng chiên đặt vào bát của mình, rốt cuộc Thiên Tình vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Chị, mười tháng em không có nhà, cha đều như vậy phải không?"

"Không có." Vãn Tình lắc đầu.

"Chị nói dối em." Thiên Tình cố chấp nhìn chị.

Thấy Thiên Tình nhìn mình như vậy, Vãn Tình thoáng sửng sốt, buông chén đũa xuống, nói thật, "Thiên Tình, cha đánh bạc đã thành thói quen rồi. Chị cầu xin cha, khuyên cha, nhưng cha vẫn cứ như vậy, từ trước đến nay chưa từng thay đổi."

"Cha lấy tiền ở đâu để đánh bạc?" Thiên Tình hỏi thẳng vào vấn đề chính, "Nhà mình chỉ có mỗi bốn bức tường trống rỗng thế này, cha lấy đâu ra tiền để giam mình cả ngày trong sòng bạc chứ?"

Vãn Tình chột dạ ngập ngừng, "Chuyện này.... chị cũng không biết."

Nhìn dáng vẻ đó của Vãn Tình, Thiên Tình cảm thấy không đành lòng. Nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi tiếp, "Chị, có phải cha....dùng chị để đổi lấy tiền?"

Vấn đề này như khơi đúng tâm sự của Vãn Tình. Sắc mặt chị chợt biến đổi, hai tay nắm chặt bàn ăn, đầu ngón tay trắng bệch. Chị hít sâu một hơi rồi mới miễn cưỡng mở miệng: "Em nói linh tinh gì đó. Chị đang sờ sờ ở đây, nào có buôn bán gì đâu chứ?"

Thiên Tình biết chị đang gạt mình!

Tối hôm trước, những lời Lục Yến Tùng nói cô đều nhớ rất rõ!

Nhưng....bây giờ chị đã tránh né không muốn nói ra, sao mình còn khơi gợi lên nó làm gì kia chứ?

Thi Nam Sênh nhìn hai chị em cô, sự đau lòng cùng khó xử của Thiên Tình anh đều nhận ra được. Đợi đến khi hai chị em cô đều yên lặng, anh mới nói: "Lát nữa tôi đưa cô đi." Lời này là nói với Vãn Tình.

Vãn Tình sửng sốt, "Không, không cần phiền đến anh Thi đâu." Vãn Tình lập tức từ chối.

Thi Nam Sênh thật ra cũng không muốn đưa cô đi, nhưng nếu cô đã không muốn cho ai biết chuyện này, thì anh cũng đành chịu.

Suốt bữa cơm tối, cả ba người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Vãn Tình không ăn gì nhiều, vội vã ăn mấy miếng rồi đi ra ngoài.

Trong nhà, chỉ còn lại Thiên Tình và Thi Nam Sênh ở lại làm khách.

Thiên Tình đứng trước cửa nhà nhìn cho đến khi Vãn Tình đi khuất tầm mắt, ánh mắt buồn bã ảm đạm.

Quay đầu lại liếc nhìn Thi Nam Sênh, mím môi nói, "Xin lỗi."

"Sao lại xin lỗi?" Thi Nam Sênh chau mày hỏi lại.

Trong lòng Thiên Tình lúc này vô cùng phiền muộn, “Dùng cơm mà chẳng vui vẻ gì."

"Chỉ có hai chị em của em không vui thôi, chứ còn tôi thì cảm thấy rất vui và thoải mái." Thi Nam Sênh nhún nhún vai. Trên thực tế, anh cảm thấy thức ăn tối nay rất ngon.

Hơn nữa....còn được cô tự tay gắp miếng cá hương sốt thịt bằm để bày tỏ lòng cảm ơn với mình.

“Tôi rất thích ăn cá hương sốt thịt bằm. Cho nên...." Anh thoáng ngập ngừng, tựa người lên khung cửa sổ nhìn cô, "Sau này nếu em còn muốn báo đáp tôi, chỉ cần xuống bếp nấu cơm cho tôi ăn là được."

Xuống bếp nấu cơm cho anh? Nghe thấy lời đề nghị này, tâm tư Thiên Tình liền xáo trộn, lập tức quay đầu lại nhìn anh.

Vừa khít tầm mắt anh cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt chan chứa tình cảm nồng nàn khiến cô chợt giật mình thoảng thốt.

Nấu cơm ư....

Mấy chuyện đó, cô nghĩ là chỉ có người thân nhà, hoặc là.... người yêu... mới làm như vậy.

"Sao nhìn tôi bằng ánh mắt đó?" Không để sót sự phức tạp trong mắt cô, Thi Nam Sênh nheo mắt hỏi. Thật lòng mà nói…anh rất mong muốn được nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc nấu cơm cho mình....

Nghĩ đến một người phụ nữ vì mình mà bận rộn nấu cơm, làm canh, đây thực sự là một hình ảnh của mái gia đình ấm áp.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết người phụ nữ ấy phải là Cảnh Thiên Tình thì mới được. Thi Nam Sênh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này, nhưng cảm thấy suy nghĩ đó cũng không tệ.

"Không có gì...." Thiên Tình vội vàng thu tầm mắt lại, rũ mi, hòng giấu đi sự rung động trong lòng.

May mắn là....Thi Nam Sênh cũng không tiếp tục hỏi nữa.

"Vào thay quần áo đi, tôi đưa em ra ngoài."

"Hả?" Thiên Tình kinh ngạc nhìn anh, "Đi đâu?"

"Không muốn đi tìm chị và cha em sao?"

Thiên Tình thoáng sửng sốt, có chút do dự. Nếu như cô đi theo Vãn Tình, nhỡ phá hỏng việc của chị ấy, sẽ khiến Vãn Tình khó xử.

"Đừng do dự nữa. Chuyện của cha em, hai chị em em phải cùng nhau gánh vác chứ." Thi Nam Sênh bình tĩnh nhìn Thiên Tình.

Ánh mắt ấy vô cùng quả quyết khiến lòng Thiên Tình không khỏi tăng thêm sự kiên định.

"Về chuyện của Lục Yến Tùng, tạm thời không nên đề cập đến nữa, tránh bứt dây động rừng. Thăm dò mục đích của anh ta trước đã." Thi Nam Sênh cúi đầu nhìn Thiên Tình, nói ra mục đích cuối cùng của mình.

"Cho nên, em nhất định phải giữ khoảng cách với Lục Yến Tùng. Kịch bản đó cũng không được nhận!"

Hả? Bởi mới nói…

Nói đi nói lại thì mục đích cuối cùng của anh vẫn là chuyện kịch bản kia?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui