Edit & Beta: TranGemy
Anh rất lợi hại, anh biết tất cả mọi thứ, không thể lừa gạt được anh chuyện gì… Cô biết, cho nên không biết ở trước mặt người lúc nào cũng thông suốt mọi thứ như anh thì cô còn có thể nói gì nữa.
Dịch Tân thở dài: “Không cần về, không sao.”
Tân Hoành cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Trở về, cũng không sao.”
Dịch Tân vươn tay ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô rồi thấp giọng nói: “Tất cả những chuyện không vui đều ở nơi đó, cũng sẽ không sao chứ?”
Tân Hoành hơi nhíu mày: “Chuyện vui vẻ cũng ở đó.”
Dịch Tân nắm chặt bàn tay lại, than thở: “Sau này còn có thể có nhiều thời gin vui vẻ nữa, chúng ta còn có thời gian cả đời. Những chuyện không vui thì không cần nghĩ đến nữa.”
Tân Hoành dựa vào ngực anh, không nói gì.
Hồi lâu sau cô mới buồn buồn nói: “Dịch Tân, chuyện gì em cũng có thể vượt qua được.”
Đột nhiên trái tim Dịch Tân đập chậm lại, như bị thứ gì đó hung hăng đập cho một nhát, đang lúc nguy cấp lại phát hiện ra mọi thứ quanh mình đều ấm áp, không một chút đau đớn, hơn nữa còn có một loại dịu dàng, khiến cho người ta chỉ muốn ở đó mãi.
“Tân Hoành, em chắc chắn chứ?”
Tân Hoành thở dài, ngồi lên đùi anh, duỗi cánh tay vòng qua cổ anh, tựa hẳn đầu lên vai anh, thấp giọng thủ thỉ: “Dịch Tân, thật ra thì… cũng không chắc chắn lắm, cho nên anh đừng hỏi đi hỏi lại em nữa, còn hỏi thêm nữa, không chừng em sẽ đổi ý đấy. Có điều, em thật sự không muốn đổi ý, cho nên… Chúng ta bỏ qua vấn đề này đi, cứ thế chuyển thẳng về thôi.”
Cô nói xong, thật lâu bên cạnh cũng không có âm thanh gì nữa, sau đó cô cảm thấy bên cổ ấm áp, rồi từng đợt miên man ấm áp rơi xuống, cảm xúc này thật quen thuộc, là anh đang hôn cô.
Động tác của anh hết sức yêu thương, lòng cô cũng mềm đi, vòng ôm lấy anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm, lại nghe thấy anh động tình khàn giọng dụ dỗ:
“Tân Hoành, thật ngoan.”
Sau đó, cô quẫn bách…
“Dịch Tân.”
“…” Người đàn ông vẫn triền miên hôn cô, rõ ràng anh thích trực tiếp hành động hơn là nói chuyện với cô.
“Em đã gả cho anh rồi.”
“…”
Cho nên, em đã là vợ anh rồi, anh không cần lúc nào cũng coi em như em bé.”
“…”
Thân thể cô chị bị hạ xuống, cơ thể bị ép trên ghế salon, áp sát trên người là thân thể đàn ông cứng rắn nóng rực, cô nhìn anh ở phía trên, lại bất ngờ rơi vào một nụ hôn nóng bỏng.
Thân thể cô run rẩy.
Anh cúi đầu nhìn cô, tà mị cười: “Cảm giác này thế nào? Còn cảm thấy anh coi em như em bé không?”
Ánh mắt anh như ngọn lửa nóng rực triền miên, cô chỉ có cảm giác, đối điện với ánh mắt này, lòng cũng run rẩy.
Cô cắn răng: “Dịch Tân.”
“Hả?”
“Buổi sáng anh đã đồng ý với em, tối nay sẽ nghỉ ngơi cho tốt.”
Ánh mắt Dịch Tân sâu hun hút, lại ánh lên vẻ mê hoặc, lại như thể đang phát tín hiệu uy hiếp, cô thấy thế thì không tự chủ được mà co rúm người lại, nhắm mắt nói tiếp: “Cho nên, chúng ta đi tắm rồi ngủ đi.”
Cô còn cho rằng đợi cô nói xong, anh nhất định sẽ nóng nảy, sẽ giận dữ, lại không nghĩ, anh nghe xong lại chỉ lẳng lặng nhìn cô không nói gì.
Sau đó, lẳng lặng từ trên người cô ngồi dậy.
Lời là cô nói ra, cũng lại là cô ngạc nhiên nhất, nhìn hành động của anh, nhưng vẫn sững sờ nằm trên ghế, nhất thời quên mất cần phải làm gì.
Sau đó, anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ: “Ừ, vậy anh đi tắm.”
Thật là bình tĩnh, thật dễ nói chuyện, hoàn toàn không giống với Dịch Tân, làm gì còn chút dấu vết của Dịch Tân bá đạo, tàn nhẫn và cố chấp? Thế này quá không bình thường, quá thuận lợi rồi, sau đó Tân Hoành không tự chủ được bắt đầu thấp thỏm trong lòng.
Trong đầu suy nghĩ ra đủ các loại giả thiết…
Cô lại chọc vào anh rồi à? Cho nên anh mới mất hứng thế?
Làm sao có thể! Cái bản tính lang sói này của Dịch Tân, khi mất hứng sẽ chỉ càng hết sức chiếm đoạt cô, chỉ có thế mới không uất ức chính mình!
Nếu thế thì… Đây là anh không có kiên nhẫn, lát nữa chuẩn bị xong sẽ không nói hai lời mà trực tiếp ăn luôn? Sẽ không để tâm đến ý kiến của cô?
Tân Hoành vỗ trán một cái, chính là như vậy!
Nghĩ đến khả năng cuối cùng này, Tân Hoành lo lắng đề phòng nửa ngày, lắng tai nghe ngóng động tĩnh trong nhà tắm, còn thấp thỏm không yên về hậu quả phải chịu, lát sau Dịch Tân tắm xong, bên hông chỉ quấn khăn tắm, từ trong phòng ngủ đi ra, đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: “Đi tắm.”
Tân Hoành: “…”
Quả nhiên là vậy!
D13nd4n.1eqĐ
Dịch Tân nhìn thấy vẻ mặt sững sờ sợ hãi của cô thì than thở: “Không phải nói muốn nghỉ ngơi sớm sao?”
Tân Hoành không nghe ra sự dung túng trong giọng anh, rối rắm một hồi rồi cũng tự mình chấp nhận.
Ăn thì ăn, cũng không phải là chưa từng bị ăn qua!
Tân Hoành ôm trong lòng ý chí kiên cường của người dũng sĩ hiên ngang lẫm liệt.
Loại tâm trạng này, nếu không phải do cô đã nghĩ thông suốt thì thời gian tắm rửa sẽ khiến cô đau khổ muốn chết. Bởi vì, phải tắm rửa sạch sẽ… Sau đó lại bị người ta cắn từng miếng một. (Đùa chứ nghe như giết heo tế thần ấy – Tr4n.G3mY)
Cái loại ý tưởng này, thật kinh hãi, nếu không phải loại người có năng lực chịu đựng và hệ thống tam quan* rộng lớn, người bình thường nhất định không chịu đựng được.
*Tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
Thế mà Tân Hoành tắm xong, ngược lại Dịch Tân lại chẳng làm gì cô.
Tân Hoành thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy mất mát.
Mất mát, cũng không phải vì có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy, phải mạnh mẽ củng cố nền tảng tam quan như vậy đến cuối cùng lại chẳng có tác dụng gì, có chút… cảm giác chí lớn không thành.
Tựa như thời đi học trước kia, suốt đêm lo lắng ôn tập cho kỳ thi sắp tới, trong lúc sợ hãi cũng không quên chuẩn bị tinh thần. Thế mà đến gần giờ thi, đột nhiên thầy giáo lại bước lên bục giảng, mỉm cười rất từ bi: “Các bạn học, mọi người hiểu lầm rồi, không có cuộc thi nào đâu, mọi người cứ thả lỏng, thả lỏng đi.”
Khi đó,… nên thả lỏng hay là nên cảm thấy mất mát hơn đây?