Edit & Beta: TranGemy
Dịch Tân nhíu mày: “Không phải thật lòng muốn đuổi anh đi à, anh hiểu mà.”
Tân Hoành nhìn anh không chớp mắt, khóe môi giật giật hai cái.
Dịch Tân than nhẹ, giơ tay lên xoa xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Thật sự không muốn anh ở lại?”
Tân Hoành gật đầu.
“Thật sự không cần anh ở bên cạnh?”
Tân Hoành lại gật đầu cái nữa.
“Một mình… cũng không sao?”
Tân Hoành do dự một chút rồi hỏi ngược lại: “Anh đi làm cũng có thể mang theo em ư, không sao chứ?”
Sắc mặt Dịch Tân cứng lại.
Tân Hoành cười cười, giơ tay lên sửa sang lại cổ áo cho anh: “Đi đi, đây cũng là nhà của em, em ở nhà một mình chờ anh về, không sao đâu.”
Ánh mắt Dịch Tân trầm xuống, cúi đầu hôn cô.
Dây dưa một hồi, nụ hôn sâu kéo dài, môi lưỡi triền miên, giọng nói khàn khàn của anh dịu dàng đến có chút không thực: “Tân Hoành, thật ngoan.”
Một lần lại một lần, lặp đi lặp lại.
Một lần nữa lại nghe thấy mấy chữ này, Tân Hoành bắt đầu bấn loạn. Cô ôm chặt cổ anh, dịu dàng đáp lại. Cô biết, trong lòng anh lúc này đang rất xót xa và rối loạn, vừa đau lòng lại muốn chiều chuộng cô, cho nên chỉ có thể diễn đạt bằng mấy từ này.
Mặc dù… nghe thế nào cũng thấy giống như đang dỗ dành trẻ con. Cũng chỉ vì người này không biết cách cưng chiều người khác, thỉnh thoảng cần dùng đến loại năng lực này thì sẽ không biết phải biểu đạt thế nào cho phải. Có điều, như thế này cũng đã là cực hạn của anh rồi.
Hôn xong, anh lại giơ ngón tay lên mơn trớn đôi môi ươn ướt của cô, dặn dò: “Không có việc gì thì có thể kiếm việc gì đó làm, không muốn làm thì cứ ở nhà chờ anh, nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh. Chờ khoảng thời gian bận rộn này qua đi, anh sẽ nghỉ phép đưa em đi hưởng tuần trăng mật, được không?”
Tân Hoành gật gật đầu, đến khi bắt được hai từ mấu chốt đi làm và nghỉ phép, lúc này mới nhớ đến Nguyên Thâm còn đang sống dở chết dở, dè dặt nói: “Nguyên Thâm…”
Ánh mắt Dịch Tân trầm xuống, lập tức cắt ngang lời cô: “Anh không thích nhắc đến cậu ta lúc anh và em đang thân thiết, em mà muốn hại cậu ta thì cứ nhắc đi. Bây giờ cứ thế đã, để cho cậu ta thay em đến giúp việc cho Dịch Phong Nghiêu mấy ngày đi.”
Tân Hoành: “…”
Quả nhiên là tối qua đã chọc giận anh rồi…
Cô thật có lỗi với Nguyên Thâm, nghĩ đến việc Nguyên Thâm đặt hi vọng vào cô cao như vậy, kết quả, cô nhận ủy thác của người ta rồi lại thành sự thì ít mà bại sự có thừa. Trong lòng băn khoăn, lại vì cảm giác áy náy mà cẩn thận hỏi thêm: “Giúp việc mấy ngày… Là mấy ngày?”
Dịch Tân cười, ánh mắt sâu sắc nhìn cô, nói một cách ý vị sâu xa: “Xem biểu hiện của em.”
Tân Hoành quẫn bách: “Có quan hệ gì đến em chứ? Cậu ta là người của anh, anh có lưu đày cậu ta thì cũng là chuyện của anh chứ.”
Dịch Tân từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn cô cười đến là thâm thúy.
Lúc Dịch Tân rời đi, quả nhiên làm như thể lơ đãng nhắc nhở Nguyên Thâm một câu: “Cậu cũng nên đi làm đi chứ? Bây giờ cậu cũng coi như đại diện cho Tân Hoành, thì càng không thể đến trễ về sớm, bỏ dở công việc được.”
Nguyên Thâm cảm thấy choáng váng, u oán nhìn về phía Tân Hoành.
Tân Hoành gượng cười, cô cũng đã cố hết sức rồi…
Sau đó, cứ thế mấy ngày liền, Nguyên Thâm thật sự “tuân mệnh thánh chỉ” thay cô đi làm, Dịch Phong Nghiêu và Serena nói gì đều nghe nấy.
Bên kia Dịch Phong Nghiêu rất vui mừng, cười đến không ngậm được miệng lại, nhiều lần gọi điện qua thậm chí còn không ngừng thẳng thắn cảm ơn Tân Hoành.
“Tân Hoành, thật cảm ơn, cô lại có thể tìm được cho tôi một trợ lý đắc lực như vậy.”
“Năng lực làm việc của Nguyên Thâm thật sự rất tốt, cô ngàn vạn lần không cần lo lắng, về công ty muộn một chút cũng không sao, chậm mấy chút cũng không sao, có không trở lại,…” Dịch Phong Nghiêu bị kích thích quá thiếu chút nữa thì lỡ miệng, thời khắc mấu chốt may mà phanh lại kịp, lời nói chuyển thành: “Tân Hoành, mệt mỏi thì nhất định phải nghỉ ngơi nhiều vào, mặc dù mọi người trên dưới công ty đều rất nhớ cô, nhưng mà tất cả ai ai cũng hy vọng cô khỏe mạnh, cả nhà vui vẻ, sớm sinh quý tử, con cháu đầy nhà, nói tóm lại, cô nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi cho nhiều vào nhé.”
Tân Hoành: “…”
Để cho Nguyên Thâm đi làm trợ lý cho Dịch Phong Nghiêu,… Tân Hoành nghĩ, đối với Dịch Phong Nghiêu mà nói thì chẳng khác nào bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống.
Tân Hoành còn may, chỉ có mỗi ngày nhận vài cuộc điện thoại, cũng chỉ là hơi băn khoăn về mặt tâm lý mà thôi. Còn đối với Nguyên Thâm, đó mới thực sự là bể khổ.
Anh ta nhớ từ nhỏ đã thân kinh bách chiến, phấn đấu trải qua bao nhiêu gian khổ chỉ để có thể trở thành cánh tay phải của Dịch Tân, giờ đây ở nhà họ Dịch, có thể nói là dưới hai người, trên vạn người… Không đúng, coi như có cộng thêm Tân Hoành nữa thì cũng là dưới ba người, trên vạn người… Chưa bao giờ ngờ rằng, bây giờ lại lưu lạc đến mức tới chạy việc vặt cho Dịch Phong Nghiêu! Càng cay đắng hơn là mỗi ngày anh ta đối mặt với khuôn mặt tiểu nhân đắc chí cười đến không ngậm được miệng lại của Dịch Phong Nghiêu, chỉ muốn hung hăng đánh cho anh ta một trận, nhưng lại không thể đánh…
Mỗi lần nghĩ tới những điều này, Nguyên Thâm lại hận tới nghiến răng nghiến lợi, vừa hận Dịch Phong Nghiêu, vừa hận cái tai họa Tân Hoành.
Thế mà những thứ này vẫn chưa phải điều khiến anh ta bực bội nhất, Nguyên Thâm điên nhất là mỗi lần Dịch Phong Nghiêu ra ngoài bàn chuyện đều lôi anh ta đi cùng! Giống y như Dịch Tân… Mỗi lần như thế, quả đấm của Nguyên Thâm cũng nắm chặt đến kêu răng rắc.
Anh ta cho mình là Dịch Tân đấy à?!
Có điều cũng không trách được Dịch Phong Nghiêu, có lúc đi gặp mấy nhân vật quan trọng, đối phương vừa nhìn thấy Nguyên Thâm bên cạnh Dịch Phong Nghiêu thì mặt ai nấy đều lộ ra vẻ dè dặt hoặc kính sợ.
Phải biết rằng trong thế giới của bọn họ, Nguyên Thâm gần như là đại diện của Dịch Tân, người sáng suốt vừa nhìn thấy bóng dáng người này đều hiểu. Vì vậy, Nguyên Thâm như một cánh cửa thần, mỗi lần xuất hiện bên cạnh Dịch Phong Nghiêu sẽ khiến đối phương tự hiểu thái độ của Dịch Tân, cho nên Dịch Phong Nghiêu cũng có thể thuận lợi chiếm được nhiều lợi ích hơn!
Còn Nguyên Thâm vẫn chẳng thể nói được gì…
Có thể nói được gì chứ? Nói đây là mình bị giáng chức, thật ra thì Dịch Tân chẳng có nửa điểm tâm tư ủng hộ Dịch Phong Nghiêu? Anh ta không chịu nổi sự xấu mặt này.
Còn có thể nói được gì? Chỉ có thể giả ngu không nói! Cứ để cho người hiểu lần tiếp tục hiểu lầm, để cho cái khuôn mặt gợi đòn của Dịch Phong Nghiêu tiếp tục cười nhe nhởn trước mặt anh ta.
Một tuần ngắn ngủi, thù hận của Nguyên Thâm đối với Dịch Phong Nghiêu một đường tăng thẳng đến vượt cảnh giới chịu đựng của anh ta.
---
Truyện dạo này ngọt quá, cả nhà chuẩn bị đón nhận tình tiết kịch tính nha – tác giả said.