Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Được Dịch Phong Nghiêu “chỉ điểm”, tìm một ngày đẹp trời nắng vàng ấm áp, Nguyên Thâm lái xe đến biệt thự nhà họ Dịch, chuẩn bị tìm Tân Hoành đi ngắm hoa.

Trên đường đi còn thấy hôm nay có khả năng sẽ nắng to, lần đầu tiên trong đời anh ta còn tỉ mỉ chạy vào siêu thị mua một cái ô gấp nhỏ, để lát nữa cho Tân Hoành che.

Dĩ nhiên, lúc này trong đầu Nguyên Thâm hoàn toàn không phải lo lắng cho làn da mịn màng của Tân Hoành, mà là lo lắng vì dáng vẻ mê luyến tai họa Tân Hoành của Dịch Tân.

Lần đầu tiên trong ba mươi năm cuộc đời anh ta mới chu đáo như vậy, thế mà khi đến nhà họ Dịch, Tân Hoành lại chẳng nể mặt anh ta chút nào.

Tân Hoành đứng trong phòng khách lớn, có vẻ không thể tin được vào mắt mình mà nhìn ngươi đàn ông trước mặt: “Anh nói, anh muốn cùng tôi đi ngắm hoa?”

Nguyên Thâm gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: “Đúng thế, mùa xuân đến rồi, muôn hoa đang nở rộ, hoa anh đào, hoa hải đường, hoa mai, hoa lê đều có, cô thích hoa gì?”


Tân Hoành: “…”

Điều Nguyên Thâm nói là sự thật, nhưng Tân Hoành cũng không phải kẻ hồ đồ.

Hoa này, cũng không thể tùy tiện cùng người ta đi ngắm đâu anh trai! Hoa đẹp không có lỗi, nhưng cũng phải nhìn xem những học sinh trung học này người ta là mối tình đầu trong truyền thuyết, nên mới có thể e thẹn ngại ngùng mà kéo người yêu đi ngắm hoa.
Lại nhìn xem những người ân ân ái ái từng đôi, từng đôi một ấy gọi là gì? Đó là tình nhân!

Nghĩ đến đây, Tân Hoành lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận hỏi người đàn ông đang chăm chú nhìn cô: “… Ai nói cho anh biết là tôi thích ngắm hoa?”

Cuối cùng thì phản ứng của Tân Hoành cũng khiến cho Nguyên Thâm đánh hơi được mùi vị không bình thường.


Chẳng lẽ… Dịch Phong Nghiêu lừa anh ta?

Nguyên Thâm ngay lập tức không biết xấu hổ mà bán đứng Dịch Phong Nghiêu: “Dịch Phong Nghiêu.”

Tân Hoành: “…”

Quả nhiên…

Dịch Phong Nghiêu đúng là không ra gì!

Tân Hoành thầm mắng trong lòng,


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận