Tân Hoành tiếp tục vội vàng ấn vào biểu tượng màu xanh trên màn hình.
Nhưng lại bị bên kia ngắt máy.
Cô chậm rãi để điện thoại xuống, đứng lên, lo lắng đi qua đi lại trong phòng.
Anh không nhận điện thoại, nhất định đã có chuyện.
Cô lại gọi lại lần nữa, vẫn không nhấc máy, làm thế nào bây giờ?
Tân Hoành gấp lên.
Anh đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô càng nghĩ, nhịp tim đập càng nhanh, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc, mỗi giây trôi qua lại càng thêm nặng nề.
Cô đi tới ban công, nhìn về phía đường mà hằng ngày anh vẫn trở về, nhưng cũng chỉ thấy một khoảng không tối đen, chẳng có gì cả, nhịp tim bắt đầu đập loạn.
Ngay lúc đó, tiếng chuông bất ngờ vang lên, khiến cô giật bắn cả người.
Sau đó lập tức phản ứng lại quay người chạy về phòng, cầm điện thoại lên thoáng thấy tên anh thì vội vàng ấn vào nút nhận cuộc gọi, giọng nói gấp gáp mang theo vẻ luống cuống.
“Anh đang ở đâu?”
Đầu bên kia vọng tới giọng nói lười biếng không nhanh không chậm quen thuộc, nghe qua điện thoại lạnh lẽo cũng có thể hình dung ra dáng vẻ anh cười khẽ, ánh mắt tà mị: “Vừa mới ngắt một cuộc điện thoại của em? Đã tức giận rồi?”
Giọng điệu anh bình thường, cuối cùng cô cũng hơi an lòng, nhưng vẫn căng thẳng như cũ, cô nghĩ có lẽ là vừa rồi đã nghĩ nhiều đến mức tự
.