Thân thể người trong ngực khẽ run rẩy, cánh tay anh không khỏi tăng thêm lực ép chặt cô như muốn khảm cô vào cơ thể mình.
Cô gáp gáp hôn anh, nghĩ đến việc anh đã trở về với cô, nụ hôn lại càng thêm kịch liệt, không lâu sau đã bắt đầu hỗn loạn.
Hai người ngã xuống giường, cô nằm trên người anh, hôn lên cổ anh, nước mắt chảy xuống từng dòng từng dòng không dừng lại được.
Chất lỏng nóng ấm nhỏ xuống cổ khiến cơ thể anh cứng ngắc, ôm lấy cô, môi dời khỏi cần cổ ấm áp của cô, thở dài: “Đừng khóc.”
Đừng khóc… Đó chính là lời nói dễ khiến người ta rơi lệ nhất trên đời này.
Vì vậy nước mắt cô càng rơi mau hơn, thậm chí cơ thể cũng bắt đầu run lên theo từng tiếng nức nở.
Anh muốn kéo cô ra để lau nước mắt cho cô, nhưng cô lại một mực ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông.
Anh bất đắc dĩ, dở khóc dở cười vì cô giống như đứa trẻ cố chấp ôm chặt lấy món đồ chơi của mình, nhất định không chịu buông, càng ôm càng chặt.
Sức lực lớn như vậy, nếu như cô không phải là
.