Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Cô hết cách mà khẽ than: “Dịch Tân.”

“Ừ?” Anh hôn lên vành tai cô: “Đồng ý, đúng không?”

“Anh đã có Nguyên Thâm rồi.”

“Nguyên Thâm cũng không phải em.”

“Nhưng mà, em còn có công việc của em.”

Anh hừ khẽ: “Làm chân chạy vặt cho Dịch Phong Nghiêu?”

Cô dựa vào vai anh, nhẹ giọng thủ thỉ: “Không phải, em muốn từ chức.”


“À, vậy là đúng rồi.”

"Ừm, em không đi làm trợ lý cho ai nữa." Cô ôm cổ anh, nhu thuận nói với anh: "Em ở bên cạnh phục vụ anh là đủ rồi, làm chân chạy vặt… Không có thời gian."

Anh nghe thế thì cả người cứng lại.

Cô nói xong thì hôn lên cổ anh, mơn trớn, rõ ràng là cố ý trêu trọc.

Người anh run lên, thoáng cái đã đổi khách thành chủ, lật người đè cô xuống dưới.
Cả người căng thẳng, anh mạnh mẽ túm hai tay cô đặt lên phía trên, nhắm ngay đôi môi mềm mại của cô mà nặng nề hôn xuống.

"Ở bên phục vụ? Hả?”


Hai đốm lửa trong mắt anh phản chiếu trong mắt cô, trong đó chứa bảy phần tà khí, ba phần đen tối.

Cô nhìn lại anh, cười một tiếng rồi chủ động dùng tay kéo cổ anh, rướn người hôn anh.

Bây giờ, anh có thể bá đạo nhìn cô, hôn cô, yêu cô, như vậy mới khiến cô cảm thấy quen thuộc, cô đã từng hi vọng anh có thể dịu dàng một chút, bớt bá đạo và mong muốn chiếm hữu đi một chút.
Nhưng, giờ khắc này cô chợt hiểu ra rằng, những điều này, cho dù cô có không thích thì trên thực tế, cô lại quý trọng chúng đến nhường nào.

Đó chính là Dịch Tân, dù cho bản tính của anh khác xa với tiêu chuẩn ban đầu của cô, sau đó còn khiến cô sợ hãi, trốn tránh đến mức nào, nhưng anh vẫn luôn là người đàn ông mà cô yêu nhất.
Yêu anh sâu đậm, cho nên khi anh gặp phải nguy hiểm, mới khiến cô không thể chịu nổi.

Cô từng nghe được một câu nói: Một ngày nào đó, khi hai người bắt đầu yêu nhau, đoạn tình cảm ấy cũng là dấu mốc bắt đầu việc họ phải đếm ngược thời gian.
Bởi vì, có dài lâu thế nào, cùng lắm cũng chỉ có thể là cả đời, tình yêu


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận