Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Quản lý thản nhiên cười: Tôi có thể cảm nhận được Lạc Tiểu Xuyên rất tốt.”

Ánh mắt Tân Hoành thoáng dừng lại, cười nói: “Được, tôi cũng cảm thấy cô ấy không tệ.
Nếu có cơ hội, tôi sẽ chuyển lời của anh tới cô ấy.”

Không thu được kết quả gì, Tân Hoành cũng không trì hoãn ở lại quán cà phê nữa, lập tức đi tới Viễn Thịnh.
Bảo tài xế tìm chỗ đậu xe đợi cô, còn cô thì đi vào đại sảnh.

Tiểu Lệ ở quầy lễ tân nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng ngời, rõ ràng là hết sức ngạc nhiên.

“Tân Hoành, chị trở lại rồi?”

Tân Hoành hơi bất ngờ, gật đầu: “Đúng vậy, thế nào, suýt chút nữa không nhận ra chị nữa à?”


Cô nghĩ, từ khi cô tới nơi này, ít nhiều cũng đã để lại cho mọi người ấn tượng “xuất quỷ nhập thần”…

Chính là cảm giác chợt đến, lại chợt đi đó…

Đã xây dựng trong lòng hình tượng như vậy rồi, vậy lúc này cô ấy còn ngạc nhiên cái gì?

Tiểu Lệ mấp máy khóe miệng cứng đờ, lúng túng hỏi: “Không phải là chị nghỉ đẻ rồi sao?”

Tân Hoành: “…”

Ánh mắt Tiểu Lệ chiếu thẳng tới bụng Tân Hoành, đảo mấy vòng, như có điều suy nghĩ mà lầm bầm: “Còn chưa nhìn rõ bụng ư…”

Tân Hoành: “…”


Tân Hoành bóp trán: “Ai nói với em là chị nghỉ đẻ?”

Tiểu Lệ vô tội chớp chớp mắt: “Tổng giám đốc chính miệng thông báo mà.”

Tân Hoành: “…”

Dịch Phong Nghiêu… Xem ra, những gì anh ta nói với cô trong điện thoại, cũng không phải toàn là nói hươu nói vượn.

Chính là câu nói kia, trên dưới toàn bộ công ty đều chúc cô sớm sinh quý tử, con đàn cháu đống…

Lắc lắc đầu, Tân Hoành cười cười với Tiểu Lệ, rạng rỡ nói: “Chị không nghỉ sinh, chị trở lại từ chức.”

Tiểu Lệ nghe xong, đầu tiên là bất ngờ, sau đó


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận