Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Tân Hoành cứng đờ, yên lặng cúi đầu.

“Cái này thì không phải…”

Bên tai vang lên một tiếng than khẽ, má trái nhanh chóng trở nên ấm áp, tiếng nói của anh còn mang theo sự bất đắc dĩ và đau lòng: “Vậy có đánh lại không?”

Tân Hoành gật đầu: “Có.”

“Thật?”

Tân Hoành lại gật đầu cái nữa: “Thật, chỉ là, người em đánh và người đánh em… Không phải cùng một người.”

Bờ môi đang lưu luyến trên má cô khẽ khựng lại.


“Em cảm thấy, mình đánh người ta một cái, người ta tát lại em một cái, cũng có thể nói là tương đối công bằng.”

Dịch Tân nghe xong chỉ biết giật giật khóe môi, thật lâu sau cũng không đáp lại được.
Một hồi mới khẽ hỏi: “Nghê Tranh?”

Tân Hoành gật đầu.

“Tại sao không đánh trả? Sợ đánh không lại?”

Tân Hoành lắc đầu: “Không phải.
Chỉ là cảm thấy cô ta đã không còn dư chút mặt mũi nào để em đánh nữa, cho nên em mới không ra tay được.”

Tân Hoành nói xong, có chút né tránh, rồi lại ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn sâu vào mắt Dịch Tân: “Nhị long hí châu… Có phải là anh làm đúng không?”


Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Dịch Tân nhìn thật sâu vào mắt cô: “Không phải.”

Anh phủ nhận, ngược lại khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Lúc ở hành lang, khi cô muốn rời đi thì lại bị Nghê Tranh ngăn lại, quay người một cái túm lấy cô: “Cô dám thề không?”

Cô không đi được, chỉ đành dừng lại, đối diện với ánh mắt của Nghê Tranh.

Nghê Tranh lại tiếp tục hung hăng: “Cô dám thề, chuyện này không liên quan gì đến cô chứ!”

Thật phiền phức.

Vốn dĩ cô cho rằng thanh giả tự thanh*, cô tội gì phải chứng minh cho Nghê Tranh thấy, cô ta cũng chẳng phải là người thân thích gì của cô.
Cho


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận